Sắc đèn lung linh dọc đường phố phồn hoa, quán bar ở trung tâm thành phố biển Z đông người ra vào. "Mẹ nó, "1937", tên quán bar này ăn cắp của tớ đó à." Lê Hình đứng trước cửa quán bar trông không tệ, hắn ngửa đầu chán ghét nhìn bảng hiệu mỹ lệ trên đầu. "Quán anh chẳng phải tên "1987" hả, chắc số đếm của anh do Em Trai dạy." Lâm Triệt co rút khóe miệng. Lê Hình xụ mặt quay người, "Gì, lúc trước quán anh tên là "1937", chỉ là sau này sửa lại thôi." Cận Thần gật đầu chứng thực lời Lê Hình nói là đúng sự thật. "Vì sao sửa lại?" Lâm Triệt giơ tay vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi phất phơ. Lê Hình nhún vai, "Có một vị khách phản hồi với tụi anh, năm 1937 em biết rồi đó, mỗi lần cậu ta vào quán thì lại có cảm giác mình là bọn quỷ ngoại xâm Nhật Bản, vác thêm cây súng nữa là như sắp đi vào làng xâm lược." "..." "Sau này đành sửa lại." "À... Bây giờ chúng ta có tính là đang vào làng không?" Lâm Triệt chỉ chỉ quán bar. Mắt Lê Hình sáng lên, hắn nhảy lên bá cổ Lâm Triệt kéo vào trong, "Hahaha đi đi, vào làng vào làng, tìm cô nương!" Quý Thừa Tiêu kéo cổ tay Lâm Triệt lại, cực kỳ dễ dàng gỡ cái tay đang bá cổ Lâm Triệt của Lê Hình ra, "Đừng có để tay bậy bạ." Lê Hình bí xị, xẹp hơi, chuyển sang Cận Thần, "Đi, dẫn cậu đi phóng túng." Cận Thần nhìn Lê Hình bị từ chối, nảy sinh lần thiện tâm ít ỏi, gã không nói gì đi vào với Lê Hình. ... (kuroneko3026) "Soái ca, cho tôi ly nước ép dâu." Lê Hình ngồi vào quầy bar, cười toe nói với người pha chế. Người pha chế cầm ly thủy tinh đã được lau khô ráo bỏ về chỗ cũ, "Ngại quá, không có nước ép dâu." "Vậy nước ép chuối thì sao?" Lê Hình tiếp tục mặt dày hỏi. Người pha chế khều lọn tóc rớt xuống trán, từ tốn nói: "Ngại quá, không có." "Cậu làm ở bar này bao lâu rồi?" Lê Hình hỏi. "Năm năm." "Lâu quá ha, thật ra tôi cũng có mở một quán bar, ở thành phố A, có hứng thú đến chỗ tôi làm pha chế không? Tiền lương cao lắm." Lê Hình nháy mắt nói. Lâm Triệt ngồi xuống ghế sofa sẫm màu bằng da, cậu nhận ly nước Quý Thừa Tiêu đưa, chỉ vào Lê Hình đang trò chuyện với nhân viên pha chế, cậu hỏi: "Anh ấy đang làm gì vậy?" Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn Lê Hình, "Rõ quá mà, đang đào góc tường." "Đào góc tường?" Lâm Triệt nghi ngờ hỏi. "Chắc tại thấy người pha chế ở đây đẹp hơn nhân viên của quán cậu ấy." Quý Thừa Tiêu rất thành thật trả lời. Lâm Triệt nhìn nhân viên pha chế đang nói chuyện với Lê Hình, mái tóc khá dài và hơi xoăn, dáng người khẳng khiu, sống mũi cao cằm nhọn mắt to, "Đúng là rất đẹp..." Quý Thừa Tiêu lẳng lặng xoay đầu Lâm Triệt về, véo véo má mềm của Lâm Triệt, rồi hơi dùng sức bấm nó. "Áu --" Lâm Triệt hú lên, vành mắt ửng đỏ. "Đau?" Quý Thừa Tiêu tức thì buông tay nhìn nơi vừa véo. ....Không hề đỏ. Anh nghi hoặc nhìn cậu. Lâm Triệt chớp mắt, hé miệng cười, "Hahaha lừa anh." Quý Thừa Tiêu nhăn mày. Cận Thần cầm một ly cocktail màu sắc trông cực ngầu bước lại, "Chà chà, mùi vị cũng được. Đủ khai vị, uống xong tớ đói bụng luôn này." "Sắc đẹp có thể thay cơm mà, mỹ nhân cũng có thể ăn." Lâm Triệt để ly nước trong tay xuống nói. "Ý kiến hay." Cận Thần suy nghĩ rồi gật gù, tiếp theo thật sự bỏ đi. "..." "Anh ấy không đi thật đó chứ." Lâm Triệt khiếp sợ nhìn Cận Thần bước đến chỗ Lê Hình nói gì đó với người pha chế. Người pha chế sa sầm mặt.. Xoay người rời đi. "Hơi sai sai, đừng nói là bọn họ nói mấy lời nhục dục với mỹ nhân nha." Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn sang Quý Thừa Tiêu. Quý Thừa Tiêu cũng vô cùng hứng thú nhìn Cận Thần và Lê Hình, "Chắc là vậy." Mấy phút sau, một nam phục vụ bưng một chiếc bánh bông lan nhỏ được trang trí đặc biệt, trông rất ngon miệng đi ra, đưa đến trước Lâm Triệt. "Đẹp quá em không nỡ ăn." Lâm Triệt cầm nĩa ăn do dự. Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt muốn ăn mà không nỡ xuống tay, anh khẽ cười rồi cầm lấy cái nĩa trong tay cậu, xắn một góc đưa đến bên miệng Lâm Triệt, "Há miệng." Lâm Triệt còn chưa phản ứng lại đã có miếng bánh đưa đến. Cậu sửng sốt, hớn hở há miệng cắn ăn, vào lúc môi chạm vào phần bơ phết trên bánh. "Lâm Triệt! Hahaha! Nhục quá đi! Mỹ nhân pha chế hóa ra lại là ông chủ!" Lê Hình cay đắng chạy lại, vỗ lên vai Lâm Triệt. Lâm Triệt giật bắn mình, hơn nửa góc bánh đã cho vào miệng cũng run theo, rớt xuống đất. "..." Lâm Triệt cúi đầu nhìn bánh bông lan dính bẹp dưới sàn, rồi ngẩng đầu nhìn Quý Thừa Tiêu, nỗi uất ức trong mắt liếc thôi là thấy rõ mồn một. Quý Thừa Tiêu giơ tay lau bơ dính trên môi Lâm Triệt, giẫm mạnh lên chân Lê Hình, "Đi đi." Lê Hình trợn mắt há miệng một hồi, sau đó cực kỳ đau khổ đi ra, "Khó chịu quá đi..." Quý Thừa Tiêu lại xắn một miếng bánh đưa đến bên miệng Lâm Triệt, "Ăn đi." Lâm Triệt lập tức đảo mắt nhìn bốn phía, Lê Hình Cận Thần đều không có đây, tốt lắm. Cậu giữ tay Quý Thừa Tiêu, cứ sợ lại bị người đập vai bánh sẽ rơi mất, há miệng ngoạm nó. "A... Ngon quá." Lâm Triệt thỏa mãn híp mắt lại. Quý Thừa Tiêu cười xoa đầu Lâm Triệt. "Ô... Anh yêu, anh tuyệt quá." Phía sau chỗ ngồi trong góc truyền đến tiếng nói ngọt ngào của phụ nữ. Lâm Triệt cứng đờ người, máy móc quay lại, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng phụ nữ mặc váy ngắn bị xốc lên eo, bắp đùi trắng bóc quấn lên hông của một người đàn ông, mái tóc dài rối bời bung xõa. Quý Thừa Tiêu chuyển quay Lâm Triệt về, "Quên hết những thứ vừa nhìn thấy." Nói xong, anh cúi đầu dán môi lên môi Lâm Triệt. Mình thấy gì ta?! Mình chẳng nhìn thấy gì cả! Lâm Triệt gào lên trong lòng. "Thừa Tiêu, chúng ta đi ăn cơm thôi... Éc..." Giọng Cận Thần im bặt. Lâm Triệt: "..." Quý Thừa Tiêu mở mắt liếc qua Cận Thần chết trân tại chỗ, anh vòng tay ôm eo Lâm Triệt để cậu càng ngồi sát vào mình, buông đôi môi có vị bánh bông lan ngon ngọt của Lâm Triệt ra, anh hơi nghiêng đầu nói: "Cút.", xong lại mút môi Lâm Triệt. Lâm Triệt nhìn Cận Thần lảo đảo bỏ chạy, "..." "Quý Thừa Tiêu?" Lâm Triệt cố kéo ra khoảng cách, gọi. "Ừm?" "...Không có gì." ... "Quý Thừa Tiêu?" "Ừm?" "Anh cứng rồi QAQ..." "...Đừng động vào nó."