Chàng rể chiến thần
Chương 260 : Sẽ không dễ dãi như thế đâu
Lúc Hàn Sương khi nghe thấy lời nói của Dương Chấn, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, cảm xúc cũng có chút dao động. Bốn tên áo đen khi trông thấy Dương Chấn đi về phía bọn họ, trong mắt đều là sát ý mãnh liệt.
Câu Ai dám làm tổn thương cô ấy, tôi muốn kẻ đó phải chết! vừa rồi của Dương Chấn, thật sự vô cùng cuồng vọng.
“Nhóc con, cậu uy hiếp chúng tôi?” Cường giả cầm đầu lạnh lùng nói.
Mấy người khác cũng mang vẻ mặt châm chọc nhìn Dương Chấn, trong mắt bọn họ, Dương Chấn đã là người chết. Dương Chẩn vừa đi vừa nói: “Thả cô ấy ra, tôi cho các người rời đi!”
“Nhóc con cuồng vọng!” Cường giả cầm đầu cười nhạo một tiếng, vẻ mặt dữ tợn: “Cậu muốn cô ta sống, tôi lại muốn cô ta phải chết!” Vừa dứt lời, hắn ta không chút do dự, một cước hướng về phía đầu Hàn Sương đạp xuống. Trong mắt Hàn Sương không có chút e ngại nào, chỉ là trong lòng có chút không cam lòng. Chỉ có lúc sắp chết, cô ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mình và thế giới này, còn có mấy phần lưu luyến.
“Sưu!”
Đúng lúc này, một viên đá từ trong tay Dương Chấn bắn ra, giống như một ngôi sao bằng nhỏ trong đêm tối mang theo âm thanh xé gió, bay về phía cường giả cầm đầu.
“Phốc!”
Cùng lúc đó, một tiếng va chạm nhẹ vang lên, cục đá trong nháy mắt xuyên qua đầu gối của tên cường giả cầm đầu. Cảm giác đau mạnh, lấy đầu gối làm trung tâm, lan nhanh ra bốn phía. Cường giả cầm đầu giống như thoát lực, thân thể trực tiếp ngã xuống đất.
“A~”
Ngay sau đó, chỗ sâu trong yết hầu của cường giả cầm đầu phát ra một tiếng kêu đau đớn, vang vọng toàn bộ đêm tối. Ba tên cường giả khác thấy được cảnh này, đều sợ ngây người.
Tất cả đều mang vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Dương Chấn, vừa rồi xảy ra chuyện gì, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra, chẳng qua khi nhìn thấy hòn đá vốn đang ở trong tay Dương Chấn biến mất, bọn họ mới ý thức được rằng có chuyện gì đã xảy ra.
Hàn sương trừng lớn đôi mắt đẹp, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Vừa rồi cô đã cho rằng mình phải chết, đối với sự xuất hiện của Dương Chấn, cô hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào. Cho đến giờ phút này, cường giả cầm đầu ngã xuống đất, cô mới nhận ra rằng mình được cứu.
“Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”
Cường giả cầm đầu cắn răng nghiến lợi nói, cơn đau mãnh liệt khiến biểu lộ trên vẻ mặt hắn ta cực kỳ méo mó, giọng nói cũng đang run rẩy, toàn thân đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Hắn ta cũng có thể coi là một người đàn ông, đầu gối bị đâm thủng, đau đớn mãnh liệt như vậy cũng chỉ khiến hắn ta kêu rên lên vài tiếng, rồi cũng không để cho mình phát ra tiếng kêu đau nào nữa. Dương Chấn nhướng mày, có thể nuôi dưỡng được cường giả thể lực như vậy, chắc chắn không đơn giản. Xem ra, Hàn Sương đã chọc phải rắc rối rất lớn. Nhưng cô ta là truyền nhân của anh hùng biên giới phía Bắc, cho dù trêu chọc vào thế lực lớn thế nào thì Dương Chấn cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
“Tôi là ai, không liên quan gì đến các người, nhưng tôi cam đoan, nếu các người vẫn chưa cút xéo, vậy cũng chỉ có một con đường chết!” Dương Chấn mặt không biểu cảm nói.
“Dám đụng đến người của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi, cậu thật sự chính là tự chui đầu vào rọ!” Trên đầu gối truyền đến từng trận đau đớn, khiến cường giả cầm đầu gần như cắn răng nói ra câu này.
“Hiệp hội Võ đạo?” Dương Chấn nhíu chặt lông mày thật sâu.
Thế lực này, không phải là lần đầu tiên anh nghe nói, trước đó khi ở Châu Thành, sát thủ ám sát Trần Anh Tuấn, chính là từ Hiệp hội Võ đạo.
Không ngờ hôm nay ở Giang Châu lại gặp được người của bọn họ.
“Người phụ nữ này là kẻ phản bội của Hiệp hội Võ đạo, chúng tôi giết cô ta cũng là phụng mệnh làm việc!”
Một tên cường giả khác mang thái độ vô cùng cường thể nói: “Nếu như thức thời, lập tức xéo đi! Hiệp hội Võ đạo không phải nơi mà cậu có thể đắc tội nổi!”
“Xem ra, các người vẫn không hiểu tôi!” Dương Chẩn lắc đầu: “Thật ra tôi rất muốn xem xem, xương cốt của các người rốt cuộc cứng đến mức nào!”
“Phô trương thanh thế!” Người kia cười lạnh một tiếng, vung tay lên: “Chúng ta cùng tiến lên, báo thù cho đại ca! Cẩn thận ám khí của cậu ta!” Rõ ràng, viên đá mà Dương Chấn đả thương người kia đã bị bọn họ coi như dùng ám khí.
Nhưng cũng có thể hiểu được, bây giờ đã rất muộn, chỉ có đèn đường mờ ảo, bọn họ không nhìn thấy Dương Chấn ra tay thế nào cũng rất bình thường. Ba cường giả lớn của Hiệp hội Võ đạo cùng nhau xông về phía Dương Chấn.
Nhưng Dương Chấn không sợ chút nào, nhàn nhã sải bước tiếp tục đi về phía trước. Trong mắt Hàn Sương có chút lo lắng, muốn đến giúp Dương Chấn, nhưng cô ta vốn đang bị trọng thương, vừa rồi lại bị vây công, vết thương đã nứt toác, thương thể càng nặng, lúc này không có chút sức nào để tái chiến.
“Anh đi mau!”
Hàn Sương bỗng nhiên hô to một tiếng.
Mặc dù cô không biết rốt cuộc Dương Chấn có liên quan gì đến ông nội mình, nhưng trong giọng nói của Dương Chấn có thể cảm nhận được, Dương Chấn vô cùng tôn kính ông nội cô.
Nếu như vì mình mà hại chết Dương Chấn, cô không có cách nào tha thứ cho mình. Nhưng ngay khi cô vừa hô lên một tiếng, hai mắt cô liền trừng lớn.
Chỉ thấy Dương Chấn bỗng nhiên bỗng nhúc nhích, sau đó, ba tên cường giả của Hiệp hội Võ đạo giống như bị xe tải mấy chục tấn va chạm, từng người bay rớt ra ngoài mười mấy mét.
Còn kèm theo âm thanh xương cốt đứt gãy. Khi ba người bị ném xuống đất, trong nháy mắt bất động, sống chết không rõ. Tất cả những thứ này đều xảy ra ngay trong chớp mắt. Hàn Sương cảm thấy như đang nằm mơ, lúc đầu cô ta cũng là người của Hiệp hội Võ đạo, thực lực của bốn người này mạnh đến mức nào, cô ta biết rất rõ.
Nhưng lúc này, lại không chịu được một kích như thế.
Đôi mắt cường giả cầm đầu đột nhiên co lại, hai mắt nhìn chằm chặp vào Dương Chấn, giống như quên mất đau đớn trên đầu gối của mình sau khi bị cục đá xuyên thủng.
Cho dù là ở Hiệp hội Võ đạo, hắn ta cũng chưa từng gặp người nào có thân thủ khủng bố như vậy. Có lẽ, chỉ có những người thuộc cấp bậc hội trưởng kia mới có thể có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
“Tôi cho các người một con đường sống, tại sao không muốn?”
Dương Chấn khẽ đảo mắt, nhìn về phía tên cường giả cầm đầu.
“Tôi, tôi, bây giờ tôi sẽ cút ngay!” Cường giả cầm đầu bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm. Vừa dứt lời, hắn ta liền vội vàng đứng lên, khập khiễng rời đi.
“Muốn đi?”
Dương Chấn nhìn bóng lưng của tên cường giả cầm đầu, cười lạnh một tiếng: “Muộn rồi!” Ngay khi lời nói vừa dứt, một cục đá bay nhanh đến, cường giả cầm đầu ngã gục xuống đất. Gió đêm thổi qua, mang theo một trận lạnh lẽo. Sắc mặt Hàn Sương hoàn toàn trắng bệch, cô ta chưa từng nghĩ đến một người lại có thể mạnh đến mức này. Bốn tên cường giả của Hiệp hội Võ đạo, gần như mất mạng ngay lập tức.
“Bọn họ là người của Hiệp hội Võ đạo, giết bọn họ sẽ mang đến rắc rối rất lớn cho anh!” Hàn Sương cắn chặt răng, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
“Đúng là sẽ có chút rắc rối, nhưng thế thì sao?” Dương Chẩn cười lạnh một tiếng: “Nếu như bọn họ thật muốn muốn chết, tôi cũng không ngại san bằng toàn bộ Hiệp hội Võ đạo!” Oanh!
Hàn Sương chỉ cảm thấy đại não nổ vang một tiếng, mặt mũi tràn đầy ngốc trệ. San bằng toàn bộ Hiệp hội Võ đạo! Câu nói này, nghe cuồng vọng tới cực điểm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hàn Sương lại không hề cảm thấy Dương Chấn cuồng vọng chút nào. Một người trẻ tuổi có thể tiện tay giết chết bốn tên cường giả của Hiệp hội Võ đạo, thật sự là hạng người cuồng vọng sao? Dương Chẩn không để ý đến sự chấn động trong lòng Hàn Sương, quay người về trở về chiếc xe Phaeton của mình, sau đó lấy ra một thanh đại đao, tiện tay ném một cái.
“Keng!”
Đại đao ngay lập tức bay đến dưới chân Hàn Sương, cắm xuống đất ba phần.
“Bá Đạo, trả lại cô!” Dương Chấn mặt không thay đổi nhìn về phía Hàn Sương: “Nếu để tôi biết, cô còn dám làm chuyện các phá hoại đến danh tiếng của Bá Đao, cho dù cô là cháu gái của ông ấy, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương