Chàng rể chiến thần

Chương 200 : Một hộp trà

Nhìn thấy Dương Chấn hoàn toàn không đặt gia tộc Vũ Văn vào mắt mình, Lạc Khải vô cùng sửng sốt. Đó chính là gia tộc Vũ Văn, một trong tám gia tộc lớn của Yến Đô Bát Môn, gia tộc đứng ở đỉnh cao của toàn bộ Cửu Châu. Ngay cả với một gia tộc quyền lực như vậy, Dương Chấn thậm chí không quan tâm. Nếu không hiểu tính cách Dương Chấn, ông nhất định sẽ nghĩ Dương Chấn nói phét. “Chủ tịch, tôi chọn con đường thứ hai để đến trụ sở của Tập đoàn Nhạn Chấn! Giải tỏa chướng ngại vật cho anh!” Lạc Khải nói chắc nịch. Với những lời của Dương Chấn, cho dù ông ấy có chết ở Yến Đô thì cũng xứng đáng. Đối với ông, đây là một cuộc đánh cược rất lớn, ông đang đánh cược mạng sống của mình, một khi thắng cuộc, ông không chỉ nhận được của cải mà còn là quyền lực vô cùng lớn. “Tốt lắm!” Dương Chấn lập tức quyết định: “Tôi sẽ cho ông nửa tháng để giao tập đoàn Đại Hà cho người mà ông có thể tin tưởng. Sau nửa tháng, ông sẽ đến trụ sở của Tập đoàn Nhạn Chấn!” “Ngoài ra, lúc đó tôi sẽ sắp xếp để Tiền Bưu đi đến Yến Đô với ông để đích thân bảo vệ sự an toàn của ông.” Dương Chấn đột nhiên nói. “Cám ơn chủ tịch đã tin tưởng tôi, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ để cho anh phải thất vọng!” Thái độ của Lạc Khải đối với Dương Chấn càng thêm trân trọng. Trong lòng cũng ngây ngẩn cả người, Tiền Bưu lúc trước đi theo giúp ông làm rất nhiều việc, nếu không tập đoàn Đại Hà sẽ không thể ổn định nhanh như vậy. Có Tiền Bưu ở đây, cuộc sống của ông cũng được đảm bảo ở những nơi nguy hiểm trùng trùng như Yến Đô. “Tôi buộc phải nhắc nhở trước. Một khi để tôi phát hiện ông dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến ông hối hận khi đến thế giới này.” Khí tức trong người Dương Chấn đột nhiên tỏa ra, nhiệt độ trong toàn bộ văn phòng dường như giảm xuống mấy độ. Lạc Khải kéo lại tinh thần đứng thẳng dậy: “Dù bây giờ tôi có nói gì cũng là vô nghĩa. Tôi sẽ cho anh thấy bằng những hành động thiết thực rằng kiếp này, tôi chỉ đi theo anh!” Dương Chấn vung tay lên nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Tôi phải đi rồi. Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ lo việc của tập đoàn Đại Hà.” Ngay khi Dương Chấn chuẩn bị rời đi, anh chợt nhớ ra chiếc Phaeton của mình vẫn chưa được sửa chữa. “Ông tìm người sửa chiếc Phaeton của tôi, nhân tiện đưa cho tôi một chiếc xe tay ga.” Dương Chấn ném chìa khóa Phaeton cho Lạc Khải. Lạc Khải lập tức lấy ra một chiếc chìa khóa xe Audi a8, hai tay đưa cho Dương Chấn: “Đây là xe của tôi, anh lái trước đi!” Dương Chấn cầm lấy chìa khóa xe, xoay người rời đi. Cùng lúc đó, tại nhà họ Chu. Sau khi Dương Chấn và Tần Đại Quang rời đi, ông Chu đã nghiêm khắc khiển trách Chu Kim Hảo, lời qua tiếng lại cũng chỉ có Chu Ngọc Kiệt và Chu Ngọc Dung. Có ông Chu phụ trách làm chủ, số tiền mà Chu Ngọc Kiệt và Chu Ngọc Dung mượn của Chu Kim Hảo đã không còn nữa, ngay cả hai biệt thự mà Chu Kim Hảo bỏ ra để xây dựng cũng không liên quan gì đến Chu Kim Hảo. Chu Kim Hảo tuy rằng không cam tâm, nhưng ông Chu bị hen xuyễn, không thể để ông tức giận, chỉ đành tạm thời nuốt cục tức vào bụng. “Ông ơi, ông của cháu cùng ông chủ Miêu đến rồi!” Vào lúc này, Đặng Mỹ Linh đột nhiên chạy vào phòng và nói. Nghe vậy, nhà họ Chu sửng sốt, ông Chu cũng nhanh chóng đứng dậy: “Mọi người cùng ta ra ngoài tiếp khách!” Ông nội của Đặng Mỹ Linh là Đặng Đức Hoa, người sáng lập Tập đoàn Đức Hoa, nhưng công ty hiện do cha của Đặng Mỹ Linh điều hành. Chủ của gia tộc Miêu tên là Miêu Chấn Vũ, là chủ nhân của dòng họ thứ hai của Châu Thành. Hai người là quân nhân khi còn trẻ và vẫn là chiến hữu của nhau. Đặng Đức Hoa đã cứu sống Miêu Chấn Vũ trong một trận chiến. Mối quan hệ giữa hai người đã rất tốt. “Thông gia, chúc mừng, chúc mừng!” “Ông Chu, chúc mừng!” Chẳng mấy chốc, hai ông lão tóc bạc đi vào nhà họ Chu, đó là Miêu Chấn Vũ và Đặng Đức Hoa, họ liên tiếp chúc mừng ông Chu. Ông Chu nhất thời cảm thấy được nịnh nọt, vội vàng nói: “Hai ông tới rồi, sao không nói trước một tiếng, để tôi cho người đi chuẩn bị.” Trịnh Đức Hoa cười đắc ý: “Đều là người một nhà, ông khách sáo làm cái gì?” “Đúng vậy, ông Chu quá khách sáo. Lão Trịnh và ta giống như anh em. Người nhà của ông cũng như người nhà của tôi thôi.” Miêu Chấn Vũ cũng nói, phất tay một cái, nói với tài xế phía sau: “Lấy quà ra!” Ngay sau đó, người lái xe đã chuyển quà từ Miêu Chấn Vũ và Trịnh Đức Hoa. “Vốn dĩ tôi định ngày mai sẽ đến địa điểm tổ chức hôn lễ, nhưng ngày mai một đồng chí cũ sẽ tới Châu Thành. Ông ta là bạn chí cốt của tôi, nên tôi phải mở tiệc chiêu đãi, vì vậy tôi có món quà gửi tặng gia đình, ông Chu đừng trách tôi nhé! Miêu Chấn Vũ cười nói. Trịnh Đức Hoa cũng cười nói: “Ngày mai tôi nhất định sẽ đi, nhưng hôm nay tôi đưa ông Miêu tới để chúc mừng.” “Không sao đâu, mời vào trong!” Việc một người như Miêu Chấn Vũ đích thân đến nhà Chu là phúc của nhà Chu, nhà họ đâu dám có ý kiến gì chứ? “Hả! Đây là Đại Hồng Bào của cây trà mẹ của Vũ Y Sơn?” Ngay khi Miêu Chấn Vũ ngồi vào chỗ, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm trà quen thuộc, quay đầu lại thấy bên cạnh có một hộp lá trà trong thùng rác. “Ông Miêu, đây chỉ là một loại rác rưởi. Mua trà giả, đúng là đùa ông tôi rồi, nhưng cũng may ông tôi nhanh mắt nhận ra nó.” Trịnh Mỹ Linh cười nói. “Giả ư?” Miêu Chấn Vũ đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, ông ta uống trà nhiều năm như vậy, có loại trà nào mà không biết? Chiếc hộp được gói rất tinh xảo, vừa nhìn là biết giá của nó không phải hạng xoàng. Trước con mắt kinh ngạc của mọi người Miêu Chấn Vũ cúi xuống nhặt hộp trà trong thùng rác. Cũng may trong thùng rác không có rác, lại là túi rác mới, lá trà cũng không có nhiễm bẩn gì. Nhưng dù vậy, một nhân vật có máu mặt như thế lại khiến mọi người choáng váng khi nhặt đồ vào thùng rác. “Ông Miêu, ông làm sao vậy?” Trịnh Đức Hoa vẻ mặt kinh ngạc nói: “Không phải Mỹ Linh đã nói rồi sao, chỉ là một món hàng giả từ một tên tiểu tử, ông không sợ nó không sạch sẽ à?” Ông Chu cũng vội nói: “Đúng vậy, ông Miêu, chỉ là một hộp trà giả thôi. Mấy đứa nhóc bây giờ thật sự càng ngày càng xấc xượt. Chúng tôi mấy lão già chúng ta thật sự già lẩm cẩm rồi, một đứa ở rể nghèo hèn lại dám nói đây là hộp trà Đại Hồng Bào Vũ Y Sơn thượng đẳng! ” Trịnh Mỹ Linh cũng cười nói: “Ông Miêu, đừng để nó làm bẩn tay!” Vừa nói, cô vừa đi lấy trà từ tay Miêu Chấn Vũ. “Đợi đã!” Miêu Chấn Vũ đột nhiên hét lên, cẩn thận mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có vài gói nhỏ. Ông cầm một chiếc túi lên, đặt trước mũi, nhắm mắt hít sâu, vẻ mặt say sưa, như thể vừa ngửi thấy thứ thơm nhất trên đời. Người nhà họ Chu đều kinh ngạc, Miêu Chấn Vũ có phải hồ đồ rồi không? Nhặt một hộp lá trà giả từ thùng rác và thậm chí đưa nó lên trước mũi để ngửi. “Chính là mùi vị này!” Trong sự king ngạc của mọi người, Miêu Chấn Vũ cẩn thận cất gói nhỏ vào hộp. Ngay cả khi nó đã được đậy kín, vẫn có thể ngửi thấy hương thơm của trà, người ta có thể tưởng tượng loại trà này tuyệt vời như thế nào. “Ông Chu, tôi ra giá 60 tỷ để mua hộp trà này, ông bán cho tôi đi!” Miêu Chấn Vũ đột nhiên nắm lấy cánh tay ông Chu, xúc động nói.