Chàng rể chiến thần

Chương 227 : Là bậc vương giả

Một màn này, khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người. Hắc Hổ là người có thân thủ tốt nhất trong thế hệ bọn họ, từ nhỏ đã huấn luyện chiến đấu, giành được không ít giải thưởng lớn. Thậm chí còn từng được nằm trong bảng xếp hạng của giải đấu lớn toàn quốc nữa cơ mà. Một cao thủ mạnh như vậy, thế mà đến một cú đánh của Dương Chấn cũng không tiếp được, đã hôn mê không tỉnh rồi. Hai người Trần Anh Tuấn và Viên Thiệu cũng mở to mắt, nhìn chằm chằm Hắc Hổ đã ngã xuống đất không dậy nổi kia. Bọn họ biết Dương Chấn rất mạnh, đến cả vệ sĩ của bọn họ cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn. Hắc Hổ vốn xuất thân từ một gia tộc có truyền thống võ học, thực lực cũng mạnh hơn đám bảo tiêu của bọn họ không ít. Thế mà kết quả, lại vẫn là không thể nào địch nổi Dương Chấn. “Đấy chính là cao thủ mà mày tìm đến đấy hả?” Dương Chấn buồn cười nhìn về phía Trần Anh Tuấn, hỏi. Nghe thấy giọng nói của anh, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt mỗi người nhìn về phía anh đều thay đổi, không còn vẻ khinh miệt vừa rồi nữa. Một người trẻ tuổi có thể dễ dàng đánh bại Hắc Hổ như thế, thì sao có thể là người đơn giải được? “Trần Anh Tuấn, người của anh đã thua rồi, dựa theo ước định, anh không được phép quấn lấy tôi nữa!” Tô San đầy mặt đắc ý nói. Trần Anh Tuấn tuy vẫn còn kinh ngạc vì thực lực của Dương Chấn, nhưng rất nhanh anh ta đã bình tĩnh trở lại, cười lạnh một tiếng: “Tôi nói là sẽ thi đánh đấm với nó khi nào chứ?” “Anh muốn nuốt lời đấy à?” Tô San tức tối nói. Trần Anh Tuấn trên mặt đầy vẻ bỡn cợt: “Người ở đây đều biết, từ lúc bắt đầu tôi đã nói với cô rồi, phải thi đua xe cơ mà, cho dù nó có đánh bại được Hắc Hổ đi nữa, cũng đâu chứng minh được gì chứ?” “Rõ ràng anh đã nói, chỉ cần người tôi tìm tới đánh thắng được anh, thì xem như anh thua mà! Anh muốn chơi xấu à?” Tô San sốt ruột nói. “Cô có thể hỏi thử xem, có ai nghe thấy tôi từng nói câu đó không?” Trần Anh Tuấn mang vẻ mặt không biết xấu hổ nói. “Người đẹp Tô à, anh Tuấn quả thực chưa từng nói câu đó mà.” “Anh Tuấn chỉ nói, người anh ấy sắp xếp sẽ cùng người cô gọi đến thi đua xe thôi.” “Người anh Tuấn sắp xếp chính là Thần đua xe Từ Đào, nếu như người của cô đã tới rồi, vậy thì mau mau thi đấu đi! Nếu như không dám đấu, thì nhận thua luôn là được.” …… Nhất thời, tất cả mọi người đều thuận theo ý của Trần Anh Tuấn, nói giúp anh ta. Sắc mặt Tô San khó coi tới cực điểm, vành mắt ửng đỏ, sắp khóc đến nơi rồi. “Dương Chấn, vừa rồi rõ ràng anh ta không nói như vậy mà……” Tô San vẻ mặt ấm ức nhìn về phía Dương Chấn. Cô ta còn chưa nói hết câu, đã bị Dương Chấn ngắt lời: “Không sao hết, đừng nói là đua xe, cho dù là đua xe tăng, đua máy bay đi nữa, tôi cũng dám thi với bọn họ!” “Được!” Dương Chấn vừa nói dứt câu, Trần Anh Tuấn đã vội vàng nói: “Đấy là mày chính miệng đáp ứng đấy, tao không có cưỡng ép mày đâu nhé! Không cho phép nuốt lời!” “Yên tâm đi, Dương Chấn tao từ đó tới giờ đều là người giữ lời hứa, đã nói là sẽ chịu trách nhiệm, không giống như mày đường đường là cậu chủ của nhà họ Trần, mà toàn thề cá trê chui ống đâu.” Dương Chấn hài hước nói. “Phụt, hi hi!” Tô San mới vừa rồi tâm trạng còn hỏng bét, lại bị một câu này của Dương Chấn chọc cười. Rất nhiều người đứng bên cạnh Trần Anh Tuấn, cũng đều không nhịn được phải bật cười. Trần Anh Tuấn thiếu chút nữa thì tức chết: “Mày chỉ được cái khua môi múa mép là giỏi thôi, có bản lĩnh thì đánh bại tay đua của tao đi đã, rồi hẵng huênh hoang trước mặt tao!” Từ Đào cũng bước ra, trên mặt đầy vẻ trào phúc nhìn Dương Chấn một cái, nói với Trần Anh Tuấn: “Anh Tuấn, đây chính là đối thủ anh tìm tới cho tôi đấy à? Nó có biết lái xe không vậy?” Khóe môi Trần Anh Tuấn cong lên: “Cậu không nghe thấy à? Vừa rồi nó còn nói, đến cả máy bay, xe tăng cũng dám đua cơ mà, nhân vật đẳng cấp như vậy, lái xe với nó mà nói, chắc hẳn chỉ là chuyện vặt vãnh thôi, nhỉ?” “Ha ha, cũng đúng, nó từng lái máy bay, xe tăng rồi mà, chưa biết chừng còn từng lái cả tàu vũ trụ rồi ấy chứ, dọa chết tôi rồi đây nè, cho dù thua dưới tay nó, cũng không mất mặt, anh nói xem có phải không? Anh Tuấn, ha ha……” Từ Đào phối hợp với Trần Anh Tuấn, điên cuồng cười lớn. Những người còn lại cũng đều lớn tiếng cười, như thể Dương Chấn thật sự đang nói đùa vậy. Tô San đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, nhìn nhìn Dương Chấn, nói: “Từ Đào có biệt danh là Thần đua xe, ở trong giới đua xe ngầm của Châu Thành, anh ta thuộc hàng vương giả, nghe nói sư phụ của anh ta, là tay đua xe nổi tiếng thế giới đấy.” Dương Chấn khinh thường cười một tiếng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không thua đâu!” Nhìn bộ dạng tự tin này của Dương Chấn, Tô San ngược lại cực kỳ yên tâm. “Được, lát nữa tôi sẽ làm tay lái phụ cho anh!” Tô San đầy mặt kiên định nói. “Tùy cô!” Dương Chấn cười cười. Rất nhanh, đôi bên đã chuẩn bị xong, trận đấu sắp sửa bắt đầu. “Tôi thông báo quy tắc một chút nhé, xuất phát từ chỗ này, sau đó đi một vòng dọc con đường bao quanh núi, ai trở về đây trước, thì xem như người đó thắng.” Một tên thanh niên bước lên phía trước, đơn giản nói ra quy tắc. “Được!” Dương Chấn mặt không cảm xúc nói. “Nếu không còn dị nghị nào nữa, thì lên xe đi, đợi lát nữa tôi sẽ phát hiệu lệnh!” Người kia lại nói. Từ Đào liếc xe của Dương Chấn một cái, cười lạnh một tiếng: “Tao cũng không muốn ức hiếp mày, nên sẽ lái con Audi R8 này vậy, tuy là vẫn tốt hơn con xe kia của mày không ít, nhưng cũng đâu còn cách nào, con xe này, đã là con xe kém nhất của tụi tao rồi đấy, đương nhiên, tao còn có thể nhường mày mười giây nữa!” Một chiếc xe con trị giá khoảng chừng ba tỷ, với một chiếc xe đua giá trên dưới sáu tỷ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Dương Chấn lại không sao hết cười cười: “Tùy mày!” Hai chiếc xe rất nhanh đã được lái tới vạch xuất phát, tên thanh niên vừa rồi giải thích luật chơi đảm nhiệm chức trọng tài. Trong tay anh ta cầm một cái cờ nhỏ màu đỏ, đứng giữa hai chiếc xe, khoảnh khắc anh ta hạ cờ xuống, xe của Dương Chấn như mũi tên rời dây, động cơ điên cuồng gào rú, lao nhanh về phía trước. Vốn nói sẽ nhường Dương Chấn mười giây, bây giờ trông thấy Dương Chấn vọt lên dẫn đầu, sắc mặt Từ Đào nhất thời thay đổi: “Đệt! Là cao thủ à!” “Ầm!” Anh ta nào còn nhớ được mình từng nói sẽ nhường Dương Chấn mười giây chứ? Đạp chân ga một cái, chiếc xe đua màu đen chớp mắt lao ra ngoài. Chỉ có điều, bất kể Từ Đào tăng tốc thế nào đi nữa, cũng không cách nào đuổi kịp Dương Chấn. “Đệt! Xe của nó từng độ rồi!” Từ Đào tức giận gầm thét, tuy vừa rồi chỉ ngẩn người có một giây thôi, nhưng chính một giây này, lại khiến Dương Chấn vượt được lên trước anh ta. Càng khiến anh ta kinh ngạc hơn là, từ lúc thi đấu bắt đầu, xe của Dương Chấn vẫn luôn tăng tốc, vận tốc lúc này đã đạt đến mức tối đa rồi. “Mẹ nó chứ, trước cho mày đắc ý một lát đấy, đợi đến cuối đường, cho khúc cua, tao nhất định sẽ vượt qua mày!” Từ Đào cắn răng nói, nhấn ga đến mức tối đa. Bên trong chiếc Audi A8, Tô San ngồi ở ghế phó lái, trên mặt đều là vẻ kinh hoàng. Cô ta chỉ có thể trông thấy những ngọn đèn hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau, hóa thành hư ảnh. Cô ta có loại ảo giác, mình không phải đang ngồi trên xe ô tô, mà đang ngồi trên máy bay, cảm giác không khác gì lúc máy bay chạy thẳng lấy đà cất cánh. “Ngồi vững nhé!” Dương Chấn vừa nói dứt câu, đột nhiên kéo phanh tay một cái, ngay sau đó đánh mạnh vô lăng. “Két ~” Lốp xe ma sát trên mặt đường, phát ra tiếng vang chát chúa. “Ahhh……” Tô San sợ tới mức lớn giọng hét lên một tiếng. “Cái đệt! Đồ điên! Đồ điên! Đây đúng là đồ điên mà!’ Bên trong chiếc R8 phía sau, Từ Đào mở to hai mắt, lớn giọng gào rống. Vốn dĩ anh ta còn định đến chỗ khúc cua thì vượt lên, không ngờ Dương Chấn đã vào khúc cua rồi. Mà càng khiến anh ta kinh ngạc hơn là, lúc cua Dương Chấn cũng không hề giảm tốc độ, thế mà vẫn có thể vượt qua một cách suôn sẻ. Đây chính là đường bao quanh núi đấy, hơi chút sơ sẩy thôi, là có thể rớt xuống vách núi rồi. Khi đó, chỉ có một kết quả duy nhất, chính là xe nát người tan! Cho dù là anh ta, cũng không dám điên cuồng như thế, nhưng mà Dương Chấn lại làm được. Đám người đứng ở vạch xuất phát, lúc này cũng đều là bộ dạng như gặp phải quỷ. “Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chiếc xe nào, mới là do Thần đua xe Từ Đào lái được không?” “Cái đệt! Anh ta rõ ràng là cấp bậc vương giả mà, ai nói với tôi anh ta là thứ đồ đồng nát vậy?” “Cho dù anh ta có nói mình biết lái tàu vũ trụ đi nữa, ông đây cũng tin đấy!” …… Mặt mọi người đều dại cả ra. Trần Anh Tuấn và Viên Thiệu tuy cũng rất kinh ngạc vì khả năng lái xe của Dương Chấn, nhưng chỉ dám trộm kinh ngạc trong lòng thôi. “Sát thủ trên đỉnh núi, đã chuẩn bị xong cả chưa?” Viên Thiệu đột nhiên nhỏ giọng hỏi. Khéo môi Trần Anh Tuấn cong lên, trong mắt tràn đầy vẻ ngoan độc: “Yên tâm, cho dù nó có thể sống sót lên núi, cũng tuyệt đối không còn mạng mà đi xuống đâu!”