Chàng rể chiến thần
Chương 36 : Tần yên gọi tới
Nhận được mệnh lệnh của Dương Chấn, Mã Tuân búng tay, một viên đá bay về phía bảng hiệu bốn chữ lớn.
“Rầm!”
Biển hiệu bốn chữ ‘Số 1 Công Quán’ ngã xuống đất, vỡ nát.
Nhân viên bên trong còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy biển hiệu vỡ tung, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
“Các người muốn làm gì?”
Người đàn ông trước ngực đeo bảng quản lý mặt mày tức giận.
“Cút ra!”
Mã Tuân bước tới, đá bay quản lý đi.
“Rầm!”
Tiếng vang cực lớn, quản lý trực tiếp ngã lên quầy rượu phía sau quầy lễ tân, một đống rượu quý vỡ nát, rượu đổ đầy sàn.
Chính vào lúc việc làm ăn của vũ trường đang đắt đỏ nhất thì lại nhìn thấy có người đến làm loạn, rất nhiều người đều kinh hoảng luống cuống rời đi, nhưng vẫn có không ít người to gan đứng ở xa xem kịch.
“Các người là ai? Lại dám đến Số 1 Công Quán làm loạn, thật sự là không biết sống chết.”
Hơn mười người đàn ông lực lưỡng từ trên lầu đi xuống, người cầm đầu giơ gậy trong tay tức giận hét lên với Dương Chấn.
Dương Chấn có chút buồn cười nhìn người đó, xem ra là người Hùng Vĩ mới mời tới, tối qua anh mới vừa gây sự ở đây, những người này lại không nhận ra anh.
“Số 1 Công Quán, rất lợi hại sao?” Dương Chấn cười lạnh.
“Đm! Đánh hắn cho ông!”
Tên cầm đầu tức giận hét lên, dẫn hơn mươi người trong tay đều cầm gây xông về phía Dương Chấn và Mã Tuân.
Không cần Dương Chấn phân phó. Mã Tuân đã chủ động xông tới.
Bóng dáng anh ta nhanh chóng xông ra, đấm ra một đấm, ‘binh’ một tiếng, một người bay ra ngoài.
Công kích tiếp đó vẫn như vậy, đều là một đấm sạch sẽ gọn gàng, chỉ ngắn ngủi mười mấy giây, hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng đều ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều mặt đầy kinh hãi nhìn Mã Tuân, một người đánh bay hơn mười người, còn hoàn thành trong vòng mười mấy giây, đây là người sao?
“Không muốn chết thì cút ra cho tôi, hôm nay tôi tới chỉ muốn tìm Hùng Vĩ.”
Dương Chấn nhàn nhạt nói, xoay người ngồi trước quầy bar.
Hùng Vĩ ở trên lầu cao nhất của Số 1 Công Quán đang high cùng đám người trong phòng bao, một người trẻ mặc đồ nhân viên bỗng nhiên xông vào.
“Anh Hùng, không hay rồi, họ lại tới làm loạn rồi.” Người trẻ hoảng sợ nói.
“Đm!”
Hùng Vĩ nắm lấy cổ anh ta, tức giận hét: “Mày nói cho rõ ràng, họ là ai?”
“Chính là hai người tối qua tới.” Người trẻ sợ hãi sắc mặt trắng bệch.
“Cái gì?”
Hùng Vĩ đẩy anh ta ra, hét lên: “Chúng nó không phải đã gặp tai nạn rồi sao?”
Để tạo ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn, hắn ta đã phí sức lực rất lớn, vừa nãy còn khoe khoang với người khác rằng cho dù Dương Chấn không chết cũng sẽ tàn tật, nhanh như vậy đã bị đánh vào mặt rồi.
“Mẹ nó, tôi ngược lại muốn xem xem, anh có phải thật sự có ba đầu sáu tay, lại còn dám đến địa bàn của tôi gây sự.”
Hùng Vĩ mặt đầy tức giận, dẫn người xuống lầu.
Đợi lúc hắn dẫn người tới đại sảnh, toàn bộ đại sảnh đều đã bị đập nát, tiếng đập phá vẫn còn vang lên, khiến hắn vô cùng phẫn nộ, người giơ tay đập phá lại đều là người của hắn.
“Đều dừng tay cho tao!” Hùng Vĩ xém chút tức đến nổ gan, phẫn nộ gào thét.
“Tiếp tục đập, ai dám dừng tôi sẽ đập người đó.”
Thấy Hùng Vĩ tới, đám người bị Mã Tuân đánh ngã vừa muốn dừng tay thì lại nghe thấy giọng nói như ác quỷ của Dương Chấn vang lên.
Sắc mặt Hùng Vĩ khó coi tới tột cùng, lại không một ai nghe lời hắn nói, ngược lại càng thêm ra sức đập.
“Dương Chấn!”
Đôi mắt Hùng Vĩ hung ác nhìn anh, gầm gừ: “Mày rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ông chủ Hùng, tại sao tôi lại làm vậy, chẳng lẽ anh không rõ ràng sao?” Dương Chấn cười lạnh.
“Kêu họ dừng tay trước rồi chúng ta nói chuyện.” Hùng Vĩ cắn răng nói.
“Ra điều kiện với tôi? Anh xứng sao?”
Ý lạnh toàn thân Dương Chấn bạo phát, nếu hôm nay mình hơi chút không cẩn thận thì chiếc xe Jeep đó đã xông tới đụng vào xe anh rồi, một khi đụng vào thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vô số bình rượu quý bị đập phá, vô số bàn ghế cao cấp bị ném thành vỡ vụn, đối với Hùng Vĩ mà nói, đây là tổn thất cực lớn.
Tổn thất cũng thôi đi, nhưng Dương Chấn còn ở cái nhìn chằm chằm của mọi người mà uy hiếp người của mình đập phá địa bàn của mình, đây là đang hung hăng đánh vào mặt hắn.
“Mày rốt cuộc muốn thế nào mới chịu kêu họ dừng tay?” Hùng Vĩ hít sâu một hơi, cố hết sức bình tĩnh nói.
“Anh cũng muốn mạng của tôi rồi, còn hỏi tôi muốn thế nào?”
Dương Chấn thoáng chốc bạo nộ, tiện tay cầm chai rượu trên quầy bar ném tới.
“Rầm!”
Chai rượu chính xác nện vào đầu Hùng Vĩ, rượu và máu hòa lẫn vào nhau, chảy đầy mặt hắn ta.
Tất cả mọi người đều chấn động, đây là Hùng Vĩ – ông chủ của Số 1 Công Quán, còn là người của nhà họ Hùng – gia tộc hàng đầu Giang Châu, lúc này không chỉ bị người ta đập phá địa bàn mà còn bị nện vào đầu.
“Kéo tới đây cho tôi!” Dương Chấn phân phó một tiếng.
Mã Tuân vội đi tới, kéo Hùng Vĩ đang nằm trên đất như một con chó chết vứt xuống dưới chân Dương Chấn.
“Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, nếu còn có lần sau, tôi đảm bảo sẽ khiến anh tuyệt vọng!”
Dương Chấn đạp lên ngực hắn ta, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt.
“Phịch!”
Dứt lời, Dương Chấn đá bay Hùng Vĩ, thân thể hắn bay hơn mười mét, đụng đổ mấy cái bàn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Dương Chấn và Mã Tuân xoay người rời đi, lại không một ai dám ngăn cản, mở to mắt nhìn họ rời đi.
“Anh Chấn, tên khốn đó xém chút hại chết chị dâu, sao không giết hắn?”
Mã Tuân tức giận nói.
Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Nơi này là Giang Châu, không phải viên giới phía Bắc, làm việc phải biết nặng nhẹ.”
“Dạ, anh Chấn!”
Lúc họ rời khỏi Số 1 Công Quán, Hùng Vĩ sớm đã hôn mê, được đàn em nhanh chóng đưa tới bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân số một Giang Châu, phòng bệnh VIP, người đàn ông tây trang giày da nhìn Hùng Vĩ vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
“Điều tra cho tôi, tên nhóc đó rốt cuộc lai lịch gì? Ngay cả con trai của Hùng Bác Nhân tôi cũng dám động vào, tôi muốn hắn chết!” Hùng Bác Nhân tức giận hét to.
“Dạ, Hùng tổng!”
Bóng dáng sau lưng nhận lệnh rời đi.
Lúc này, Dương Chấn đã quay về đỉnh Vân Phong.
Vừa tắm xong thì nhận được zalo Tần Nhã gửi tới: Ngày mai tôi đến tập đoàn Tam Hòa làm, gia nhập với thân phận nhân viên mới, anh không được nhúng tay vào việc của tôi.
Nhìn thấy tin nhắn này, Dương Chấn chua xót lắc đầu, hôm đó ở tầng thượng khách sạn Tinh Quang Hoa Viên, Dương Chấn đã biểu lộ thân phận, cũng biểu lộ muốn tặng tập đoàn Tam Hòa cho Tần Nhã, nhưng bị cô cự tuyệt.
Không dễ dàng gì đợi được cô bằng lòng tới tập đoàn Tam Hòa làm việc, ai biết cô lại muốn làm từ tầng thấp nhất.
Dương Chấn do dự một lát rồi trả lời: Được!
Tần Nhã bằng lòng quay về tập đoàn Tam Hòa chung quy cũng là một khởi đầu tốt.
Đầu kia điện thoại, Tần Nhã nhìn thấy trả lời của anh thì khóe môi khẽ cong lên, sau đó tự lẩm bẩm: “Tôi sẽ lại lần nữa tiến vào tầng cao của công ty bằng sự cố gắng của mình.”
Sáng sớm hôm sau, ông cụ Tần còn đang ở bệnh viện cuối cũng đã nhận được một tin tức tốt.
“Chủ tịch, quá tốt rồi, tập đoàn Tam Hòa ra mặt, giúp chúng ta giải quyết nguy cơ của nhà họ Tần, hơn nữa còn chủ động hợp tác với chúng ta, nhà có Tần được cứu rồi!” Thành viên lâu năm của tập đoàn Tần thị đầy kích động nói.
“Ông nói đều là sự thật?”
Ông cụ Tần kích động ngồi bật dậy.
“Đây là hợp đồng tập đoàn Tam Hòa đã ký, đợi chủ tịch ký tên, làm xong trình tự pháp luật thì hợp đồng có hiệu lực rồi.”
Người đó cũng kích động đến nước mắt rưng rưng, lấy hợp đồng ra đưa cho ông cụ Tần: “Giấy niêm phong nhà máy cũng được đem đi rồi, những xí nghiệp vốn muốn phân rõ ranh giới với chúng ta lại chủ động tìm đến rồi.”
“Haha! Tốt! Tốt! Ông trời phù hộ nhà họ Tần ta!”
Ông cụ Tần kích động đến toàn thân run rẩy.
“Ba, lần này nhà họ Tần có thể vượt qua cửa ải khó khăn này là nhờ có Luân.”
Một phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ bỗng lên tiếng.
Người phụ nữ này chính là mẹ của Tần Luân – Lâm Mỹ Ngọc.
Ông cụ Tần vừa mới vui mừng, nghe thấy lời của bà ta thì sắc mặt lập tức âm trầm.
“Cô có phải cũng muốn bị đuổi khỏi gia tộc không?” Ông cụ Tần không vui nói.
“Ba, con không phải có ý này, ba nghĩ xem, chuyện của Luân mặc dù khiến nhà họ Tần xấu hổ, nhưng cũng biến tướng quảng cáo giúp nhà họ Tần, nếu không cũng sẽ không được nhiều xí nghiệp như vậy chú ý tới.”
Lâm Mỹ Ngọc vô sỉ nói: “Ba, con xin ba cho Luân một cơ hội nữa, nó nhất định sẽ không khiến ba thất vọng!”
“Đúng vậy, chủ tịch, chuyện của Luân mặc dù làm nhà họ Tần mất mặt, nhưng nó cũng là bị hãm hại, bây giờ chủ tịch chỉ có một mình Luân là cháu đích tôn, nếu nó bị đuổi khỏi gia tộc, vậy nhà họ Tần sau này làm sao đây?”
Nguyên lão công ty vừa cầm hợp đồng tới cũng cầu xin giúp Tần Luân.
Mấy ngày nay, ông cụ Tần suy nghĩ rất nhiều, lúc đó đuổi Tần Luân ra khỏi gia tộc cũng là quyết định trong lúc tức giận, ông ta lại chỉ có một mình anh ta là cháu đích tôn, chỉ là lời đã nói ra rồi thì không thể thu lại.
“Chuyện lần này xem như chó ngáp phải ruồi, tuyên truyền giúp công ty, vậy tôi sẽ cho nó một cơ hội.”
Bây giờ có Lâm Mỹ Ngọc và nguyên lão công ty cầu tình, cũng xem như cho ông ta một bậc thang, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu còn dám làm nhà họ Tần mất mặt, thì cho dù nhà họ Tần không có người thừa kế tôi cũng sẽ đuổi nó ra khỏi gia tộc.”
Nghe vậy, Lâm Mỹ Ngọc vô cùng vui mừng, vội nói: “Ba, ba yên tâm, sau này con nhất định sẽ canh chừng Luân, cũng sẽ không phạm sai lầm nữa.”
Tần Luân biết ông cụ Tần đã tha thứ cho mình thì không có chút nào ngoài ý muốn, anh ta vô cùng rõ ràng, kiểu người xem trọng kế thừa còn hơn cả tính mạng như ông cụ Tần tuyệt đối sẽ không để anh ta lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Dương Chấn, đợi đó cho tôi! Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến anh trả giá!” Tần Luân cười ác độc.
Nguy cơ của nhà họ Tần bỗng nhiên được giải trừ, điều này khiến trên dưới nhà họ đều vô cùng kích động.
“Chủ tịch, chuyện anh giao phó đã hoàn thành, nguy cơ của nhà họ Tần đã hoàn toàn giải trừ rồi.”
Dương Chấn rất nhanh cũng nhận được điện thoại của Lạc Bân.
“Tốt!”
Nếu không phải Tần Nhã cầu xin, nhà họ Tần từ tối qua đã trở thành dĩ vãng rồi.
Vừa cúp điện thoại, Dương Chấn lại nhận được cuộc gọi.
“Dương Chấn, buổi trưa có thời gian không?”
Điều khiến anh ngoài ý muốn là cuộc điện thoại này lại là của Tần Yên.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
71 chương
22 chương
6 chương
127 chương
3 chương
287 chương
42 chương