Chàng Quỷ Của Bác Sĩ
Chương 23
Quý Thừa Tiêu chưa từng buồn bực như thế này.
Tâm trạng này cực kỳ lạ lẫm, anh chưa từng thể nghiệm qua, nhưng hiện tại cảm nhận được tư vị rồi thì đích thực làm anh khó chịu.
Trên bàn kính trong phòng khách chất đầy các đồ vật, có hình có đĩa CD có áp phích thậm chí có mô hình thiếu nhi. Những vật đó đều là đồ của Lâm Triệt, hay chính xác hơn, chúng là đồ của Lâm Triệt khi cậu chưa lên thành phố A học đại học.
Anh đã xem từng cái một, rất hiển nhiên, lúc còn là học sinh Lâm Triệt sinh hoạt quá khỏe mạnh, cũng khá đặc sắc. Thú thật anh rất bất ngờ trước khi học đại học Lâm Triệt từng là kỳ tài thể dục, có không ít tấm hình cậu chụp chung với nhóm khi được trao giải đấu bóng rổ trường học. Trong hình, cậu và các nam sinh khác bá vai choàng cổ, mồ hôi thấm ướt trên trán, cười cực kỳ xán lạn, trong đôi mắt ánh lên vẻ sáng ngời. Rạng rỡ, trong sáng, sạch sẽ.
Buổi tối hôm Quý Thừa Tiêu phát hiện Lâm Triệt biến mất, cậu nhắn cậu muốn đi về nhà, trước tiên anh đến cửa hàng trang sức, vào quán rượu sau đó không tốn chút sức nào tìm ra địa chỉ chính xác nhà Lâm Triệt, rồi lập tức lái xe đến thành phố C.
Một loạt hành động đó Quý Thừa Tiêu thực hiện quá mức trôi chảy, đến khi anh lấy lại phản ứng thì đã đứng trước cửa nhà Lâm Triệt, đồng thời đã đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa.
Nhưng ngay thời điểm ngón tay sắp chạm vào cửa, Quý Thừa Tiêu bỗng hơi do dự, anh thấy mình bây giờ quá bất thường.
Lâm Triệt bỏ đi, đối với anh hẳn là việc tốt mới phải, sau này anh không cần mỗi sáng ra ngoài mua hai phần điểm tâm xong về nhà lại tốn thêm 10 phút đánh thức Lâm Triệt; sau này anh không cần tốn công dẫn Lâm Triệt đi ăn thứ cậu thích; sau này anh càng không cần dùng nhiều tâm tư lên người Lâm Triệt. Tổng kết lại rõ ràng anh không việc gì phải kéo Lâm Triệt về, tìm cậu về chẳng khác nào tự tìm phiền phức.
Ngay thời khắc Quý Thừa Tiêu lưỡng lự không quyết định, một giọng nữ hiền hậu vang lên từ phía sau: "Cậu tìm ai? Lâm Thanh hả? Nó lên thành phố A không có về nhà." Một câu nói mang tính trần thuật, cuối câu còn có sự thương cảm không dễ nhận thấy.
Quý Thừa Tiêu quay người thì nhìn thấy một người đàn bà trung niên đứng sau mình, sắc mặt bà tái nhợt và mệt mỏi, ánh đèn cầu thang tối tăm hắt xuống mặt bà lưu lại vệt bóng đen nửa gương mặt. Mặt bà có bóng dáng của Lâm Triệt, Quý Thừa Tiêu ngầm biết, anh khom lưng lễ phép chào: "Không phải, cháu đến tìm bác gái ạ."
"Tìm bác? Ừ thôi đi vào rồi nói tiếp." Người đàn bà ngoài ý muốn hỏi ngược lại, móc chìa khóa từ túi áo khoác ra mở cửa.
Quý Thừa Tiêu đổi dép xong an phận lễ nghĩa đi sau bà, hai mắt tỉ mỉ đánh giá xung quanh —— bài trí đơn giản, cực phổ thông nhưng hiệu quả bắt ánh sáng rất tốt.
(*) Bắt ánh sáng: thiết kế cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong ngôi nhà lấy được ánh sáng thích hợp.
"Ngồi đi, bác rót cho cháu cốc nước." Người đàn bà cũng chính là Trương Tuệ Chi bắt chuyện bảo Quý Thừa Tiêu ngồi xuống, còn mình dự định đi xuống nhà bếp.
"Bác gái không cần phiền phức vậy đâu, cháu không khát, bác cứ ngồi ở đây đi ạ." Quý Thừa Tiêu đặt hai túi xách trong tay lên bàn, anh mỉm cười ngăn bà lại.
Trương Tuệ Chi nảy sinh hảo cảm với cậu thanh niên trẻ tuổi xa lạ nhưng tướng mạo làm người ta yêu thích lại còn rất lễ phép này, bà gật đầu, ngồi xuống sofa cạnh Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu nhìn Trương Tuệ Chi, anh mở lời: "Chào bác, cháu là Quý Thừa Tiêu, là bạn của Lâm Triệt."
Trương Tuệ Chi nghe thấy cái tên quen đến không thể quen hơn, đầu tiên bà sững sờ, sau nơi khóe mắt đầy đấu chân chim buồn bã nhíu lại, bà run run giọng đáp: "Là bạn của A Triệt hả, được được được, thằng nhóc ấy còn rất biết kết bạn..."
Quý Thừa Tiêu hơi nheo mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt và phản ứng của Trương Tuệ Chi, trong lòng anh nhất thời sản sinh cảm giác khó hiểu. Theo lý thuyết dù Lâm Triệt có đạp xe đạp thì bây giờ cũng về tới nơi rồi mới đúng, mà sao gương mặt bà ấy vẫn còn hằn nỗi đau mất con như thế?
Trừ khi... Lâm Triệt căn bản không về nhà.
"Bác gái, sợi dây chuyền này là Lâm Triệt vốn mua tặng cho bác, nhưng không kịp tặng, hôm nay cháu đến trao lại cho bác." Quý Thừa Tiêu lấy một chiếc hộp bằng nhung trang nhã, được thiết kế khéo léo tinh xảo từ trong túi giấy màu đỏ sậm thanh lịch đặt trên bàn đưa cho Trương Tuệ Chi.
Trương Tuệ Chi nghe thế con mắt u tối bỗng chốc sáng lên, bà đưa hai tay khẩn thiết nhận nó, miệng nói: "Thằng nhóc này, mua cái gì chứ, cứ thích xài tiền..."
Bà mở chiếc hộp nhung tinh xảo, bên trong là một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền hộ mệnh quý giá mà đẹp đẽ như mộng như ảo, mềm mại lấp lánh. Sự kết hợp giữa chất liệu tươi sáng và đường cong mượt mà trơn nhẵn càng tôn niềm cảm hứng, giản dị nhưng không mất đi sự tao nhã, nhìn là biết ngay giá trị của nó không nhỏ.
"Bác, bác rất vui." Trương Tuệ Chi mím môi cười, nếp nhăn ở khóe mắt mang theo niềm hạnh phúc và thỏa mãn.
Quý Thừa Tiêu hơi cúi đầu, hàng lông mi dày và dài nhưng không uốn cong giống các cô thiếu nữ che khuất đôi mắt sâu thẳm như trời đêm của anh, anh không nói gì, vì hiện tại chí ít anh chứng thực được một chuyện, đó là Lâm Triệt không hề về nhà.
"Thừa Tiêu, bác có thể gọi cháu là Thừa Tiêu chứ?" Trượng Tuệ Chi cẩn thận từng li từng tí nâng sợi dây chuyền có ý nghĩa cực lớn với bà lên hỏi.
Quý Thừa Tiêu hòa nhã gật đầu, cười ấm áp như gió xuân, độ cong khóe miệng mang theo sự ấm áp của ánh đèn gắn trên vách tường chiếu xuống, "Là niềm vinh hạnh của cháu, bác cứ tùy tiện gọi đi ạ."
Trương Tuệ Chi cười nói ừ ừ ừ, "Thừa Tiêu, cháu có thể giúp bác đeo sợi dây chuyền này không?"
Quý Thừa Tiêu đưa tay nhận sợi dây, Trương Tuệ Chi cũng quay lưng cho Quý Thừa Tiêu đeo lên giúp bà.
Trương Tuệ Chi gạt mái tóc đã khá khô xơ sang một bên, lộ ra cần cổ cứng nhắc không mềm mại như các cô gái trẻ trung, bà nhẹ nhàng nói, là nói cho Quý Thừa Tiêu nghe cũng giống như đang tự nói cho mình nghe.
"Thằng nhóc Lâm Triệt từ nhỏ đã không thích mua đồ, nó thấy nhiều thứ quá phải lựa chọn là đau đầu, nên cứ đến sinh nhật của bác với cha nó là nó sẽ không mua quà, chỉ có nói lời ngon tiếng ngọt cả ngày, nhưng cũng cực kỳ dễ chịu, ta với cha nó bị nó dụ ngọt đến ngơ ngẩn choáng cả đầu... Năm anh trai nó 16 tuổi, A Triệt mua tặng một cây cung vào sinh nhật, khá lắm, một cây cung hơn 1000 đồng mà nó còn cam lòng lấy tiền mua, lúc đó bác với cha nó không vui chút nào, còn nghĩ thằng nhóc thối này sao chỉ nghĩ đến anh nó mà không nghĩ đến cha mẹ..."
Ngón tay thon dài của Quý Thừa Tiêu nhẹ nhàng vòng qua cổ Trương Tuệ Chi, anh hơi hé miệng, giọng nói ôn hòa, "Trước đây Lâm Triệt hay nhắc về bác với cháu, em ấy luôn cân nhắc phải mua cho bác với bác trai món quà nào tốt tốt, nhắc cũng lâu rồi."
"Ừ được, được lắm... Có thể nghĩ đến chúng ta, đứa con này nuôi không trắng tay, nuôi không trắng tay..." Trong mắt Trương Tuệ Chi vương nước bà gật gật đầu, chua xót mà cũng hạnh phúc.
Quý Thừa Tiêu ngây người trong phút chốc, vốn chỉ là anh tùy tiện chọn một sợi dây chuyền, Amulette de Cartier, 18K vàng hồng, khắc chim khổng tước, bằng kim cương, ý nghĩa được gửi gắm vừa vặn hợp mắt anh, chỉ là không ngờ vật anh tùy ý chọn lại mang đến ý nghĩa bao la như thế với người đàn bà vừa mất con không lâu.
(*) Vàng hồng: Là một hợp kim của vàng với đồng và được sử dụng rộng rãi trong ngành trang sức do có màu hồng đặc trưng.
"Sao cháu với A Triệt biết nhau? Có một người bạn anh tuấn thế này mà chẳng nói với chúng ta một tiếng? Thằng nhóc này thật sự lớn rồi... Tự có vòng giao hữu của riêng mình..." Trương Tuệ Chi nắm chặt sợi dây chuyền hộ mệnh sáng chói dán vào da âm ấm, tựa như muốn nắm giữ cái gì đó. Cũng có thể chỉ là Trương Tuệ Chi muốn cảm thụ chút nhiệt độ ấm nóng của Lâm Triệt còn vương vấn trên sợi dây, nhưng bà chẳng hay, Lâm Triệt căn bản không hề chạm vào nó.
Quý Thừa Tiêu cười khẽ, từ tốn nói: "Cháu biết Lâm Triệt rất bất ngờ. Cháu có người bạn chụp hình cho cháu rồi gửi hình đến, trùng hợp Lâm Triệt cũng có mặt trong tấm hình, còn là mặt chính diện. Sau lại ngẫu nhiên gặp em ấy ở tiệm bánh kem, thường xuyên đi lại nên cũng nhận thức."
Lần đầu tiên cảm nhận được khả năng có sự tồn tại của Lâm Triệt là khi anh đang tắm, nước trong phòng tắm trở nên lạnh lẽo, nhưng anh không để ý. Sau đó người ở xung quanh cũng lúc có lúc không cảm giác được gì đó khác thường, ví dụ như Mục Sở Lê Hình mẹ anh, hoặc tính cả con Husky trở nên bất thường kia, bấy giờ anh mới chân chính chú ý Lâm Triệt.
Tiếp theo Cận Thần trở về từ Châu Phi, chụp tấm hình nửa đêm gửi đến cho anh, hiện giờ tấm tình đó còn được anh lưu trong máy, gương mặt cười tươi như hoa của Lâm Triệt đến giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ, thậm chí còn nhớ được sáu chiếc răng trắng bóng, và hai chiếc răng chỉ lộ một nửa của Lâm Triệt. Tiếp đến nữa không bao lâu Lâm Triệt có thân thể, tuy rằng anh không nhìn thấy nhưng có thể nghe cậu nói chuyện, bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên Quý Thừa Tiêu lựa chọn bảo vệ Lâm Triệt, đề phòng cậu bị người khác phát hiện, lúc đó cứ như cha dẫn con đi sống phóng túng, một tấc không rời, Lâm Triệt nhàm chán sẽ lải nhải với anh, mặc dù không nhìn thấy cậu, nhưng anh có thể cảm giác được, anh cảm giác được Lâm Triệt ở cách anh không xa.
Cuối cùng Lâm Triệt có cơ thể thật sự, trong nội tâm Quý Thừa Tiêu cảm thấy mới mẻ và hứng thú. Lúc rảnh rỗi anh sẽ dẫn Lâm Triệt ra ngoài chơi hoặc ở trong nhà, nếu bận thì Lâm Triệt ngoan ngoãn ngồi một bên đeo tai nghe xem phim hay yên lặng nhìn anh làm việc, nhìn anh thành thạo gõ Tiếng Anh trôi chảy trên văn bản, có lúc Lâm Triệt nhìn nhìn xong ngước cổ ngủ thiếp đi, miệng há lên trời thật to.
Lâm Triệt có thực thể được 2 tháng, vậy cũng đồng nghĩa anh với Lâm Triệt đã sống với nhau 2 tháng. Ở chung hòa hợp một cách bất ngờ, xưa nay Quý Thừa Tiêu không ở chung với ai ngoài người nhà, lúc trước xuất ngoại đào tạo chuyên sâu cũng là thuê một căn nhà rộng rãi thoáng mát gần trường học, về nước thì mua căn hộ này sống một mình, có thêm Lâm Triệt, Quý Thừa Tiêu cứ nghĩ cuộc sống của mình sẽ rất hỗn loạn, nào đâu lại hài hòa ngoài ý muốn.
Cứ như đã giao hẹn với nhau, Quý Thừa Tiêu tự nguyện chăm sóc Lâm Triệt, Lâm Triệt vui vẻ tiếp nhận nó, đôi khi Lâm Triệt cũng sẽ có lương tâm chủ động yêu cầu giặt mấy bộ quần áo giúp máy giặt giảm bớt gánh nặng, hoặc tình nguyện cầm vài bộ đồ vest Quý Thừa Tiêu mặc rồi đến tiệm giặt ủi.
"Lâm Triệt là người rất tốt, cháu rất vui khi có thể kết bạn với em ấy." Quý Thừa Tiêu nói thêm.
Làm mẹ đương nhiên sẽ thích nghe con mình được khen ngợi, bà vui vẻ nói: "Nếu Lâm Triệt có ở đây, chắc chắn sẽ vui lắm, có người lại khen nó như vậy..." Dứt lời, Trương Tuệ Chi chợt cảm thấy lời nói đó như thể đang nhắc lại Lâm Triệt đã chết rồi, bà bèn giữ yên lặng.
Vĩnh viễn đừng bao giờ đánh giá thấp sự tổn thương mà cái chết mang đến.
Tagore từng viết một bài thơ được mọi người yêu thích trong "Bầy Chim Lạc", ông viết: Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải giữa sự sống và cái chết, mà là khi ta đứng trước mặt người, nhưng người lại chẳng hay ta yêu người. Thật ra không đúng, đó là vì người ta không chứng kiến cái chết nên mới không biết khoảng cách giữa sự sống và cái chết đến cùng xa xôi thế nào. Khi người mình yêu thương nhất chết rồi, thì bất kể đó là người thân hay người yêu, nó vẫn mang đến sự đả kích và đau đớn không thể ước lượng được.
Quý Thừa Tiêu cũng trầm mặc theo đó.
Vừa nãy anh nghe Trương Tuệ Chi nói câu ấy, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Lâm Triệt đắc ý nhướng mày, đôi mắt lấp lánh như có thể phát quang, thích chí nói, "Quý Thừa Tiêu, thế nào, thừa nhận rồi phải không, tôi là người rất tốt, haha."
Nếu Lâm Triệt có ở đây, chắc chắn sẽ như vậy.
Quý Thừa Tiêu nhìn Trương Tuệ Chi, nói bằng ngữ điệu trầm thấp êm tai làm người ta cực kỳ an tâm tin cậy: "Lâm Triệt, em ấy chưa bao giờ rời đi."
Trương Tuệ Chi ngẩn ra, phút chốc đỏ hoe vành mắt, bà gật đầu như dốc hết sức toàn thân, "Đúng, đúng, A Triệt nó chưa từng rời đi."
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
54 chương
23 chương
32 chương
10 chương
75 chương
59 chương