Chàng rể chiến thần

Chương 153 : Vô cùng ghê tởm

Nhà chính nhà họ Hùng. Một chiếc xe Phaeton màu đen dừng trước cổng, ngay sau đó là vài con xe Audi A6 màu đen cũng dừng lại. “Anh Hoàng, em vừa nhìn thấy, hai người kia đưa người phụ nữ kia vào nhà họ Hùng, em sợ bị lộ nên không dám đi vào theo.” Hoàng Vũ vừa xuống xe, đã có một thanh niên sôi nổi vội chạy tới. Hoàng Vũ khẽ gật đầu, nhìn về phía Dương Chấn, lúc này, trong lòng anh ta lờ mờ có cảm giác nhiệt huyết sục sôi. Sau khi Vương Cường lên nắm quyền, thân phận cũng vụt lên như diều gặp gió, có thể so với chủ của một gia tộc hàng đầu, nhưng trước mặt Dương Chấn lại vẫn vô cùng cẩn thận ứng phó, bây giờ đến nhà họ Hùng, một gia tộc hàng đầu, có vẻ như sắp xảy ra va chạm rồi. “Anh Dương, tôi mang theo mười anh em, hay là tôi cho người lẻn vào mai phục trước?” Hoàng Vũ cẩn thận hỏi. Sắc mặt Dương Chấn vô cảm, ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng vàng “Hùng phủ”, ánh mắt anh hiện lên sự sắc bén. “Tấm bảng này, tôi rất ghét!” Dương Chấn đột nhiên nói một câu, Hoàng Vũ và đám anh em đều ngơ ra, không hiểu ý của Dương Chấn là gì. Lúc Hoàng Vũ vẫn đang tiêu hóa lời Dương Chấn nói, Dương Chấn đột nhiên bấm ngon tay bắn về phía tấm bảng. “Pằng!” Một âm thanh lớn vang lên, tấm bảng vàng kia lập tức rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy. Đám người Hoàng Vũ nhất thời sợ hãi đến ngơ ra, đám anh em mà anh ta mang đến cũng vô cùng sợ hãi, dù gì đây cũng là nhà họ Hùng, vốn còn tưởng rằng Hoàng Vũ đưa bọn họ đến là để đàm phán, nhưng Dương Chấn lại trực tiếp gỡ tấm biển nhà họ Hùng xuống. Điều này đối với bất cứ gia tộc nào mà nói đều là một sự khiêu khích vô cùng lớn. Quan trọng là, rốt cuộc là sao anh làm được điều đó? Cho dù là nổ súng về phía tấm bảng cũng không thể nào khiến nó rơi xuống được chứ? “Vãi thật, anh Hoàng, tên ngốc này đang muốn hại chết chúng ta sao?” “Đúng thế, đến cả biển hiệu của nhà họ Hùng cũng dám làm tổn hại.” “Em nghe nói, tấm biển này đã được treo hơn trăm năm rồi đó.” … Đám anh em kia của Hoàng Vũ lúc này ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Địa vị ngày nay của Vương Cường tuy có thể so sánh với chủ của một gia tộc hàng đầu, nhưng đám người nhỏ bé ở tầng lớp thấp nhất như bọn họ nào dám động đến biển hiệu của gia tộc hàng đầu chứ? “Con mẹ nó, im miệng hết cho ông! Ai dám nói thêm câu nào nữa ông giết chết!” Hoàng Vũ lập tức tức giận, Vương Cường đã dặn dò anh ta, cho dù Dương Chấn có bảo anh ta chết, anh ta cũng không được phép do dự dù chỉ một chút. Người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng Hoàng Vũ lại thấy rất rõ ràng, ban nãy Dương Chấn chỉ tùy tiện nhặt một viên đá nhỏ, sau đó ném lên đó đã làm vỡ tấm biển. Một viên đá nhỏ, vào trong tay Dương Chấn lại giống như một viên đạn, có thể biết được, thực lực của Dương Chấn mạnh đến mức nào. Dương Chấn không nhìn đến đám người Hoàng Vũ, chỉ lạnh lùng dặn dò: “Hoàng Vũ đi theo tôi, những người khác cút hết đi!” Hoàng Vũ lập tức thấy vui mừng, vội vàng giận dữ nói với đám anh em phía sau: “Con mẹ nó cút hết đi cho ông! Sau này, bọn mày cũng đừng xuất hiện trước mặt ông nữa!” Nói xong câu này, Hoàng Vũ vội theo Dương Chấn đi vào trong nhà họ Hùng. “Anh, anh là ai? Lại dám phá vỡ biển hiệu của nhà họ Hùng!” Lúc này, hai tên gác cổng nghe thấy tiếng vội chạy ra, khi bọn họ nhìn thấy tẩm biển vỡ thành nhiều mảnh dưới đất, sắc mặt đầy kinh sợ, giọng nói cũng đang run rẩy. “Cút!” Không đợi Dương Chấn lên tiếng, Hoàng Vũ đã tay không xông về phía một tên gác cổng. Có thể giờ đang là thời gian đi làm ban ngày, trong nhà họ Hùng rộng lớn không có quá nhiều người. Ngoài cổng chỉ có hai tên đứng gác, thấy Hoàng Vũ ra tay, tên còn lại sợ hãi, vội lấy còi ra thổi. “Bộp!” Nhưng đúng lúc này, Dương Chấn đột nhiên chuyển động, lập tức giữ cổ tên gác cổng kia, tay khẽ dùng lực, cơ thể tên gác cổng kia lập tức bị nâng lên bằng một tay, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi. “Hai mươi phút trước, có hai tên vệ sĩ và một người phụ nữ đến nhà họ Hùng, bây giờ bọn họ đang ở đâu?” Dương Chấn lạnh lùng hỏi. Vừa dứt lời, Dương Chấn đã thả lỏng tay, cơ thể tên gác cổng kia lập tức mềm oặt ngã xuống đất, há miệng thở gấp, ban nãy anh ta cảm giác như mình sắp chết rồi vậy. Hoàng Vũ đứng bên cạnh tiện tay giành lấy cây gậy của tên gác cổng, chẳng mấy chốc đã đánh anh ta ngất đi. Nhìn về phía Dương Chấn, anh đã khống chế được tên gác cổng kia, lúc này một chân đang giẫm lên lồng ngực của anh ta. “Bọn, bọn họ đi tìm chủ nhà họ Hùng rồi!” Tên gác cổng bị Dương Chấn giẫm dưới đất cảm giác được sức mạnh đang đè trên ngực mình, nào còn dám che giấu nữa. “Căn biệt thự nào?” Dương Chấn lại hỏi. “Phía kia, ở ngay giữa, cái căn mà khác biệt với những căn còn lại đó.” Tên gác cổng chỉ tay về một căn biệt thự cách đó không xa. “Bịch!” Dương Chấn tùy tiện đá một phát, tên gác cổng lập tức ngất đi. Hoàng Vũ thấy động tác dứt khoát của Dương Chấn, đến thở mạnh cũng không dám, trong lòng chỉ có sự kinh ngạc và hứng thú. Kinh ngạc là vì thực lực của Dương Chấn quá mạnh, hứng thú là vì anh đã đến đập phá nhà họ Hùng, chỉ cần có thể rời đi, chuyện này cũng đủ để anh ta khoe khoang cả đời. Nhưng anh ta cũng hiểu rõ ý của Vương Cường, sai anh ta đến đây là để anh ta tạo mối quan hệ tốt với Dương Chấn. Lúc này, anh ta cẩn thận đi theo phía sau Dương Chấn, đi về phía căn biệt thự ở chính giữa kia. “Hai người là ai?” Dương Chấn và Hoàng Vũ vừa đi đến trước căn biệt thự kia, hai tên vệ sĩ mặt vest đen đã lập tức tiến đến, sắc mặt hung dữ lớn tiếng nói. “Anh Dương, là bọn họ, người đã đánh ba vợ anh!” Hoàng Vũ đã xem qua camera giám sát, lập tức nhận ra thân phận của hai tên này. “Anh là con rể của ông già đó à?” Một tên trong đó cười lạnh: “Lại dám chạy đến nhà họ Hùng cơ đấy, đúng là không sợ chết!” “Đừng làm phiền chuyện tốt của ông chủ, trong vòng mười giây giải quyết cho xong đi!” Tên vệ sĩ còn lại cười lạnh nói, không hề đặt Dương Chấn vào trong mắt. “Trong vòng năm giây, tôi sẽ khiến bọn họ nằm dưới đất.” Tên kia nở một nụ cười tàn nhẫn, đột nhiên hét lên: “Bắt đầu đếm giờ!” Vừa dứt lời, anh ta đã xông về phía Dương Chấn. Sắc mặt Hoàng Vũ đột nhiên thay đổi, ngay sau đó đã có thể cảm thấy được sức mạnh của đối phương, nhưng anh ta cũng không chút do dự, lập tức chắn trước mặt Dương Chấn: “Anh Dương, để tôi đối phó với bọn họ!” Ánh mắt Dương Chấn hiện lên vẻ lạnh lẽo, sau khi biết được người đánh Tần Đại Quang là hai tên vệ sĩ này, anh đã có ý muốn giết chết hai tên này rồi. “Thằng nhóc này, chết đi!” Tên vệ sĩ kia giơ nắm đấm về phía đầu Hoàng Vũ. Cho đến giờ phút này, Hoàng Vũ mới ý thức được thực lực của mình còn kém xa đối phương, đột nhiên có chút hối hận, không ngờ lại thật sự đến đây để tìm chết. “Bịch!” Nắm đấm của tên vệ sĩ kia sắp chạm đến đầu của Hoàng Vũ, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao tới. Dương Chấn đạp vào bụng tên vệ sĩ kia, cơ thể của anh ta lập tức bay ra ngoài hơn mười mét, rồi nặng nề va vào một cái cây, sau đó lập tức ngất đi. Hoàng Vũ và tên vệ sĩ còn lại đều ngơ ra, đá một cái đã khiến một tên vệ sĩ nặng tám lăm đến chín mươi cân bay xa hơn mười mét, đây là sức mạnh của con người sao? “Thằng nhóc, tìm chết à!” Tên vệ sĩ còn lại không chút do dự lập tức rút ra một khẩu súng. “Crắc!” Giây phút anh ta rút súng ra, Dương Chấn đã đứng trước mặt anh ta, cầm lấy cánh tay của anh ta dùng sức bẻ, cánh tay của anh ta lập tức cong thành chín mươi độ. “Bịch!” Anh ta vẫn chưa kịp kêu thành tiếng thì đã giống như đồng bọn của anh ta, bị Dương Chấn đá bay ra ngoài, không biết đã có bao nhiêu cái xương sườn trong lồng ngực bị gãy, rồi lập tức ngất đi. Hoàng Vũ trừng lớn mắt, cho đến bây giờ, anh ta mới hiểu được dụng ý của Vương Cường, đây quả thực là một cơ hội của anh ta. Sắc mặt Dương Chấn bình tĩnh, mở cửa biệt thự bước vào, lập tức nghe thấy một loạt những tiếng kêu vui vẻ truyền ra từ căn phòng trong cùng. “Ầm!” Anh bước qua đó đá cửa, cánh cửa lập tức đổ xuống đất. Đôi nam nữ khỏa thân trong phòng xuất hiện trong tầm mắt anh, cảnh tượng vô cùng ghê tởm. Quan trọng là hai người này, Dương Chấn đều đã gặp qua, người đàn ông là Hùng Bác Thành, chủ của nhà họ Hùng, ban đầu còn giả vờ đến xin lỗi anh, thậm chí chủ cũ của nhà họ Hùng và ba người con cháu của ông ta đều bị Hùng Bác Thành tính kế hại chết. Còn người phụ nữ này lại là Vương Lộ Dao, vợ của Trương Quảng nhà họ Trương, một gia tộc hàng đầu.