Chàng rể chiến thần

Chương 149 : Chào cậu dương

Đến khi Tân Nhã chạy ra ngoài, hai người đã đánh xong rồi. Mái tóc dài của Chu Kim Hảo xõa xuống, đôi dép dưới chân cũng biến mất. Tân Đại Quang thì thảm thương hơn, trên mặt ông còn có ba vết cào, máu đã rỉ ra ngoài, rõ ràng là bị Chu Kim Hảo cào. “Tân Đại Quang, tôi gả cho một kẻ nhu nhược như ông đã gần 30 năm rồi, mấy năm qua, ông đã cho tôi thứ gì?” “Không dễ gì mới được sống tốt, nhưng ông lại bảo tôi dọn ra ngoài ở nhà thuê, ông dựa vào cái gì?” “Muốn đi thì ông tự đi đi!” Chu Kim Hảo chống nạnh, thái độ vô cùng cứng rắn, không chịu dọn đi. Giờ mấy người Dương Chấn mới biết, hóa ra hai người đột ngột đánh nhau là vì chuyện dọn nhà. “Tôi không cho bà thứ gì, nhưng bà đã cho lại tôi cái gì? Bà đã hy sinh những gì cho nhà chúng tôi?” “Bà suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết xem TV, không làm việc nhà thì thôi đi, thậm chí đến cơm cũng chẳng nấu, bà có tư cách gì để ở lại đây?” “Bà nhất định phải dọn khỏi đây!” Thái độ Tân Đại Quang cũng rất kiên định, đây là lần đầu tiên ông mạnh mẽ như thế. Giờ hai vợ chồng không ai nhường ai. “Yên nói rồi, tháng sau sẽ mời giúp việc tới, nên sau này sẽ có người nấu cơm dọn dẹp nhà cửa” Chu Kim Hảo rất bình tĩnh nói. “Bà có cần mặt mũi nữa không?” Tân Đại Quang nghe vậy thì càng tức giận nói: “Bà suốt ngày chơi bời lêu lổng ở nhà nhàn rỗi, chẳng làm gì cả, ngược lại để con gái bỏ tiền ra thuê người giúp việc? Có người mẹ nào vô liêm sỉ như bà không?” “Tôi đâu bảo con bé mời người giúp việc, ông quát tôi làm gì? Hơn nữa, bà đây nuôi dưỡng tụi nó lớn như thế, giờ nó bỏ chút tiền hiếu kính tôi, chẳng lẽ là sai à?” Chu Kim Hảo cười khẩy. Tân Đại Quang sắp bùng nổ rồi: “Con gái tôi liên quan gì đến bà? Hai đứa con gái lớn thế rồi, bà đã từng cho tụi nó tình mẹ chưa? Bà lấy đâu ra mặt mũi mà đòi ở lại đây phá hoại con gái tôi?” Dưới tình thế cấp bách, Tân Đại Quang đã nói ra hết mọi chuyện, nhưng Tân Nhã và Tân Yên hoàn toàn không nhận ra. Chu Kim Hảo bỗng hoảng loạn, ánh mắt hơi né tránh, cực kỳ chột dạ nói: “Tân Đại Quang, muốn đi thì ông tự đi đi, dù gì tôi cũng không dọn ra ngoài cùng ông” “Chu Kim Hảo, bà không đi đúng không? Được, nếu bà không đi thì sáng sớm mai, tôi đợi bà ở ủy ban nhân dân, để ly hôn với bà, sau này tôi và bà chẳng còn quan hệ gì nữa” Tân Đại Quang nói xong thì xoay người rời đi. Chu Kim Hảo nhất thời kinh hãi đến biến sắc, ánh mắt hơi hoảng loạn. “Nhã, ba con định ly hôn với mẹ, con mau đi khuyên nhủ ba con đi!” Chu Kim Hảo sốt sảng, nắm lấy tay Tân Nhã kích động nói. Tân Nhã bình tĩnh nhìn bà đáp: “Mẹ, mẹ biết tính ba rồi đó, một khi ba đã quyết định thì không ai khuyên nhủ được, nếu ba muốn dọn ra ngoài, thì mẹ cũng đi theo đi, tốt xấu gì cũng có người chăm sóc cho nhau” Nghe Tân Nhã nói thế, mặt Chu Kim Hảo dại ra, bà không ngờ Tân Nhã luôn ngoan ngoãn nghe lời lại có thể nói ra những lời này. “Con đang đuổi mẹ đi đúng không?” Chu Kim Hảo đỏ mắt chất vấn. Tân Nhã lạnh nhạt nói: “Con không đuổi mẹ đi, mà con không muốn ba sống một mình” Nói xong, Tân Nhã cũng xoay người rời đi. Chu Kim Hảo nhìn bóng lưng rời đi của Tân Nhã, vẻ mặt ngày càng dữ tợn: “Được, được lắm, mấy người đều muốn đối xử với tôi như thế, tôi sẽ bắt mấy người phải trả giá” Giờ mặt Chu Kim Hảo rất dữ tợn, mắt cũng đầy sự thù hận, nhưng chẳng ai nhìn thấy. “Em không sao chứ?” Dương Chấn thấy Tân Nhã về phòng thì khẽ hỏi. Tân Nhã lắc đầu nói: “Em không sao, chúng ta đi ngủ thôi!” Cả đêm tĩnh lặng, sáng sớm hôm sau. Dương Chấn và Tân Nhã dẫn Tiếu Tiếu ra khỏi phòng, thấy trong phòng khách để hai chiếc vali và mấy món đồ vặt vãnh, nhưng cũng không nhiều. “Ba, ba thật sự định chuyển đi ạ?” Tân Nhã vẫn hơi không nỡ, nên đi tới hỏi. “Nhã, các con cứ yên tâm mà sinh hoạt, ba đã thuyết phục mẹ con rồi, chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở, nhưng nhà thuê hơi nhỏ, chỉ đủ cho ba và mẹ ở” Ba vết cào trên mặt Tân Đại Quang đã kết vảy, ông khế cười nói: “Yên, con ở lại đây đi, như vậy các con có thể chăm sóc lẫn nhau” Tân Nhã biết, Tân Đại Quang đã hạ quyết tâm rồi, nên không khuyên nữa, mà nhìn Dương Chấn nói: “Em sẽ lái xe của Yên chở ba mẹ đi, anh chở Yên và Tiếu Tiếu nhé” Dương Chấn nói: “Hay để anh chở ba mẹ cho?” “Để em chở chol” Tân Nhã nói. Dương Chấn gật đầu, không khuyên cô nữa. Lúc này, Chu Kim Hảo cầm túi xách đi ra ngoài, sắc mặt rất khó coi. “Mẹ, để con cầm túi xách giúp mẹt” Tân Nhã định cầm túi xách trong tay Chu Kim Hảo, nhưng bị bà ta né tránh: “Tôi không cần người vong ơn bội nghĩa như cô giả vờ giả vịt” Sắc mặt Tân Nhã hơi ảm đạm, Tân Đại Quang lườm Chu Kim Hảo ngay. Đợi Tân Nhã lái xe chở Tân Đại Quang và Chu Kim Hảo đi rồi, Dương Chấn mới nhìn Tân Yên nói: “Chúng ta cũng đi thôi!” Mắt Tân Yên hơi sưng lên, rõ ràng tối qua không ngủ ngon. Dương Chấn đưa Tiếu Tiếu đến trường, rồi lại đưa cô đến tập đoàn Nhạn Chấn. Trên đường đi, Tân Yên luôn im lặng, ánh mắt hơi trống rỗng, không biết đang nghĩ gì. Lúc gần đến tập đoàn Nhạn Chấn, mắt cô mới có chút thần thái, nhìn Dương Chấn nói: “Anh, em xin lỗi!” Dương Chấn bỗng được cô gọi bằng anh thì sửng sốt một lát, rồi chợt nhớ ra tối qua Tân Yến muốn nhận anh làm anh trai, nên mới cười đáp: “Sao em lại xin lỗi anh?” “Em thay mẹ xin lỗi anh, cả đời này mẹ luôn vô liêm sỉ như thế, em và chị đã sớm quen rồi, hơn nữa bà ấy là mẹ tụi em, dù bà ấy chán ghét thế nào thì bà ấy cũng đã cho tụi em sinh mạng, nên tụi em không thể hận bà ấy được” Tân Yên hơi nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng anh thì khác, anh không có quan hệ máu mủ gì với bà ấy, bà ấy không nên vô liêm sỉ với anh như thế” Dương Chấn khẽ cười nói: “Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần bà ấy không làm những chuyện chạm tới giới hạn của anh, thì nể mặt cô gái như em, anh sẽ không làm gì bà ấy” Tân Yên mỉm cười đáp: “Anh, cảm ơn anh!” Nói xong, xe đã tới tập đoàn Nhạn Chấn, Tân Yên trang điểm lại một lát, rồi bước vào công ty với dáng vẻ một người phụ nữ quyền lực. Còn Dương Chấn lái xe tới Tắm Rửa Hoàng Hà, tối qua anh cho Ngụy Thâm một đêm suy nghĩ, giờ anh tới đó đợi câu trả lời của ông ta. 20 phút sau, ở Tắm Rửa Hoàng Hà. “Chào cậu Dương!” Dương Chấn vừa tiến vào đại sảnh, đã nghe thấy một giọng nói bập bẹ. Đó là Ngụy Thâm, tối qua bị Dương Chấn đập đầu xuống bàn trà, răng gãy mấy chiếc, mũi cũng bị lún xuống. Giờ mặt Ngụy Thâm sưng húp, vô cùng thê thảm, nói chuyện cũng không rõ ràng. “Xem ra, ông đã suy nghĩ xong câu trả lời rồi” Dương Chấn lạnh lùng nhìn ông ta, chế giễu nói. Ngụy Thâm vội đi tới, định lên tiếng thì bị Dương Chấn cắt ngang: “Chúng ta tới văn phòng rồi hẳng nói!” Dù gì chuyện bọn họ muốn nói cũng liên lụy rất lớn, dù Tắm Rửa Hoàng Hà đều là người của họ, nhưng vẫn phải thận trọng.