Chàng rể chiến thần

Chương 279 : Giữ Anh Có Lợi Gì

Đây là nhà riêng của Ngụy Tường, ngoại trừ Ngụy Tường, còn có mấy người bảo vệ, lúc này đều đang nhìn chằm chằm vào Dương Chấn. “Nhóc con, cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi không biết Chu cái gì Hảo kia!” Ngụy Tường cắn răng nghiến lợi nói. Dương Chấn cưỡng ép lái xe đụng vào nhà riêng của anh ta, bây giờ lại tra hỏi anh ta, đối với anh ta mà nói, đó chính là sự khuất nhục. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Dương Chấn ở Vân Phong Chi Đỉnh, anh ta mang theo hai người bảo vệ đều bị Dương Chấn đánh bại dễ như trở bàn tay. Bây giờ lại chạm mặt với Dương Chấn, trong lòng anh ta có vài phần e ngại. Ngụy Tường vừa dứt lời, bóng dáng Dương Chấn lập tức lao tới. “Bành!” Ngụy Tường chỉ cảm thấy trên bụng mình truyền đến cơn đau đớn quặn lại, thân thề bay ngược ra, một tiếng ầm thật lớn nặng nề đâm vào cửa lớn biệt thự. Cánh cửa chống trộm vô cùng cứng rắn, dưới tác động của cỗ lực mạnh mẽ này, lại ầm vang ngã xuống đất. “Tổng giám đốc Ngụy!” Tốc độ của Dương Chấn quá nhanh, đến mức Ngụy Tường đã bay rớt ra ngoài, bảo vệ của nhà họ Ngụy mới lấy lại tinh thần. “A…” Sâu trong cổ họng Ngụy Tường, bộc phát ra một tiếng kêu đau đớn thống khổ. Lập tức, mặt mũi anh ta tràn đầy đều vẻ dữ tợn, giận dữ hét: “Tôi muốn hắn ta phải chết!” Trên người kịch liệt đau nhức, khiến Ngụy Tường gần như điên cuồng, lúc này trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ đó chính là phải giết chết Dương Chấn. Hơn mười tên bảo vệ nhận được mệnh lệnh, không chút do dự cùng lao về phía Dương Chấn. Dương Chấn bình tĩnh giống như không hề nhìn thấy mười tên bảo vệ kia đang xông về phía mình, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Ngụy Tường, bước từng bước mà đi. “Nhóc con, dám đánh tổng giám đóc Ngụy, thật sự không biết sống chết!” Ngay lập tức, những người bảo vệ Ngụy Tường lao đến, từng tên dùng bằm đấm tấn công về phía Dương Chấn. Đúng lúc này, dưới chân Dương Chấn bỗng nhiên đạp mạnh, thân hình chợt lóe. “Rầm” một tiếng, tên bảo vệ tấn công Dương Chấn đầu tiên đã bị một quyền của Dương Chấn đánh vào bụng, bay thẳng ra ngoài. “Rầm rầm rầm!” Ngay sau đó, thân hình Dương Chấn lại lần nữa chợt lóe, hoặc là một quyền hoặc là một cước. Chắng mấy chốc, hơn mười tên bảo vệ, tất cả đều giống như chó chết nằm dưới đất, mặt mũi đầy vẻ đau đớn, không thể đứng dậy nổi. “Anh… Anh đừng tới đây!” Ngụy Tường sợ choáng váng, thấy Dương Chấn đang từng bước từng bước di tới, anh ta đã sắp phát khóc. Nhà họ Ngụy là một trong tứ đại gia tộc của thành phố, gia tộc lớn mạnh, hơn mười tên bảo vệ vừa rồi đều là những cao thủ do nhà họ Ngụy bỏ một khoản tiền khổng lồ để bồi dưỡng. Bây giờ, ở trong tay Dương Chấn, không một ai có thể chịu đựng được một chiêu. Bây giờ đến ngay cả một tên bảo vệ có thể bò dậy được cũng không có. “Dương Chấn, anh không được qua đây, tôi là dòng chính của nhà họ Ngụy, nếu như anh dám đụng vào tôi, nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không tha cho anh!” Trong lòng Ngụy Tường đang vô cùng sợ hãi, những vẫn không quên dùng nhà họ Ngụy để dọa Dương Chấn. Trong mắt anh ta, Dương Chấn chỉ là một đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, hoàn toàn không đáng sợ chút nào. Nhưng hôm nay, biểu hiện của Dương Chấn lại rất mạnh mẽ, vượt qua sức tưởng tượng của anh ta. Anh thật sự chỉ là một đứa con rơi, đơn giản như vậy sao? “Một lần hai lần không có lần thứ ba, tôi hỏi lại anh lần cuối cùng, Chu Kim Hảo ở đâu?” Dương Chấn hỏi lần nữa, vừa dứt lời, anh đã đi đến trước mặt Nguy Tường. Ngụy Tường toàn thân đều đang phát run, từ trên người Dương Chấn, anh ta có thể cảm nhận được một cỗ sát ý vô cùng cường đại. Dương Chấn nhiều năm chinh chiến sa trường, kẻ địch chết trong tay anh đếm mãi không hết, khí thế bạo phát, người bình thường căn bản không có cách nào tiếp nhận được. Ngụy Tường chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vẫn phủ nhận như cũ: “Tôi thật sự không biết!” “Ba!” Ngay khi Ngụy Tường vừa phủ nhận, Dương Chấn bỗng nhiên đưa tay túm lấy cổ Ngụy Tường, thân thể mập mạp hơn hai trăm cân của anh ta vậy mà bị nhấc bổng lên. “Xem ra, anh một lòng muốn chết! Nếu đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh!” Dương Chấn hơi ngửa đầu, nhìn Ngụy Tường bị một tay mình nâng lên, vẻ mặt lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, năm ngón tay trên cổ Ngụy Tường của anh đột nhiên dùng sức. Ngụy Tường chỉ cảm thấy hô hấp của mình đã bị chặn lại, sắc mặt cũng dần đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, thân thể mập mạp điên cuồng giãy dụa. Chỉ là cho dù anh ta có cố gắng hết sức để giãy dụa cũng không thể nào thoát khỏi tay của Dương Chấn. Mắt thấy sức giãy dụa của Ngụy Tường càng ngày càng yếu, nếu như vẫn tiếp tục, chỉ sợ sẽ thật sự phải chết. “Oanh!” Rốt cuộc Dương Chấn cũng dừng tay, tiện tay ném một cái, hơn hai trăm cân thịt mỡ hung hăng ngã xuống đất. Đám bảo vệ xung quanh bị một kích của Dương Chấn chế phục kia nhìn thấy cảnh này, trái tim từng người đều hung hăng co quắp lại. Ngụy Tường nặng hơn hai trăm cân, ở trong tay Dương Chấn, lại giống như con gà con được xách bằng một tay, nói bỏ thì bỏ. Cái này con mẹ nó là sức mạnh của con người sao? Chẳng trách một chiêu đã có thể đánh bại bọn họ! Ngụy Tường bị ngã dưới đất, mặt dù rất đau nhưng lại có cảm giác được sống lại, tham lam hít thở. “Đây là cơ hội sống sót cuối cùng của anh!” “Hoặc nói cho tôi biết, tôi muốn biết tất cả!” “Hoặc là chết!” Dương Chấn vừa dứt lời, bỗng nhiên đạp một cước xuống bên cạnh đầu Ngụy Tường. “Oanh!” Một tiếng vang thật lớn, sàn đá cẩm thạnh mà Dương Chấn đạp lên ngay lập tức chia năm xẻ bảy. Ngụy Tường chỉ cảm tai của mình ù đi, trợn mắt há mồm nhìn vào viên đá cẩm thạnh bị vỡ kia. Anh ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mình còn có quyền từ chối sao? “Nếu anh cho rằng đầu của anh có thể cứng hơn so với khối đá cẩm thạch này, vậy có thể từ chối trả lời!” Dương Chấn lạnh lùng nói. “Tôi nói! Tôi nói! Là cậu Mạnh! Là cậu Mạnh đưa Chu Kim Hảo đi!” Ngụy Tường vội vàng hét to. Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi, nếu như không nói, bây giờ Dương Chấn sẽ có thể lấy mạng mình, nhưng nếu như nói ra, một khi bị Mạnh Huy biết, cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta. Kinh hãi dưới sự mạnh mẽ của Dương Chấn, anh ta hoàn toàn không có lựa chọn nào khác. Nhận được câu trả lời này, sắc mặt Dương Chấn âm trầm tới cực điểm, quả nhiên có liên quan đến nhà họ Mạnh. Nhưng anh biết rõ, phía sau nhà họ Mạnh chính là gia tộc Vũ Văn. Liên tưởng đến những điều này, Dương Chấn đột nhiên tỉnh ngộ. Gia chủ của gia tộc Vũ Văn mặc dù muốn mình trở về gia tộc để kế thừa vị trí gia chủ, nhưng ở gia tộc cũng không phải chỉ có một gia chủ. Còn có những phe phái khác, bao gồm cả Tập đoàn Nhạn Chấn, nói là đưa cho mình, nhưng vẫn bị một chút dòng chính của gia tộc Vũ Văn khống chế. “Vì để khiến tôi không có gì, các người thật sự đúng là đã phí rất nhiều tâm tư!” Dương Chấn nhắm mắt lại, dường như có hai đạo sát ý thực sự bắn ra. “Tối hôm qua, Chu Kim Hảo bị anh cướp đi?” Dương Chấn lại hỏi. Ngụy Tường không dám giấu diếm, gật đầu như giã tỏi: “Là tôi cướp bà ta đi, nhưng tất cả những thứ này đều là cậu Mạnh yêu cầu tôi làm!” “Anh Dương, anh cũng biết cậu Mạnh là người thừa kế của hào môn thành phố, mệnh lệnh của anh ta, tôi không dám không nghe!” “Cho dù anh có muốn báo thù cũng nên đi tìm nhà họ Mạnh, tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến tôi!” Ngụy Tường đã tiết lộ Chu Kim Hảo bị người của Mạnh Huy đón đi, bây giờ dĩ nhiên có thể đẩy thì đều đẩy lên nhà họ Mạnh. Anh ta không tin, Dương Chấn dám đến nhà họ Mạnh đòi người. “Nếu Chu Kim Hảo đã không ở đây trong tay anh, vậy tôi giữ lại mạng của anh dường như không có bất cứ ý nghĩa gì?” Dương Chấn bỗng nhiên híp mắt nói. .