Chàng rể chiến thần

Chương 110 : Kiếp nạn của nhà họ dương

Nhìn thấy Quan Tôn Sắc đã đủ ngạc nhiên rồi, nhưng những gì ông nói còn khiến Dương Cẩn sợ hãi hơn. Ngay cả Dương Chấn cũng hơi kinh ngạc, ngoài ý muốn. Anh biết mấy ngày nay mấy người nhà họ Quan đều đang sợ hãi, nhưng không ngờ Quan Tôn Sắc lại bằng lòng dâng cả gia tộc lên cho mình như vậy. “Gia chủ Quan, anh ta là người đã hại ông vào tù, sao ông lại giao cho anh ta tất cả tài sản nhà mình như thế?” Dương Cẩn ngạc nhiên nói năng lộn xộn, trong mắt đầy sự sợ hãi. Vừa nãy anh ta còn nói Dương Chấn không có tư cách hợp tác với nhà họ Dương, còn tuyên bố sẽ lấy hết tài sản của nhà họ Quan, nhưng Quan Tôn Sắc lại dâng hết tài sản của nhà họ Quan cho Dương Chấn. Như vậy đừng nói là thôn tính nhà họ Quan, mà ngay cả hợp tác cũng chẳng có hy vọng. Nhà họ Quan vốn là một trong bốn gia tộc hàng đầu ở Giang Châu, bây giờ cả gia tộc lại tỏ ra trung thành với Dương Chấn, có thể tưởng tượng địa vị của Dương Chấn ở Giang Châu này sẽ cao thế nào. E rằng sau ngày hôm nay Giang Châu sẽ không còn cơ nghiệp của nhà họ Dương nữa, mà trong khoảng thời gian này nhà họ Dương đã dành gần một nửa tài chính để duy trì cơ nghiệp ở Giang Châu. Nếu nhà họ Dương bị đuổi khỏi Giang Châu thì có thể tưởng tượng ra được nhà họ Dương sẽ bị ảnh hưởng lớn thế nào. Quan Tôn Sắc lạnh lùng nhìn Dương Cẩn rồi nói: “Cậu là cái thá gì mà cũng xứng tiếp quản chuyện nhà họ Quan? Cho dù ông nội cậu là Dương Hướng Minh tới cũng không có tư cách bàn chuyện hợp tác với tôi chứ huống hồ là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch như cậu!” Cho đến giờ phút này Dương Cẩn mới nhận ra mình đã gây ra hoạ lớn thế nào, tất cả những gì anh ta nhìn thấy đều cho thấy nhà họ Quan đã hoàn toàn khuất phục trước Dương Chấn. “Ngoài ra còn một chuyện nữa tôi muốn nói với cậu Dương!” Vẻ mặt Quan Tôn Sắc chợt trở nên bi thương: “Việc liên quan đến cháu tôi – Quan Lâm Phong gây tổn thương cho con gái cậu, tôi đã cho dừng điều trị, vừa rồi bệnh viện báo tin nó đã qua đời.” Tin tức này càng thêm chấn động, Dương Cẩn lùi về sau năm sáu bước, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Quan Tôn Sắc để lấy lòng Dương Chấn mà lại có thể hy sinh cả cháu trai mình. Cho đến lúc này, anh ta mới hoàn toàn nhận ra mọi chuyện xảy ra với nhà họ Quan hôm đó đều do Dương Chấn điều khiển. Dương Chấn có thể huy động cả trăm người đàn ông vạm vỡ để đối phó với nhà họ Quan, đồng thời có thể dễ dàng khiến Quan Tôn Sắc khuất phục, phải có bối cảnh vững chắc thế nào thì mới làm được như vậy? “Phịch!” Nghĩ đến đây, hai chân Dương Cẩn mềm nhũn, quỳ xuống dưới chân Dương Chấn. “Anh Dương, là tôi mắt chó coi thường người khác mới đi trêu chọc anh, những lời tôi vừa nói đều là quyết định của một mình tôi, không liên quan gì đến nhà họ Dương, xin anh hãy tha cho nhà họ Dương.” Dương Cẩn không cầu xin vì bản thân mà lại xin Dương Chấn tha cho nhà họ Dương, với sự hiểu biết của anh ta về Dương Chấn thì chắc chắn Dương Chấn sẽ không tha cho mình, đã vậy thì chi bằng lấy gia tộc ra tìm kiếm một tia hy vọng sống. Lúc này trong lòng anh ta không còn chút nghi ngờ nào nữa, anh ta tin nếu Dương Chấn thật sự muốn diệt tộc nhà họ Dương thì đó là chuyện quá dễ dàng. Nhưng lúc này điện thoại anh ta lại đổ chuông, nhìn thấy Dương Hướng Minh gọi tới, anh ta sợ hãi kinh hồn bạt vía. “Điện thoại của ông nội mà anh cũng không định nghe sao?” Dương Chấn nhìn Dương Cẩn đầy giễu cợt, sau đó nói: “Bật loa ngoài lên, anh đừng nói gì vội, nếu không nhà họ Dương không cần tồn tại nữa.” Cả người Dương Cẩn run lên rồi bật loa ngoài theo lời Dương Chấn nói. “Dương Cẩn, chuyện ông giao cho cháu, cháu làm thế nào rồi? Thằng ranh đó có trả cổ phần của Long Hà Kiến Tài không? Nếu không trả thì bây giờ ông sẽ cho người tới Giang Châu xử lý hắn!” Trong giọng Dương Hướng Minh đầy vẻ ác độc, Dương Cẩn sợ hãi toàn thân run rẩy. Dương Chấn cười nhạt rồi đưa tay về phía Dương Cẩn, anh ta nơm nớp lo sợ run rẩy đưa điện thoại lên bằng hai tay. “Gia chủ Dương, cổ phần Long Hà Kiến Tài là món quà ông dành tặng cho tôi, sao đột nhiên lại muốn tôi trả lại? Không hay lắm đâu nhỉ?” Dương Chấn cười như không cười nói. Nghe thấy giọng Dương Chấn, Dương Hướng Minh ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt nhưng cũng không sợ, ngay sau đó ông ta lại cười khẩy: “Dương Chấn, bây giờ cậu không có tư cách nói với tôi những điều này, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn trả cổ phần Long Hà Kiến Tài lại, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cậu.” “Được tôi, tôi muốn xem xem nhà họ Dương định không khách sáo với tôi thế nào!” Dương Chấn cúp máy rồi ném điện thoại sang thùng rác bên cạnh. Dương Cẩn đã sợ đến mức cả người xụi lơ, anh ta vì nhà họ Dương thậm chí còn định ôm mọi tội lỗi về phía mình, nhưng kết quả những lời Dương Hướng Minh nói lại hoàn toàn đẩy nhà họ Dương xuống vực sâu. “Cậu Dương, tôi thay cậu xử lý thằng ranh này nhé?” Quan Tôn Sắc đột nhiên hung ác nói, câu nói này khiến Dương Cẩn sợ đến chết đi sống lại. Tia sáng lạnh lùng xẹt qua trong mắt Dương Chấn: “Phế đi rồi trả về nhà họ Dương!” “Vâng thưa cậu Dương!” Quan Tôn Sắc cung kính nói rồi sau đó vẫy tay: “Đưa đi!” Nhà họ Dương ở Châu Thành. Dương Hướng Minh nghe thấy tiếng bíp truyền ra từ ống nghe, vẻ mặt ông ta lạnh lùng, tức giận nói: “Khốn kiếp, dám cúp điện thoại của tôi, người đâu!” Ngay sau đó quản gia nhà họ Dương tới bên Dương Hướng Minh: “Gia chủ, ông có dặn dò gì ạ?” “Cử cường giả hàng đầu của gia tộc đến Giang Châu giết một người!” Nói đến giết người mà mặt Dương Hướng Minh không hề thay đổi, hiển nhiên đã làm không ít những chuyện như này. Chỉ là ông ta vừa giao việc cho quản gia xong thì điện thoại bàn lại đột nhiên vang lên. Ông ta nghe máy, vừa nghe vài câu sắc mặt đã thay đổi rõ rệt, đứng bật dậy, kích động mà tức giận nói: “Cái gì? Tất cả công trường và kho hàng của nhà họ Dương đều bị niêm phong rồi? Tập đoàn Thành Hà vì trốn thuế cũng bị niêm phong?” Nhà họ Dương kinh doanh bất động sản ở Châu Thành, công trường và kho hàng là tất cả, nhất là công trường, đình công một ngày thôi sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Dương. Vật liệu xây dựng chất đống trong nhà kho không bán được, thậm chí Tập đoàn Thành Hà lớn nhất nhà họ Dương cũng bị niêm phong. Đây là tất cả mạng sống của nhà họ Dương, nếu những vấn đề này không được giải quyết trong vòng một tuần thì nhà họ Dương sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. “Rốt cuộc là ai đang đối phó nhà họ Dương?” Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Dương Hướng Minh trở nên đờ đẫn. “Gia chủ, liệu có phải là tên ở Giang Châu kia không?” Quản gia dè dặt hỏi. Dương Hướng Minh hoàn toàn không nghĩ tới Dương Chấn, dù sao bao nhiêu năm qua nhà họ Dương làm biết bao chuyện xấu, danh tiếng ở Châu Thành cực xấu, đắc tội rất nhiều thế lực. “Không thể nào!” Dương Hướng Minh chỉ nghĩ ngợi trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Tên đó ở Giang Thành còn có thể mượn Tập đoàn Nhạn Chấn để cáo mượn oai hùm, nhưng không thể có cả thế lực ở Châu Thành.” Khi nhà họ Dương đang lâm vào khủng hoảng thì một chiếc xe van dừng trước cửa nhà, ai đó đã ném Dương Chấn toàn thân đầy máu xuống rồi lái xe đi.