Chàng rể chiến thần
Chương 167 : Chán sống rồi
Khuôn mặt điển trai của Trần Anh Tuấn nhất thời cứng đờ, mấy người khác cũng ngạc nhiên.
Dương Chấn chỉ Trần Anh Tuấn xong, thì tiếp tục giơ tay lên chỉ Viên Thiệu: “Còn anh nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
Dù là Trần Anh Tuấn hay Viên Thiệu, thì đều là con cháu nhà quyền thế hàng đầu Châu Thành, nhưng giờ lại bị Dương Chấn liên tục nhắm vào trước mặt mọi người.
Rõ ràng anh đang khiêu chiến với nhà quyền thế hàng đầu Châu Thành, nhưng có bài học trước đó rồi, nên chẳng ai dám lên tiếng vào lúc này.
Viên Thiệu nhất thời nổi giận, nhưng trước khi anh ta bùng nổ, Viên Mộc bỗng đi tới, vỗ vai anh ta.
“Anh, thằng ranh này đang muốn chết!” Viên Thiệu tức giận nói.
Viên Mộc giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Viên Thiệu.
Trước đó anh ta đã tát một cái rồi, giờ lại tát lần nữa, hơn nữa còn tát trước mặt nhiều người như vậy.
“Câm mồm! Nếu em dám nói năng lỗ mãng với anh Dương lần nữa, thì cút khỏi nhà họ Viên cho anh!”
Viên Mộc tức giận nói, nhưng không ai nghi ngờ trọng lượng câu nói này của anh ta, vì Viên Mộc đã được chỉ định làm người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Viên, đủ để thấy anh ta rất xuất sắc.
Giờ Viên Thiệu cũng bình tĩnh lại, cúi đầu không dám nói nữa, anh biết rõ, Viên Mộc làm vậy ắt có nguyên do của anh ta.
Viên Mộc đi tới, nhìn Dương Chấn nói: “Anh Dương, tôi rất xin lỗi chuyện em trai tôi đã xúc phạm anh, anh yên tâm, đợi về nhà họ Viên rồi, chắc chắn tôi sẽ dạy bảo nó đàng hoàng!”
Nói xong anh ta xoay người rời đi, lúc đi qua người Viên Thiệu, anh ta bỗng quát: “Em còn không mau cút khỏi đây!”
Chuyện lúc nãy đã khiến nhà họ Viên mất mặt với các nhà quyền thế khác, nếu còn ở lại, thì chỉ có thể tự rước lấy nhục.
Trần Anh Tuấn híp mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Dương Chấn.
Rốt cuộc người này là ai, mà ngay cả người phụ trách được nhà họ Mạnh quyền thế trong thành phố ủy thác, cũng phải dè dặt tiếp đãi?
Trong đầu rất nhiều người cùng hiện lên một suy nghĩ.
“Cậu Dương, không biết tôi xử lý như thế có làm cậu hài lòng không?” Hiếm khi Hồng Phúc nở nụ cười hỏi.
Dương Chấn khẽ cười đáp: “Cảm ơn ông Hồng đã giúp đỡ, tất nhiên là tôi rất hài lòng!”
“Tôi có thể làm cậu Dương hài lòng là quá tốt rồi!”
Hồng Phúc nâng cổ tay lên xem giờ, rồi nhấc chân rời đi, đồng thời lên tiếng: “Buổi đấu giá tối nay sắp bắt đầu rồi, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Đúng lúc này, Mã Tuân quay về bên Dương Chấn, nói nhỏ với anh: “Cô Hạ bị bắt rồi, bốn phía đều là cơ quan, nên em không thể cứu người được, nhưng em có thể chắc chắn một chuyện, cô Hạ sẽ bị xem thành vật phẩm đấu giá.”
Ban đầu Dương Chấn đã nghĩ đến điều này rồi, nên chẳng bất ngờ gì.
“Bên cạnh cô Hạ còn có bốn cô gái xinh đẹp khác, em nghi ngờ, chuyện trước đây anh bảo em điều tra có liên quan đến nhà họ Mạnh.” Mã Tuân lại nói tiếp.
“Được, cậu rời đi trước đi!”
Dương Chấn mặt không cảm xúc nói.
Mã Tuân thất vọng, anh vốn tưởng rằng Dương Chấn sẽ gây náo loạn buổi đấu giá, ai ngờ anh ấy lại chọn cách nhân nhượng cho yên chuyện.
Tô San nhìn bóng lưng rời đi của Mã Tuân, trong lòng thầm kinh ngạc.
Dù đây là lần đầu tiên cô gặp Mã Tuân, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở cực kỳ đáng sợ trên người anh, cô cảm thấy, dù là cao thủ mạnh nhất nhà họ Tô, cũng không phải là đối thủ của anh.
Cô dời mắt nhìn Dương Chấn bằng cặp mắt sáng rực, cô ngày càng tò mò về người đàn ông này.
Người có thể rút ra thẻ vàng đen, còn khiến Hồng Phúc vì anh mà dứt khoát đuổi người trong năm nhà quyền thế hàng đầu ra ngoài, rồi bên cạnh còn có một cường giả có cấp bậc như Mã Tuân nữa, anh thật sự chỉ là một người ở rể đơn giản thế ư?
Cùng lúc đó, Trần Anh Tuấn và anh em nhà họ Viên đã rời khỏi câu lạc bộ Long Đằng.
“Anh, anh thật sự định bỏ qua cho thằng ranh đó như thế à?” Viên Thiệu không cam lòng hỏi.
Viên Mộc cười khẩy: “Dù anh ta là ai, dám làm nhà họ Viên chúng ta mất mặt trước mặt mọi người, thì đều là kẻ địch của chúng ta, sao anh có thể bỏ qua cho anh ta?”
Mắt Viên Thiệu đầy sát ý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, em muốn anh ta phải chết!”
Viên Mộc phớt lờ anh ta, mà nhìn Trần Anh Tuấn ở bên cạnh nói: “Anh Tuấn, chuyện này em tính thế nào?”
Trần Anh Tuấn thầm mắng anh ta cáo già, nhưng vẻ mặt vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Mộc, chuyện này đều bắt nguồn từ em, nên anh yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa.”
Anh quen anh em nhà họ Viên lâu như thế, nên biết rất rõ hai anh em nhà này là người thế nào.
Nếu giờ anh đùn đẩy trách nhiệm, chắc chắn Viên Mộc sẽ không giúp anh, nhưng nếu anh ôm đồm, nói không chừng anh ta cũng sẽ ra tay.
“Được!”
Nhưng điều khiến Trần Anh Tuấn không ngờ là, Viên Mộc lại chẳng hề khách sáo, chỉ nói rằng: “Nếu em đã có dự định, thì anh sẽ không nhúng tay vào, nếu em giải quyết không được thì cứ nói với anh bất cứ khi nào, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Trong lòng Trần Anh Tuấn hơi tức giận, nhưng không tiện bùng nổ, mà chỉ gật đầu nói: “Hai anh cứ đợi xem kịch hay là được.”
Rồi hai người mang những ý định xấu, lái xe rời khỏi Giang Châu.
Mà lúc này trong câu lạc bộ Long Đằng, Hồng Phúc đích thân tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!
Một cô gái mặc váy dài chấm đất màu trắng xuất hiện ở trung tâm sân khấu đấu giá.
Trông cô gái này khoảng 20 tuổi, khuôn mặt xinh xắn, sống mũi rất cao, nhưng điểm thu hút người khác nhất là đôi mắt to tròn của cô ta.
Sự xuất hiện của cô ta đã làm hội trường hỗn loạn, nhất là mấy thanh niên trẻ tuổi, đều nhìn chằm chằm cô ta bằng cặp mắt nóng rực.
“Anh cứ nhìn chằm chằm người ta như thế, không sợ tôi nói chuyện này cho Nhã biết à?”
Dương Chấn đang nhìn nữ MC xinh đẹp, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói mỉa mai.
Dương Chấn cười bất đắc dĩ: “Ghế đấu giá xoay về hướng đó, tôi không nhìn cô ta thì nhìn đi đâu?”
Tô San bật cười ra tiếng: “Tôi chỉ nói thế thôi, nhìn anh căng thẳng chưa kìa, anh yên tâm đi! Dù tôi tình cờ bắt gặp anh thân mật với người phụ nữ khác, cũng không đi mách lẻo đâu.”
“Chào mọi người, tôi là Tiểu Ngọc – MC buổi đấu giá tối nay…”
MC vừa dứt lời, buổi đấu giá chính thức bắt đầu ngay.
“Tối nay, vật đấu giá đầu tiên là bội kiếm từng được Tần Thủy Hoàng sử dụng lúc chinh chiến sáu nước…”
“Giá khởi điểm là 30 tỷ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 3 tỷ, bắt đầu đấu giá!”
Dương Chấn vốn tưởng rằng sẽ bắt đầu đấu thẳng người đẹp luôn, ai ngờ vẫn còn mấy vật phẩm khác.
“36 tỷ!”
“45 tỷ!”
…
“60 tỷ, lần một!”
“60 tỷ, lần hai!”
“60 tỷ, lần ba! Thành giao! Chúc mừng ông Vương!”
Chỉ trong hai ba phút ngắn ngủi, mà vật đấu giá đầu tiên đã tăng lên gấp đôi giá khởi điểm.
Mấy vật đấu giá tiếp theo cũng là tranh chữ đồ cổ.
Người có thể tới đây không giàu cũng quý, hơn nữa đây là buổi đấu giá dưới trướng nhà họ Mạnh – nhà quyền thế đứng đầu thành phố, nên rất nhiều người bỏ ra một số tiền rất lớn, chỉ để lộ mặt trước mặt người nhà họ Mạnh.
Bảy tám món đồ cổ liên tiếp đều được ra giá rất cao.
“Tiếp theo là hoạt động đấu giá thứ hai trong đêm nay, cũng là tiết mục mà mọi người mong đợi nhất! Đầu tiên, xin mời người đẹp số 5 của chúng ta ra sân khấu.”
Nữ MC xinh đẹp vừa dứt lời, trước sân khấu đấu giá, một chiếc tủ kính cỡ lớn bỗng dâng lên từ dưới sàn nhà, không ngờ bên trong là một cô gái cực kỳ xinh đẹp khoảng 20 tuổi.
Mắt Dương Chấn thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, quả nhiên bọn họ biến người đang sống sống thành vật phẩm đấu giá.
Nhà họ Mạnh thật sự chán sống rồi!
Truyện khác cùng thể loại
244 chương
869 chương
9 chương
42 chương
94 chương
111 chương