Chàng rể chiến thần
Chương 328 : Vợ Ghen Rồi
Trong lúc Dương Chấn đang suy đoán ý đồ của nhà họ Mạnh, điện thoại di động của anh vang lên, là Ngải Lâm gọi tới.
“Anh Chấn, Hoàng An chết rồi.”
Dương Chấn vừa mới kết nối, giọng nói cứng ngắt của Ngải Lâm bỗng nhiên vang lên: “Tin tức ngầm, Hoàng Chung, ba của Hoàng An đã đến nhà họ Mạnh ở thành phố rồi.”
Nghe vậy, lông mày của Dương Chấn nhíu chặt.
Chiều ngày hôm qua anh vừa mới tiếp xúc với Hoàng An.
Nếu như không phải Tần Nhã ngăn cản, có lẽ Hoàng An đã chết trong tay của anh.
Nhưng mà Hoàng An vẫn chết, chuyện này tuyệt đối có điểm kỳ quái.
“Được, tôi biết rồi.”
Dương Chấn lạnh nhạt nói.
Ngải Lâm chỉ thông báo một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Đương nhiên là cô ta sẽ không nghi cái chết của Hoàng An có liên quan tới Dương Chấn.
Sau đó điện thoại của Dương Chấn lại vang lên một lần nữa.
Lần này là Quan Tôn Sắc gọi tới.
“Cậu Dương, ngày mốt nhà họ Mạnh muốn tổ chức buổi giao lưu thương nghiệp ba năm một lần ở thành phố, tôi và Vương Cường, còn có Trần Hưng Hải đều nhận được thư mời, ngài thì sao?”
Quan Tôn Sắc lên tiếng dò hỏi.
Dương Chấn nói: “Đã nhận được rồi.
“Tôi có một loại cảm giác hội giao lưu lần này là hướng về phía chúng ta mà tới.” Quan Tôn Sắc trầm giọng nói.
“Hả? Tại sao lại nói như vậy?” Dương Chấn nghi ngờ nói.
Quan Tôn Sắc nói: “Hội giao lưu thương nghiệp ở Giang Bình cứ mỗi ba năm sẽ tổ chức một lần, cho các hào môn lớn ở tỉnh Giang Bình thay phiên nhau tổ chức, lần này hội giao lưu vốn dĩ đến phiên nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà, hơn nữa thời gian còn chưa đến mà nhà họ Mạnh lại ra tay gửi thư mời trước rồi.”
“Chuyện này chỉ nói rõ một điều, đó chính là nói nhà họ Phùng đã gia nhập vào nhà họ Mạnh, chuyển quyền lợi tổ chức hội giao lưu lần này cho nhà họ Mạnh” “Mấy ngày trước bọn tôi đúng lúc đi đến nhà họ Mạnh, Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy đã chết, mặc dù ngài không có liên quan trực tiếp nhưng mà cũng có liên quan đến ngài.”
“Nếu nói theo lẽ thường, hiện tại nhà họ Mạnh đang trong giai đoạn bị thương, tự nhiên lại tổ chức hội giao lưu sớm vốn dĩ đã có chuyện kỳ quặc rồi.”
Quan Tôn Sắc nói suy đoán của mình ra, thật ra thì ông ta có suy đoán lớn hơn, chỉ là không có chứng cứ cho nên ông ta không dám ăn nói lung tung.
Dương Chấn không nói chuyện, im lặng trong chốc lát rồi sau đó khinh thường cười một tiếng: “Mặc kệ nhà họ Mạnh có phải đến đây vì tôi hay không, nếu như đây là là hội lớn ba năm mới tổ chức một lần của Giang Bình, đương nhiên tôi sẽ không vắng mặt “Anh Dương, tôi cho rằng vì để an toàn, ngài vẫn đừng nên tham gia mới tốt hơn.
Quan Tôn Sắc có chút lo lắng mà nói.
“Yên tâm đi, nếu như chỉ có một cái nhà họ Mạnh cũng không giải quyết được, sao tôi có thể cần cắt các người khai sáng một đời huy hoàng
Giọng điệu của Dương Chấn tràn đầy tự tin, cũng khinh thường nhà họ Mạnh.
Nghe nói như vậy, Quan Tôn Sắc cũng không thuyết phục nữa, trong lòng dường như có chút chờ mong.
Ông ta chợt nhớ đến trong bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi bỗng nhiên lại có trên một trăm người đàn ông vạm vỡ với dáng người cao lớn đến nhà họ Quan, mang tất cả các dòng chính của nhà họ Quan đi.
Nhưng mà sau đó một câu nói của Dương
Chấn liền khôi phục được sự tự do cho đám người nhà họ Quan.
Nghĩ đến đây, Quan Tôn Sắc vội vàng bày tỏ thái độ: “Nếu như ngài đã muốn đích thân đến nhà họ Mạnh tham gia vậy, thì tôi sẽ đi với ngài một lần, chờ chuyện này qua đi, cũng đến lượt chúng ta thường thụ niềm vui gia đình, haha…”
Bây giờ Quan Tôn Sắc đã giao vị trí gia chủ cho cháu trai Quan Lâm Phong, nhưng mà lần này đến nhà họ Mạnh ông ta biết là vô cùng quan trọng, cũng có thể thay đổi tương lai của nhóm người nhà họ Quan, ông ta nhất định sẽ tự mình đến đó một chuyến.
Sau đó Trần Hưng Hải cùng với Vương Cường cũng lần lượt gọi điện thoại đến, đều là cùng một chuyện, hội giao lưu thương nghiệp của Giang Bình.
Sau khi biết đích thân Dương Chấn muốn đến nhà họ Mạnh, Trần Hưng Hải và Vương Cường đều bày tỏ thái độ sẽ theo sát bước chân của Dương Chấn.
“Dương Chấn, con mới vừa nói gia chủ nhà họ
Trần, là Trần Hưng Hải của Châu Thành hả?”
Thấy Dương Chấn cúp điện thoại, Tần Đại
Quang kinh ngạc hỏi.
“Là ông ta
Dương Chấn mỉm cười.
Lúc nãy nghe điện thoại của ông ta cũng không tránh né Tần Đại Quang, cho nên nội dung cuộc trò chuyện của anh, Tần Đại Quang đều nghe thấy tất cả.
Thế lực nằm trong tay của anh càng ngày càng khổng lồ, người bên bạn có thể tin tưởng được càng ngày càng ít đi.
Tần Đại Quang là ba vợ của anh, nếu như đồng ý giúp đỡ cho mình, vậy không còn gì tốt hơn nữa.
Ngày hôm đó kế hoạch của Dương Chấn lừa gạt Chu Kim Hảo và Mạnh Thiên Kiêu khỏi nhà họ Quan, Quan Tôn Sắc và Vương Cường tự thân xuất mã, Tần Đại Quang đã biết nhà họ Quan và Vương Giả Chi Thành đã thần phục Dương Chấn.
Nhưng mà lại không biết rằng ngay cả nhà họ
Trần ở Châu Thành cũng cung kính với Dương Chấn như vậy.
Từ sau khi nhà họ Trần trở thành bá chủ của Châu Thành, địa vị nhà họ Trần ở tỉnh Giang Bình đã sớm cao hơn nhà họ Quan.
Có thể nghĩ lúc này Tần Đại Quang rất kinh ngạc.
“Ba à, chuyện của con ba biết cũng không ít, nhưng mà con vẫn muốn nói cho ba biết những gì bây giờ ba nhìn thấy cũng không phải là toàn bộ lực lượng của con.
Vẻ mặt của Dương Chấn rất thành thật: “Chỉ cần con đồng ý, cho dù là Yên Đỗ Bát Môn cũng sẽ bị hủy diệt trong vòng một đêm.
Lời nói của Dương Chấn giống như một cơn sấm nổ vang ở bên tại của Tần Đại Quang.
Trong mắt của ông ta, bốn gia tộc ở Giang Châu đã rất mạnh, về phần hào môn ở thành phố càng không thể chạm vào, mà Yên Độ Bát Môn quả thật chính là con quái vật khổng lồ.
Dương Chấn lại nói ngay cả Yên Đô Bát Môn anh cũng có năng lực hủy diệt.
Câu nói này nói ra từ trong miệng của Dương Chấn không giống như là đang khoác lác.
Tần Đại Quang cũng tin là Dương Chấn sẽ không lừa gạt mình.
“Con đã nói cho ba biết những chuyện này, vậy con cần ba làm cái gì, cứ việc dặn dò.”
Tần Đại Quang chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh nội tâm liền bình tĩnh lại.
Dương Chấn cười nói: “Dặn dò thì chưa nói tới, bây giờ chuyện mà ba cần làm chính là dưỡng thương cho thật tốt, thừa dịp trong khoảng thời gian dưỡng thương có thể thử tìm hiểu tình huống Yên Đô một chút.
Nghe vậy, trong lòng của Tần Đại Quang giật mình, Dương Chấn dự định muốn đến Yên Đội phát triển à? “Được rồi!”
Tần Đại Quang lập tức đồng ý không hề do dự.
Đối với ông ta mà nói, Dương Chấn đã cứu ông ta hai lần.
Lần đầu tiên chính là mình ham mê cờ bạc thành tính, nợ nần đánh bạc ép ông ta gần như đến tình trạng tự sát, là Dương Chấn đã lên kế hoạch để ông ta cảm nhận được đau khổ khi một người mất hết tất cả, để ông ta thay đổi hoàn toàn, quyết chí tự cường.
Lần thứ hai là lúc Chu Kim Hảo thuê người giết chết ông ta, là Dương Chấn đã cứu được ông.
Có thể nói ông là người trải qua cái chết hai lần, còn cái gì sợ hãi nữa đâu?
Dương Chấn vô cùng hài lòng với phản ứng của Tần Đại Quang, chờ Lạc Khải có được tập đoàn Nhạn Chấn, chính là lúc để Tần Đại Quang phát huy.
Nhưng mà bây giờ vẫn còn có một chuyện vô cùng quan trọng phải làm, đó chính là hội giao lưu thương nghiệp Giang Bình.
Mặc kệ đây có phải là một âm mưu của nhà họ Mạnh hay là không, nhưng mà đối với anh mà nói lại là một cơ hội.
Một cơ hội để quản lý Giang Bình.
Trước lúc đi ngủ, Dương Chấn lại nhận được cuộc điện thoại.
“Anh Dương, ngày mai là bữa tiệc sinh nhật tròn hai mươi tuổi của em, anh có thể đến không thế?”
Điện thoại được kết nối, một âm thanh trong trẻo tinh nghịch truyền tới, trong giọng nói tràn đầy vẻ chờ mong.
Là Hàn Phi Phi của nhà họ Hàn ở thành phố gọi điện thoại tới.
“Ngày mai hả?”
Dương Chấn nhìn về phía Tiểu Tiểu đang ngủ ở bên cạnh, có chút do dự.
Ngày mai là chủ nhật, vốn dĩ anh muốn đi với
Tân Nhã đưa Tiểu Tiểu đến trung tâm tiếng anh.
“Nếu như anh không có thời gian thì thôi đi.”
Nhận ra được sự do dự trong lời nói của Dương Chấn, giọng nói của Hàn Phi Phi rõ ràng có chút mất mát.
“Mấy giờ, ở đâu?” Dương Chấn hỏi.
“Năm giờ chiều ngày mai, ở nhà họ Hàn.
Nghe đến lúc Dương Chấn hỏi thời gian địa điểm, Hàn Phi Phi lập tức vui vẻ.
“Được rồi, chiều ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Hàn đúng giờ.”
Lần này Dương Chấn sảng khoái đồng ý, bởi vì lớp tiếng anh của Tiểu Tiểu là buổi sáng.
Đúng lúc buổi sáng anh đi với vợ với con, buổi chiều đến nhà họ Hàn.
Cho dù là dựa vào mặt mũi của Hàn Khiếu Thiên, anh cũng cần phải đến nhà họ Hàn chào hỏi.
Huống hồ gì ngày mốt là hội giao lưu thương nghiệp Giang Bình, anh cũng cần phải có sự trợ giúp của Hàn Khiếu Thiên.
Vừa mới tắt điện thoại liền phát hiện Tân Nhã đang nhìn mình chăm chăm với một gương mặt không vui.
Bỗng nhiên Dương Chấn lại có một loại dự cảm không tốt, cười ngượng ngùng chủ động nói một cách thẳng thắn: “Là cháu gái của gia chủ nhà họ Hàn, Hàn Phi Phi, ngày mai là sinh nhật của cô ta, trước đó gia chủ nhà họ Hàn đã giúp anh rất nhiều lần, đúng lúc anh cũng muốn đến đó để chào hỏi một tiếng”
Tân Nhã vẫn không nói chuyện như cũ, chỉ là nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
Dương Chấn sợ hãi trong lòng, vội vàng nói: “Sáng ngày mai anh đi với em và Tiếu Tiếu đến lớp học tiếng anh, buổi chiều chúng ta sẽ cùng nhau đến nhà họ Hàn, có được không?”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương