Chàng rể chiến thần
Chương 249 : Nguy cấp
Động tác của Trần Hưng Hải rất nhanh, lập tức triệu tập dòng chính của nhà họ Trần, bàn bạc chuyện đối phó với nhà họ Trần.
Khi người của nhà họ Trần được biết phải đối phó với nhà họ Viên thì vẻ mặt đều chấn kinh.
Nhiều năm như vậy, nhà họ Trần và nhà họ Viên nắm tay nhau đứng trên đỉnh cao của Châu Thành, bề ngoài vô cùng hoà thuận.
Vì vậy, mà địa vị của hai đại gia tộc ở Châu Thành, luôn không thể bị dao động.
Bây giờ, Trần Hưng Hải đột nhiên muốn ra tay với nhà họ Viên, không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được đám người sẽ kinh ngạc đến thế nào.
“Chuyện này, thuộc về cơ mật cao nhất của nhà họ Trần, nếu như để tôi biết có ai dám để lộ, sẽ giết không tha!”
Ngồi ở vị trí chính, vẻ mặt Trần Hưng Hải lạnh lẽo.
“Gia chủ, tôi muốn biết, tại sao lại đột nhiên phải ra tay với nhà họ Viên chứ?”
Có người mở miệng hỏi: “Nhà họ Viên có thực lực tương đương với nhà họ Trần chúng ta, ra tay chỉ có thể tạo thành cục điện đôi bên đều thương tích, đến lúc đó, chỉ e thế cục của cả Châu Thành đều sẽ thay đổi lớn, nhà họ Trần chúng ta cũng sẽ vì vậy mà trả giá rất lớn.”
Trần Hưng Hải nhìn người nói một cái, lạnh lùng nói: “Tôi có khi nào làm chuyện gì mà chưa chắc chắn chưa? Các người chỉ cần làm theo dặn dò của tôi là được!”
“Vâng, gia chủ!”
Đám người lũ lượt đáp.
Trần Hưng Hải thân là gia chủ, trước giờ đã nói thì phải làm, ở nhà họ Trần, có người nghi ngờ quyết định của ông ta, những không có ai dám không phục tùng.
Rất nhanh, người nhà họ Trần đều làm theo dặn dò của Trần Hưng Hải.
Còn Trần Hưng Hải thì gọi cho Lạc Khải một cuộc điện thoại: “Trên dưới nhà họ Trần đã chuẩn bị xong, có thể ra tay bất kỳ lúc nào!”
Không có quá nhiều lời giải thích, những đã biểu đạt quyết tâm của Trần Hưng Hải.
Khoé miệng Lạc Khải cong lên, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy thì bắt đầu đi!”
Cùng lúc đó, nhà họ Viên.
Một căn biệt thự hào hoa, xung quanh thư phòng, được treo đầy những bức thư pháp của các danh gia.
Gia chủ nhà họ Viên, Viên Sĩ Vũ, lúc này đang cầm một cây bút lông sói xanh tím thượng hạng, đang miệt mài luyện tập thư pháp.
Đầu bút chuyển động, trên tờ giấy màu trắng, phác thảo lên một nét bút sắc sảo.
“Ha ha! Chữ này viết rất đẹp!”
Viên Sĩ Vũ viết xong một chữ, vô cùng hài lòng mà cười lớn lên.
“Rầm!”
Chính vào lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra.
“Gia chủ, không hay rồi!”
Một lão quản gia tóc bạc phơ, vẻ mặt kinh hoảng.
Tâm trạng Viên Sĩ Vũ lúc nãy còn tốt đẹp, bị quản gia phá cửa xông vào, toàn bộ đều bị huỷ.
“Hoảng cái gì? Cho dù trời có sập, cũng sẽ có người gánh!”
Viên Sĩ Vũ lạnh lùng nói: “Nói, xảy ra chuyện gì?”
“Gia chủ, mới lúc nãy, bên ngân hàng nhận được cuộc gọi, nói tư sản nhà họ Viên chúng ta bị đánh giá không đạt, muốn thu hồi khoản vay.”
“Còn nữa, Anh Luân Quốc Tế bị pháp viện niêm phong, nói là tài chính có vấn đề.”
“Còn nữa, quản lý cấp cao của tập đoàn Thành Công, từ chức tập thể, còn có cổ phiếu của tập đoàn Thành Công bị bán tháo số lượng lớn, chỉ trong năm phút ngắn ngủi mà giá trị thị trường của công ty đã bốc hơi 60 phần trăm rồi!”
“Còn có….”
Lão quản gia liên tục nói ra đến mấy tin tức có tính nổ tung.
Trên khuôn mặt bình tĩnh vô cảm của Viên Sĩ Vũ, lập tức thay đổi dữ dội: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy?”
“Gia chủ, không ai biết xảy ra chuyện gì hết, ngài mau nghĩ cách đi! Trong vòng một tiếng, nếu như còn không thể gom góp được số lượng tiền vốn lớn thì nhà họ Viên sẽ thật sự xong đó!”
Lão quản gia sắp khóc rồi, vẻ mặt đầy rẫy sự sốt sắng.
Chính vào lúc nhà họ Viên đang đại loạn, Trần Hưng Hải cũng đã biết tất cả những gì đang xảy ra với nhà họ Viên, trái tim ông ra đập thình thịch.
Vốn dĩ, ông ta còn có chút nghi hoặc, mãi đến bây giờ mới biết, Dương Chấn thật sự có thể khiến nhà họ Viên bị diệt một cách dễ dàng.
Đến bây giờ, chuyện mà nhà họ Trần làm, căn bản không thể làm dao động gốc rễ của nhà họ Viên.
Trước mắt, mấy chuyện mà Dương Chấn làm với nhà họ Viên, bất kỳ chuyện nào cũng đều có thể khiến nhà họ Viên sụp đổ trong một ngày.
Trần Hưng Hải đương nhiên cũng hiểu, đây là một lời cảnh cáo của Dương Chấn đối với ông ta, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi liền có thể khiến nhà họ Viên bị diệt, thì cũng có thể dễ dàng khiến nhà họ Trần bị diệt.
Ông ta đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như trước đó chọn đối phó với Dương Chấn, thì chỉ e bây giờ tất cả những gì xảy ra với nhà họ Viên, cũng chính là những gì mà nhà họ Trần phải đối mặt rồi nhỉ?
Chính vào lúc này, hai mươi mấy chiếc xe Prado màu đen đang vút bay về phía nhà họ Viên.
Chỉ trong hai mươi phút, mấy chiếc xe này đã đến nhà họ Viên.
Bên trong chiếc Maybach ở phía trước, vẻ mặt Trần Hưng Hải hưng phấn mà gào lớn lên: “Trực tiếp xông vào!”
“Ầm!”
Khi chiếc xe dẫn đầu lao vào trang viên nhà họ Viên, thì những chiếc xe khác cũng nối tiếp nhau xông vào.
Tất cả những sản nghiệp của nhà họ Viên, cái nào phải bị niêm phong thì đã bị niêm phong, cái nào nên bị huỷ hợp đồng, thù đã bị huỷ, những quản lý cấp cao nào phải đi thì cũng đã đi rồi.
Có thể nói, kinh tế của nhà họ Viên, đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Chính trong tình hình này, Trần Hưng Hải đưa người đến nhà họ Viên.
“Trần Hưng Hải!”
Nhìn thấy Trần Hưng Hải xuống xe, vẻ mặt Viên Sĩ Vũ tràn đầy sự phẫn nộ.
“Viên Sĩ Vũ, từ hôm nay, Châu Thành sẽ không còn nhà họ Viên nữa!”
Vẻ mặt Trần Hưng Hải lạnh nhạt mà nói.
Lúc này, ông ta có tư cách nói câu này, kinh tế nhà họ Viên đã hoàn toàn sụp, không có gì để sợ.
Đám người nhà họ Viên phẫn nộ mà nhìn Trần Hưng Hải, trong lòng bọn họ đều hiểu, những gì mà nhà họ Viên gặp phải hôm nay, chắc chắn có liên quan đến nhà họ Trần.
“Trần Hưng Hải, nhà họ Viên và nhà họ Trần ông trước giờ luôn giao hảo, hôm nay, ông huy động nhân lực đến nhà họ Viên tôi, là muốn thừa cơ hãm hại sao?” Viên Sĩ Vũ đỏ mắt tức giận nói.
Trần Hưng Hải cười lạnh nói: “Với nhà họ Viên của ông bây giờ, có tư cách để nhà họ Trần tôi thừa cơ hãm hại sao?”
“Vậy ông muốn thế nào?”
Viên Sĩ Vũ giận dữ nói.
“Niệm tình nghĩa nhiều năm, chỉ cần ông giao Viên Mộc và Viên Thiệu ra, tôi có thể cho ông một con đường sống!”
Trần Hưng Hải mở miệng nói.
Ông ta sở dĩ đưa người đến nhà họ Viên, chính là để đuổi nhà họ Viên ra khỏi Châu Thành, còn một nhiệm vụ nữa, đó là đưa Viên Mộc và Viên Thiệu đi.
Sắc mặt Viên Sĩ Vũ khẽ thay đổi, ông ta đột nhiên ý thức ra, nhà họ Viên sở dĩ đối diện với đại nạn, cực kỳ có thể là liên quan đến hai đứa cháu này.
Những người còn lại ở nhà họ Viên cũng đều có suy nghĩ này, ánh mắt lũ lượt rơi trên người Viên Mộc và Viên Thiệu.
Lúc này, Viên Mộc cố gắng giả vờ bình tĩnh, còn Viên Thiệu đã sợ đến toàn thân phát run rồi.
Chuyện tìm sát thủ ám sát Trần Anh Tuấn là Viên Mộc và anh ta làm, bây giờ Trần Hưng Hải điều động nhân sự đến, còn muốn đưa bọn họ đi, chắc chắn là có liên quan đến chuyện này.
“Yếu trâu còn hơn khoẻ bò, ông thật sự coi nhà họ Viên tôi dễ bắt nạt lắm sao?”
Viên Sĩ Vũ phẫn nộ mà gào lên.
Ông ta tuy đã đoán ra được đại khái, nhưng cũng sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt Trần Hưng Hải.
Trần Hưng Hải cười lạnh một tiếng: “Nếu ông đã không đồng ý giao người, thì tôi chỉ có thể tự ra tay rồi!”
Thanh âm vừa dứt, Trần Hưng Hải hất tay một cái: “Đưa hai tên nhóc kia đi cho tôi!”
“Để tôi xem ai dám?”
Viên Sĩ Vũ tức giận gào một tiếng, mười mấy đại hán có thân hình vạm vỡ xuất hiện, lập tức chặn ở trước mặt đám người nhà họ Viên.
“Viên Sĩ Vũ, tốt bụng khuyên ông một câu, giao hai thằng nhóc ra đi, tôi sẽ thả những người còn lại đi, nếu không, thì một tên tôi cũng không tha!”
Trần Hưng Hải vốn không vội ra tay, nhưng thái độ cực kỳ cường thế.
Viên Mộc và Viên Thiệu là người thuê sát thủ giết cháu trai ông ta, cũng chính là người mà Dương Chấn điểm tên cần, bất luận thế nào, cũng phải đưa đi.
Nghĩ lại, đây cũng là một khảo nghiệm của Dương Chấn đối với mình, nếu như ngay cả một chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được thì sao Dương Chấn có thể cho ông ta quản lý Châu Thành chứ?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương