Chàng rể chiến thần

Chương 297 : Chuyện Cũ Nhà Họ Ngụy

“Không thấy đâu?” Ngụy Thành Châu kinh ngạc, tức giận nói: “Huy động tất cả người nhà họ Ngụy đi tìm cho tôi!” Lúc này Ngụy Thành Châu thực sự rất tức giận, việc Ngụy Thâm bỏ trốn cho thấy sự chột dạ của ông ta. Đến lúc này, ông ta mới hiểu tại sao Ngụy Thâm lại ra sức đề cử hiệp hội võ đạo giúp đỡ khi biết tin Ngụy Tường bị giết. Bởi vì ông ta biết rõ thực lực của Dương Chấn, chỉ có cách mời một võ sĩ từ Hiệp hội võ đạo đến giết Dương Chấn thì ông ta mới có thể che giấu được những chuyện mình đã làm. Vẻ mặt của Dương Chấn càng lúc càng lạnh, lần đầu tiên gặp Ngụy Thâm ở tắm rửa Hoàng Hà, anh đã cảm thấy người này không đơn giản, không ngờ ông ta lại dám tính toán anh. “Anh Dương, đừng lo lắng, Ngụy Thâm vừa nãy còn ở nhà họ Ngụy, nó tuyệt đối trốn không thoát đâu!” Ngụy Thành Châu lo lắng Dương Chấn sẽ đem chuyện Ngụy Thâm đã làm đổ hết lên đầu nhà họ Ngụy, vì vậy ông ta sợ hãi nói. Dương Chấn khẽ nhìn ông ta một cái: “Tôi chỉ cho ông hai mươi phút, nếu như không tìm được người thì đừng trách tôi không khách khí!” Dương Chấn vừa mới gặp Ngụy Thâm ở bên ngoài, cách bây giờ khoảng mười phút, anh cho người nhà họ Ngụy hai mươi phút đi tìm Ngụy Thâm cũng không phải là làm khó. “Được, trong vòng hai mươi phút, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời!” Ngụy Thành Châu nghiến răng nghiến lợi nói. Lúc này, trong lòng Ngụy Thành Châu cũng tràn đầy tức giận. Ông ta có ba người con trai, cũng biết rõ cuộc tranh đấu ngầm giữa bọn họ, nhưng ông ta chưa từng ra mặt ngăn cản chúng, chính là vì để cho chúng ưu tú hơn trong quá trình cạnh tranh. Nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, cuộc cạnh tranh giữa họ sẽ trở thành giết người. Tuy rằng ông ta vẫn chưa tìm thấy Ngụy Thâm, nhưng về cơ bản đã xác định được cái chết của Ngụy Tường là do Ngụy Thâm gây ra. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngụy Thành Châu như kiến nằm trên chảo, đi qua đi lại quanh phòng, thỉnh thoảng còn xem đồng hồ. Năm phút! Mười phút! Mười lăm phút! Trong nháy mắt, mười lăm phút đã trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Ngụy Thâm. Ngụy Thành Châu dè dặt nhìn Dương Chấn, thấy anh bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, có vẻ không vội. Mắt thấy sắp hết hai mươi phút rồi, rốt cục cũng có tin tức. Vệ sĩ của Ngụy Thành Châu chạy vào nói: “Ông chủ, đã tìm được Ngụy Thâm rồi, nhưng trong tay ông ấy có con tin, ông ấy chỉ đích danh anh Dương đến đó.” “Tên khốn đó, anh Dương có thân phận gì, đâu phải nó muốn gặp là gặp được?” Ngụy Thành Châu thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng nói lớn tiếng. Dương Chấn chậm rãi đứng dậy: “Nếu ông ta muốn gặp tôi, vậy thì tôi đi gặp vậy!” Không lâu sau, vệ sĩ đưa bọn họ đến một căn biệt thự riêng biệt. Mà Ngụy Thâm lúc này đang cầm một con dao dí vào cổ một người phụ nữ. Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Chu Kim Hảo. Lúc này vẻ mặt bà ta đầy hoảng hốt, vừa nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện thì vừa khóc vừa kêu lớn: “Dương Chấn, cứu tôi!” “Ngụy Thâm, con đang làm cái gì vậy? Còn không mau thả người ra!” Ngụy Thành Châu rống lên. Lúc nhìn thấy Chu Kim Hảo, Dương Chấn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ nơi ở của Ngụy Tường đến nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ rồi lại đến nhà họ Ngụy, cuối cùng đến căn biệt thự này, rốt cục cũng đã tìm thấy Chu Kim Hảo. “Ngụy Thâm, thả bà ấy ra, tôi đảm bảo sẽ không giết ông!” Dương Chấn mặt không cảm xúc nói. Anh đương nhiên biết tại sao Ngụy Thâm lại gọi anh đến. Hẳn là Ngụy Thâm sai người giết Ngụy Tường rồi mang Chu Kim Hảo đi, bây giờ sự việc bị bại lộ, ông ta biết trốn không thoát, nhà họ Ngụy cũng không bỏ qua cho ông ta. Chỉ có Dương Chấn mới có thể cứu ông ta, vì vậy ông ta đã gọi Dương Chấn đến. “Dương Chấn, người phụ nữ này bị Ngụy Tường cướp đi, không có bất kỳ quan hệ gì với tôi. Tôi cũng chỉ mang bà ta đi sau khi Ngụy Tường chết thôi.” Lúc này Ngụy Thâm tràn đầy hoảng sợ, ông ta giải thích với Dương Chấn trước. Dương Chấn gật đầu: “Tôi biết, cho nên giữa chúng ta không có ân oán gì không giải quyết được. Chỉ cần bây giờ ông thả bà ấy ra, tôi đảm bảo nhà họ Ngụy sẽ không động vào ông.” Ngụy Thành Châu cũng vội nói: “Anh Dương nói đúng đó. Chỉ cần con thả bà ấy ra thì ba sẽ không tính toán với con về cái chết của Ngụy Tường nữa. Từ nay về sau, con vẫn là con trai của Ngụy Thành Châu ba!” “Con trai?” Ngụy Thâm có chút kích động, hai mắt đỏ bừng hét lên: “Ngụy Thành Châu, trong lòng ông đã từng có đứa con trai là tôi sao?” “Trong mắt ông, tôi, Ngụy Tường cũng như Ngụy Hổ, chỉ là con tốt trong tay ông thôi! Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều tại ông hết!” Ngụy Thành Châu nhíu mày, kìm nén tức giận: “Con có ý kiến gì với ba thì đó cũng là chuyện giữa ba con chúng ta.” “Thả người ra trước đã! Bằng không đừng trách ba không nghĩ tới tình cảm ba con!” Ngụy Thành Châu mặt đầy tức giận. “Tôi ngay cả chết cũng không sợ, mà lại sợ ông sao?” Ngụy Thâm gầm lên: “Từ nhỏ ông đã nói với chúng tôi rằng muốn có được quyền lực trong nhà họ Ngụy thì phải tự mình đi tranh giành. Ông không những không ngăn cản cuộc chiến giữa anh em chúng tôi, mà ông còn cổ vũ! Có người ba nào giống như ông không?” “Cho nên tôi mới nói, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều tại ông hết. Nếu không phải ông nuôi dưỡng chúng tôi thành động vật máu lạnh thì sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay sao?” Ngụy Thâm vô cùng kích động, toàn thân run lên. “Ba làm vậy là để khiến các các trở nên giỏi giang hơn. Chỉ có như vậy thì nhà họ Ngụy mới có thể trở nên lớn mạnh được, chẳng lẽ là ba làm sai sao?” Trong mắt Ngụy Thành Châu hiện lên vẻ đau buồn, cho dù ông ta lòng dạ ác độc, nhưng giờ phút này khi bị con trai mình ghét bỏ như vậy, ông ta vẫn cảm thấy rất khó chịu. “Sai! Sai hoàn toàn!” Ngụy Thâm rống lên: “Tôi từ nhỏ đã bị người ta sỉ nhục. Ngụy Hổ, Ngụy Tường gọi tôi là đứa con hoang, thậm chí cấp dưới cũng nói xấu sau lưng tôi!” “Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng không cùng bọn họ tranh đấu nữa thì bọn họ có thể bỏ qua cho tôi, nhưng sau này tôi mới phát hiện ra mình quá ngây thơ!” “Ngay cả khi tôi không tranh đấu, họ cũng sẽ tưởng rằng tôi đang cản đường họ, muốn loại bỏ tôi bằng mọi giá.” “Ông còn nhớ năm tôi mười tuổi bị nước sông cuốn trôi không? Tôi vốn không phải bị trượt chân rơi xuống nước, mà là bị Ngụy Hổ cùng Ngụy Tường đẩy xuống!” “Sau đó, tôi nghe thấy ông khiển trách Ngụy Hổ và Ngụy Tường ở phòng đọc sách, tôi mới biết hóa ra ông đã biết tất cả. Cho dù tôi suýt chút nữa bị hại giết thì ông cũng chỉ tùy tiện khiển trách bọn họ vài câu.” “Cho nên, bắt đầu từ lúc đó tôi đã thay đổi, vì cái gì mà tranh giành, ông vì chuyện này mà xem trong tôi hơn, nhưng ông có biết rằng tôi vốn không phải người như vậy!” Ngụy Thành Châu rất đau khổ, lúc này dường như mới thật sự biết mình đã sai rồi. “Quá khứ thì để nó qua đi! Từ nay về sau, con vẫn là con của Ngụy Thành Châu ba!” Ngụy Thành Châu hai mắt đỏ hoe nói. “Có thể cho qua sao?” Ngụy Thâm mặt đầy dữ tợn: “Những gì tôi vừa nói không đủ khiến tôi hận ông như vậy. Cái thật sự khiến tôi hận ông là vì ông đã giết chết mẹ tôi!” Ngụy Thâm dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này. Ngụy Thành Châu run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Con… con đã biết?” “Khi ông giết mẹ tôi thì tôi đang trốn dưới gầm giường!” Ngụy Thâm nhắm mắt lại, đau đớn nói, như thể ông ta không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó một lần nào nữa. “Chỉ vì mẹ tôi không muốn trở về nhà họ Ngụy với ông mà ông đã giết bà ấy! Sao ông lại tàn nhẫn như vậy? Để một người phụ nữ nguyện ý sinh con cho ông phải chết? Để một đứa trẻ năm tuổi mất mẹ?” Ngụy Thâm hai mắt đỏ hoe, tức giận gầm lên: “Hôm nay là lúc ông nên trả lại tất cả mọi thứ!” “Con muốn giết ba?” Vẻ mặt Ngụy Thành Châu rất khó tin. Ngụy Thâm mặc kệ ông ta, nhìn Dương Chấn nói: “Không phải cậu muốn cứu người phụ nữ này sao? Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội! Giết Ngụy Thành Châu, tôi liền thả bà ta ra!”