Chàng rể chiến thần
Chương 333 : Chứng Cứ Chính Xác
“Cô, không xứng để biết!”
Dương Chấn đột nhiên trêu đùa nói.
Vu Hiểu Vi lập tức thẹn quá hóa giận: “Anh chơi tôi?”
Dương Chấn tuy sẽ không tính toán với người phụ nữ này, nhưng cũng không có thói quen lấy đức báo oán.
Người phụ nữ này năm lần bảy lượt khiêu khích, đã chạm tới giới hạn của anh.
Vào lúc này, điện thoại của Trần Anh Hào reo lên, anh ta nhìn số điện thoại gọi tới, cười lạnh một tiếng, lập tức nghe máy.
“Trần tổng, chuyện cậu vừa rồi bảo tôi tra, trong quá trình toàn lực điều tra, nhưng vừa rồi, đã tra được một chuyện tương đối quan trọng, tôi bắt buộc phải lập tức báo cáo với cậu!”
“Vào một tháng trước, tài khoản của Thiên Phủ Thành, có 150 tỷ được rút ra, chuyển tới tài khoản cá nhân của Lý Vĩ, nhưng trong sổ sách tài vụ, lại không có bất kỳ ghi chép nào!”
“Tôi nghi ngờ, Lý Vĩ đã chiếm dụng công quỹ của công ty làm của riêng!”
Bởi vì Trần Anh Hào nghe máy có bật loa ngoài, nhất thời, tất cả mọi người đều nghe thấy những lời này.
Bỗng chốc toàn trường chết lặng, người nào người nấy trợn to mắt nhìn Lý Vĩ đang run rẩy.
Khi Vu Hiểu Vi nghe thấy chuyện này, đồng tử co rút, trong lòng kinh sợ đến cực điểm.
Lý Vĩ càng ngây dại, cả người mềm nhũn, hoàn toàn ngã ra đất, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.
Sắc mặt của Trần Anh Hào cũng rất khó coi, anh ta biết Lý Vĩ có vấn đề, lại không ngờ sẽ xảy ra vấn đề lớn như vậy, 150 tỷ vậy mà đổ vào tài khoản cá nhân của Lý Vĩ.
“Cái đồ khốn, ông rốt cuộc đã làm cái gì?” Trần Anh Hào tức giận quát.
Ở trong lớp trẻ của nhà họ Trần, không có ai có địa vị vượt qua anh ta.
Trần Hưng Hải có thể giao Thiên Phủ Thành cho anh ta, rõ ràng nói rõ năng lực của anh ta không tầm thường.
Bỏ qua chuyện anh ta đã từng đắc tội với Dương Chấn ra, Trần Anh Hào quả thật rất ưu tú, nghe nói ở trong thời gian học thạc sĩ, không có dựa vào nhà họ Trần, chỉ dựa vào sức mình gây dựng được Quốc tế Anh Hào.
“Trần tổng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi thật sự biết sai rồi…”
Lý Vĩ không ngừng nói, cơ thể run rẩy rất dữ dội.
Ông ta rất rõ, chuyện chiếm dụng quỹ công, sẽ mang theo cho ông ta phiền phức lớn cỡ nào.
“Lý Vĩ, uổng cho nhà họ Trần tôi tin tưởng ông như vậy, ông vậy mà dám chiếm dụng 150 tỷ, thật là gan to bằng trời!” Trần Anh Hào tức đến mức mặt mày tái xanh.
Chuyện này anh ta chắc chắn sẽ không tha cho Lý Vĩ, nhưng lại cứ bị Dương Chấn thấy được rồi.
Anh ta sợ gây nên bất mãn của Dương Chấn, như thế, Trần Hưng Hải tuyệt đối sẽ vứt bỏ anh ta.
“Trần tổng, đều tại con tiện nhân này, cô ta dụ dỗ tôi rút một khoản tiền của công ty, mua cổ phiếu, đợi kiếm được rồi thì lén trả lại cho công ty sau.”
“Nhưng ai biết, ngày đầu tiên tôi đem tiền đổ vào cổ phiếu thì lỗ mấy chục tỷ, tôi không cam lòng, nghĩ hôm nay lỗ mấy chục tỷ, nói không chừng ngày mai thì có thể kiếm được mấy chục tỷ.”
“Nhưng không ngờ, những ngày tiếp theo, mỗi ngày đều lỗ, liên tiếp bảy ngày, 150 tỷ tiền gốc chỉ còn lại 60 tỷ.”
“Lúc này, tôi mới ý thức được phiền phức lớn rồi, vội rút ra, nhưng vẫn trong mấy ngày ngắn ngủi, thua lỗ mất 90 tỷ!”
“Trần tổng, tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền lại cho công ty, sớm ngày trả lại khoản tiền này.”
Lý Vĩ khóc lóc nói, ông ta thật sự sợ rồi, một khi Trần Anh Hào giao ông ta cho cảnh sát, nửa đời sau của ông ta, đều phải sống trong tù rồi.”
“Hơn 60 tỷ còn lại đâu?” Trần Anh Hào nghiến răng nói.
Lý Vĩ vội chỉ vào Vu Hiểu Vi: “Tiện nhân này, nói tôi cho cô ta thời gian một tháng, cô ta có cách kiếm lại khoản tiền thua lỗ đó, số tiền còn lại, đều ở chỗ cô ta.”
Sắc mặt của Vu Hiểu Vi tái trắng, mắt thấy sự việc đã bại lộ, cô ta vội gào ầm lên: “Lý Vĩ, ông đừng nói linh tinh, tôi căn bản không biết chuyện ông chiếm dụng 150 tỷ này, càng đừng nhắc tới 60 tỷ gì đó!”
“Cô cái con tiện nhân này, cô nói cái gì?” Lý Vĩ đỏ mắt tức giận gầm lên.
“Chuyện bản thân ông làm, có liên quan gì tới tôi chứ?”
Vu Hiểu Vi đưa tay ném chiếc thẻ công tác xuống đất: “Thiên Phủ Thành có cái gì mà oai chứ? Bà đây không làm nữa!”
Nói xong, cô ta xoay người muốn rời đi.
“Cô dám bước ra khỏi Thiên Phủ Thành một bước, tôi dám khiến cô trong khoảnh khắc đi ra khỏi khu đồ cổ Thế Kỷ, bị xe đâm chết ở đầu đường!”
Trần Anh Hào kìm nén cơn giận nói, bỗng nói ở đằng sau Vu Hiểu Vi.
Anh ta không ngốc, đã tới nước này rồi, Lý Vĩ chắc chắn sẽ không nói dối.
Vu Hiểu Vi, nhất định là chột dạ rồi, mới muốn vội vàng rời khỏi.
Quả nhiên, lời uy hiếp của Trần Anh Hào khiến cả người Vu Hiểu Vi run rẩy, một bước chân vừa bước ra khỏi Thiên Phủ Thành, dừng ở nửa không trung, không dám hạ xuống.
Trần Anh Hào có thân phận gì, Vu Hiểu Vi rất rõ ràng, đó chính là thái tử gia của nhà họ Trần ở Châu Thành, giết chết cô ta, dễ như trở bàn tay.
“Trần tổng, anh đừng nghe Lý Vĩ nói linh tinh, chuyện ông ta chiếm dụng công quỹ, tôi căn bản không biết, còn 60 tỷ ông ta nói cho tôi, càng là bịa đặt.”
Vu Hiểu Vi mặt mày đều đã hoảng loạn, vội vàng phủ nhận.
“Vu Hiểu Vi, cô thật sự là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, may mà tôi giữ lại một chiêu, nếu không thật sự sẽ bị cô hại rồi!”
Lý Vĩ đột nhiên nói, rút điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm.
“Ông xã, tài vụ của cả Thiên Phủ Thành đều là anh nói là được, sợ cái gì chứ? Với cả, chúng ta chỉ là tạm thời mượn dùng một chút, chứ đâu phải không trả lại.”
“Anh yên tâm, cổ phiếu này em đã coi một tháng rồi, có tình hình gì, em rõ hơn ai hết, chỉ cần bây giờ đầu tư vào 150 tỷ, một tháng sau, nhất định sẽ được 300 tỷ!”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ trả lời 150 tỷ cho công ty, 300 tỷ còn lại, chúng ta lai đầu tư cổ phiếu tiếp, lấy IQ của bà xã anh, trong thời gian một năm, bảo đảm có thể khiến 300 tỷ này tăng gấp mấy lần!”
Đoạn ghi tâm chỉ có một đoạn như này, nhưng đủ để chứng minh, chuyện Lý Vĩ chiếm dụng 150 tỷ, quả thật là Vu Hiểu Vi dụ dỗ.
“Tiện nhân, cô bây giờ còn muốn giải thích như nào nữa?” Lý Vĩ tức giận gầm lên.
Vu Hiểu Vi mặt mày ngây dại, cô ta thế nào cũng không ngờ, Lý Vĩ luôn bị cô ta xoay vòng vòng, vậy mà để lại một chiêu với cô ta.
Chỉ một chiêu này, hoàn toàn đánh cô ta rơi vào vực sâu.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc, Vu Hiểu Vi đỏ mắt tức giận gào lên: “Không sai! Tôi là muốn kêu ông chiếm dụng 150 tỷ, nhưng quyền lực là ở trong tay ông, mua cổ phiếu cũng là tài khoản của ông, tôi một đồng tiền cũng không có cầm thì có liên quan gì tới tôi chứ?”
“Vậy cô lại nghe thử đoạn ghi âm này!” Lý Vĩ lại mở một đoạn ghi âm khác.
“Ông xã, ông đừng nản lòng, lần này lỗ rồi, nhưng chúng ta cũng không phải là không có cơ hội trở mình.”
“Ông xã, ông đừng nản lòng, lần này lỗ rồi, nhưng chúng ta cũng không phải là không có cơ hội trở mình.”
“60 tỷ còn lại, anh đưa hết cho em, cho em thời gian 1 tháng, em đảm bảo kiểm lại 150 tỷ cho anh.”
Một đoạn ghi âm rất ngắn, chứng cứ triệt để, Lý Vĩ quả thật đem số tiền còn lại đưa cho Vụ Hiểu Vị
‘Vu Hiểu Vi mặt mày sững sờ, vừa muốn nói chuyện, Lý Vĩ đã cướp lời trước: “Tôi biết, chỉ dựa vào đoạn ghi âm này, vẫn chưa thể chứng minh, tôi đem số tiền còn lại đều đưa cho cô, có đúng không?
“Không sao, tôi vẫn còn chứng cứ!’
Lý Vĩ cười lạnh không ngừng nói
“Bà xã, tài khoản em cho anh, sao lại không phải là của em?”
“Ông xã, đây là tài khoản của luật sư Hướng Dương của em, anh cứ việc yên tâm, anh ta chắc chắn sẽ không lửa em.”
“Được, vậy anh bây giờ chuyển tiên qua!”
Lại là một đoạn ghi âm.
Tất cả mọi người đều mang vẻ kinh ngạc, không ngờ tên này, vậy mà lại cẫn thận như vậy, nhìn kiểu này, sớm đã có để phòng với Vụ Hiểu Vi.
“Tiện nhân, lý do cô không đưa tài khoản của cô cho tôi, chính là sợ có một ngày như này phải không?”
“May mắn tôi còn giữ lại một chiêu, nếu không bây giờ vị cô hại thảm rồi!”
“Tôi đem 60 tỷ còn lại chuyển hết vào tài khoản có tên Hướng Dương đó, ghi chép giao dịch chuyển khoản đều ở đây, cô bây giờ còn muốn ngụy biện như nào?”
Lý Vĩ vẻ mặt điên cuồng, cười to ha hả.
Ông ta có ngày hôm nay đều là bị Vu Hiểu Vi hại, cho dù là chết, cũng phải lôi Vu Hiểu Vi theo.
Vu Hiểu Vi mặt mày tái trắng, Lý Vĩ đã trưng ra tất cả chứng cứ ở trước mặt mọi người, cô ta căn bản không có cơ hội giảo biện.
Vào lúc này, mấy người đàn ông vóc người cao to lực lưỡng đi tới Thiên Phủ Thành: “Xin hỏi, vừa rồi là ai báo cảnh sát?”
“Xin chào, tôi là Trần Anh Hào tổng giám đốc của Thiên Phủ Thành, vừa rồi là tôi báo cảnh sát.”
Trần Anh Hào đi tới, chỉ vào Lý Vĩ và Vu Hiểu Vi rồi nói: “Hai người này, chiếm dụng 150 tỷ quỹ công làm của riêng, hiện nay chứng cứ rõ ràng, còn mong các anh giúp chúng ta điều tra!”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương