Thừa Ngân giãy giãy tức giận một lúc rồi ngồi phịch xuống đất thở dốc.
Cái gì mà xui quá như vậy chứ? Từ lúc cứu phải tên này hắn liền trở nên xui xẻo, có phải hay không hôm qua đi đã quên xem ngày? Vừa không tìm được khách, suýt nữa trở thành lao dịch không công cho quan lớn, còn phải cõng gã đàn ông cao gần mét chín, nặng hơn một tạ trên vai.
Phải chăng ông trời đang muốn chơi hắn? Hứa Thừa Ngân thật muốn khóc, nhớ đến khoảng tiền trong ngân hàng hắn càng cảm thấy thương tâm, tim ruột từng cơn quặn thắt.
"Nhìn cái gì? Còn nhìn lão tử đến khi nào?"
Thừa Ngân vừa đấm đấm cái eo mỏi nhừ vừa trừng mắt với Hà Bá.
Y từ nãy đến giờ vẫn âm trầm nhìn hắn không chớp mắt.
"Bạch Lãng là ai? Ngươi không phải là Hứa Thừa Ngân?"
Thừa Ngân nghe đến đây thì thật muốn bật dậy chửi thề, lúc này y còn quản chuyện Bạch Lãng hay Hắc Lãng nữa hay sao, thật con mẹ nó bực!
"Cái này cho ngươi!"
Thừa Ngân vừa nói vừa lấy trong ngực áo mình ra một thẻ trúc rồi ném vào người Hà Bá.
Y chụp được giở ra xem thấy trên đó có khắc một cái tên.
"Trần Ổn?"
"Sao, ngươi không thích hả? Hay cho ngươi cái này, cái này, còn cái này nữa!"
Hắn vừa nói vừa lấy ba bốn thẻ trúc ra quơ quơ trước mặt Hà Bá.
"Thời buổi loạn lạc này không thể ra đường mà không phòng thân, ngươi hiểu chứ?"
"Cái này ở đâu ra?"
"Ngươi nói thử xem!"
Hắn vừa nói vừa hất cằm về phía đầu hẻm.
Hà Bá nhìn theo thì không khỏi ánh mắt lạnh thêm vài phần.
Nơi đó có vài ba người ăn mày nằm tựa vào vách tường không động đậy, có lẽ bọn họ đã chết.
Y không nói cũng không hỏi gì thêm nữa, nắm lấy thẻ trúc mang tên Trần Ổn mà nhét vào ngực áo mình, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Hứa Thừa Ngân.
"Bây giờ tạm thời không thể trở lại bến tàu.
Xem ra cũng không còn kịp nữa.
Người của Tề quốc đã đến, bờ sông cũng đã bị phong tỏa.
Có lẽ bọn chúng đã sớm có cách đối phó với loạn dân.
E là...bây giờ chúng ta trở lại sẽ bị bắt đóng dấu."
"..."
Hà Bá nhìn nhìn Thừa Ngân, tỏ vẻ không hiểu.
"Làm nô dịch đó! Khi nãy ta nhìn thấy có một chậu lửa nung sắt rất to.
Còn có vài thứ giống như sẽ đóng vào người nô dịch."
Đúng vậy, sau một ngày một đêm Thừa Ngân rời khỏi, người của Tề Quốc đã đến chiếm đóng.
Bọn chúng lập một chốt chặn ngăn loạn dân, tàu qua sông cũng đã không còn ở đó.
Lối vào rừng bị chặn.
Cho nên khi Thừa Ngân vừa đến thì liền bị gọi tên.
***
Lúc này, tại nha đường của tri huyện Kỳ An trước đây, hiện tại đã hợp nhất cùng năm thành trì nữa tạo thành thành Kỳ An.
Hai người, một đứng một ngồi đang nói chuyện.
Người đứng lưng hơi khom xuống, người ngồi tay đang cầm tách trà nóng hổi vừa thổi thổi vừa uống một ngụm.
"Lý giám quan, bây giờ phải xử lý đám người Kỳ quốc ra sao?"
"Thu hai mươi lượng, ai không có đủ thì có thể dùng nhà cửa ruộng đất tài sản thay thế.
Còn kẻ nào không có thì biếm thành nô dịch.
Số nô dịch này sẽ phân phát cho các quan viên sắp đến.
Ngươi dựa vào danh sách mà làm, nô dịch của nhà ai thì trên đó đóng dấu họ của nhà đó, kể cả hài tử."
"Dạ!"
"Cứ vậy mà làm đi!"
Người kia nhìn nhìn một lúc rồi khàn khàn giọng nói tiếp.
"Phải rồi đại nhân, thành chủ đã đến Vạn Nam, dự là sáng mai sẽ đến nơi."
Lý giám quan không trả lời, thư thả uống xong tách trà rồi hắng giọng.
"Phủ đệ của thành chủ các ngươi sắp xếp đến đâu rồi?"
"Dạ đã hoàn thành, chỉ còn trang hoàng lại một chút.
Nơi đó, trước đây là biệt viện xây dựng để hoàng đế Kỳ quốc đến tuần sát biên ải sẽ nghỉ chân.
Cũng rất đầy đủ!"
"Được rồi, lát nữa ta sẽ đi thị sát.
Ngươi lui ra đi!"
"Dạ.
Thuộc hạ cáo từ!"
Người kia đi rồi, Lý giám quan chính là Lý Hữu, người có công đầu trong cuộc đánh chiếm Kỳ quốc.
Hắn quyền lực chỉ dưới thành chủ Úc Trì.
Hắn năm nay ngoài bốn mươi, trên tóc đã điểm vài sợi bạc.
Lý Hữu từ từ kéo ngăn tủ rồi mở ra một phong thư màu trắng.
Hắn nhìn đi nhìn lại, ngón tay di di trên từng mặt chữ, chân mày nhíu lại thành hàng.
Bức mật hàm này hắn đã đọc đi đọc lại vài lần nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt nhức mắt.
"Cảnh đế trong chuyến đi săn hai ngày trước mất tích.
Bí mật tìm người.
Ung vương đã trở lại kinh thành.
Mọi chuyện rất gấp, liệu việc hành sự!"
Lý Hữu nhìn thêm chút nữa rồi đi đến một chậu lửa, cẩn thận đốt cháy bức mật hàm.
Sau khi chúng chỉ còn lại đống tro tàn, hắn lấy một bức họa chân dung ra nhìn rồi vỗ tay ba cái.
Từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ nháy mắt một cái một người bay vào.
Thân thể nhẹ nhàng không dấu vết tiếp đất.
Hắn quỳ một chân, đầu cúi xuống đất, hai tay ôm quyền.
"Chủ nhân!"
Người này mặc y phục toàn đen, làn da hơi trắng, nhìn kỹ lại còn có chút xanh.
Dường như không thường xuyên xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Hắn chính là nhất đẳng ám vệ cao cấp nhất bên cạnh Lý Hữu.
Nhiều năm nay, Lý Hữu đặc biệt có mười ám vệ luôn theo sát giúp mình thực hiện nhiều nhiệm vụ quan trọng.
Từ trước đến nay chưa từng thất bại.
"Tìm người này.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Dạ!"
Dứt lời, ám vệ nhoáng một cái đã không còn tung tích.
Lý Hữu gióng mắt ra ngoài cửa sổ trầm ngâm.
"Bệ hạ...Tề quốc không thể một ngày không có bệ hạ!"
Cảnh đế tự là Hoàng Cảnh Thiên, năm nay hai mươi bảy tuổi, lên ngôi đã được mười năm.
Bình loạn phương Nam, diệt tặc phương Bắc, nơi nơi nghe danh Cảnh đế đều phải cúi đầu khiếp sợ.
Anh dũng toàn tài.
Lấy vũ lực thu phục nhân tâm.
Người này tính tình tàn nhẫn lạnh lùng lại hay đa nghi, nên nhân tài tuy lớp lớp nhưng không có một người có thể thân cận Cảnh đế.
Người bên ngoài không ai có thể tùy ý đoán được tâm tư cùng suy nghĩ của y.
Y vô cùng chán ghét những kẻ xu nịnh hoặc cố tỏ vẻ thông minh.
Rất nhiều quan lại đã bị y xử trảm hoặc tru di gia tộc chỉ vì tùy tiện đoán ý mình.
Chính vì vậy, kẻ thù của Cảnh đế có ở khắp nơi.
Cảnh đế vốn dĩ có rất nhiều huynh đệ.
Nhưng từ khi y lên ngôi, từng người từng người một không bị chết thì cũng lưu đày đến những vùng đất xa xôi, nhưng vẫn ở dưới mí mắt y quan sát.
Hiện, y chỉ còn một hoàng đệ chính là Ung vương.
Người này dường như trong lúc Cảnh đế mất tích thì lập tức từ đất phong đã trở về triều ca gây sức ép cho thái hậu và triều thần.
Nhưng việc Cảnh đế mất tích chỉ vừa hai ngày cũng được giữ kín mà Ung vương đã vội vã trở về, liệu đây có phải là âm mưu từ trước của hắn?
Lý Hữu âm trầm suy nghĩ rồi thở dài ra một hơi, ánh mắt nhìn về những cánh nhạn đang bay về phương bắc mà không khỏi trong dạ thập phần lo lắng.
***
Lúc này đã là giữa trưa.
Hứa Thừa Ngân đứng mò mẫm ở bờ sông nửa buổi vẫn chưa bắt được con cá nào.
Ống quần hắn vén lên cao lộ ra đôi chân trắng nõn.
"Xui đến một con cá bắt cũng không có!"
Hắn hậm hực đâm đâm chém chém thì nhìn lên bờ thấy Hà Bá đang nằm dưới tàn trúc xanh rì nhắm mắt ngủ trưa.
"Đậu..."
Hứa Thừa Ngân bật ra một tiếng chửi thề rồi nhanh chóng trèo lên bờ.
Hắn băng băng đến gần Hà Bá, từ trên cao híp mắt nhìn xuống, y vẫn ngủ ngon lành không một chút đề phòng.
Vẻ mặt tiêu sái hệt như sáng nay hắn nhìn thấy.
Hứa Thừa Ngân nhìn nhìn xung quanh liền nhặt một chiếc lá trúc khô, từ từ ngồi xuống bên cạnh Hà Bá rồi chọt chọt vào mũi y mấy cái.
Miệng còn lưu manh thổi khí nhè nhẹ vào tai y.
"A..."
Hà Bá bỗng nhiên mở trừng mắt ra chụp lấy bàn tay Thừa Ngân đang làm loạn trên mặt mình, giật một cái khiến hắn ngã nhào lên ngực y.
Đầu còn áp lên tim y nghe rõ từng tiếng đập bang bang mạnh mẽ trong lồng ngực.
"Chuyện gì?"
Y tùy tiện hỏi một câu nhưng vẫn không có ý định buông Thừa Ngân ra làm hắn hơi giãy giãy.
Hắn bực mình nói.
"Đại ca...dậy ăn cơm!"
"Hừ!"
Hà Bá hừ một cái rồi cũng ngồi bật dậy.
Thừa Ngân được buông tha thì liền rời khỏi ngực y.
Con mẹ nó, có phải đang muốn làm quan nhân trêu chọc thiếu nữ nhà lành hay không đây? Lão tử khinh!
Thừa Ngân nghĩ nghĩ, rồi đứng dậy phủi phủi mông.
"Nhanh lên một chút, cơm canh nguội ăn sẽ không ngon!"
Hà Bá nhìn thấy đôi chân hắn còn bóng loáng ánh nước, chân không mang giày, hướng đi lại là bờ sông, thì khẽ nhếch môi lên một cái nhưng nhanh chóng biến mất không rõ tung tích.
Vừa đến bờ sông, bỗng dưng Hứa Thừa Ngân ngừng lại một chút.
"Cơm ở đâu?"
Hà Bá hướng hắn thản nhiên hỏi một câu như vậy.
"Cơm à? Cơm ở đây này!"
Dứt lời, hắn bất giác xoay người đẩy mạnh Hà Bá xuống sông, nhưng y dường như đã có chuẩn bị trước nên liền tránh qua một bên, Thừa Ngân mất đà rơi nhào xuống nước bùm một tiếng.
Sông bắn nước lên tung tóe, Hứa Thừa Ngân từ dưới nước trườn lên, còn hất ngược mái tóc đen tuyền mượt mà như tảo biển của mình ra phía sau.
Lập tức lộ ra vầng trán cao ngất trắng như tuyết.
Môi hồng, răng đều như bạch ngọc, còn có vài chiếc răng khểnh trông rất đáng yêu, mũi thon thon cao cao, xinh đẹp kinh diễm.
"Ha ha!"
Hà Bá lần đầu tiên bật cười nhưng rất nhanh liền yên lặng.
Chỉ là môi mỏng của y vẫn nhếch lên thành một đường cong ngạo nghễ.
Nhìn y lúc này anh tuấn đến bức người.
"Đậu má, xuống đây cho lão tử.
Hà Bá ngươi đúng là thứ vong ơn phụ nghĩa.
Con mẹ nó, ta cứu ngươi còn cho ngươi đi theo.
Biết vậy bố ném ngươi xuống suối rồi, đéo thèm vớt ngươi lên.
Đệt mợ nhà ngươi, tên cầm thú xấu xa.
Xuống đây cho lão tử!"
Hà Bá trên bờ đứng nhìn hắn một lúc lâu, khẽ cười cười, buông ra một câu rồi xoay người đi.
"Dám làm dám chịu!"
Hứa Thừa Ngân nghe xong càng thêm tức khí, dậm chân đánh nước liên tục.
"Con mẹ nó, quay lại cho bố.
Phản rồi, phản rồi!"
Hò hét một hồi hắn cũng trèo lên bờ, toàn thân run rẩy vì nước lạnh.
Trời lại vào mùa đông nên tuy đang là giữa trưa vẫn không ngăn nổi khiến hắn phải rùng mình.
"Hắc xì!"
"Qua đây!"
Hứa Thừa Ngân theo âm thanh nhìn qua thì thấy từ lúc nào Hà Bá đã đốt một đống lửa nhỏ cạnh gốc trúc khi nãy y nằm.
Hắn liền co ro chạy đến ngồi phịch xuống bên cạnh đống lửa liên tục hơ tay.
Hà Bá nhìn hắn một lúc rồi đứng dậy.
Trước khi lướt qua, y còn xoa tay lên đầu hắn mấy cái.
"Tiểu ngốc tử, đừng rộn!"
Dứt lời, y nhanh chóng đi đến bờ sông, trên tay còn cầm theo một thanh trúc đã vót nhọn đầu.
Bỏ lại Hứa Thừa Ngân ngồi ngốc lăng, khóe môi còn giật giật.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người xoa đầu hắn, lại là một gã đàn ông mà mình đang âm thầm ganh tị trong lòng.
"Ngươi mới là tiểu ngốc tử, cả nhà ngươi mới là tiểu ngốc tử.
Con mẹ mày, bố mới không phải tiểu ngốc tử.
Cái đệt!"
Thừa Ngân chưa kịp bực tức lâu thì Hà Bá đã nhanh chóng quay lại, trên tay còn xách theo hai con cá to, không khỏi khiến hắn giật mình suýt nữa nghẹn họng nuốt luôn lưỡi của chính mình.
Khi nãy hắn đã mất rất lâu cũng không bắt được con cá nào, có lẽ do nước sông đang chảy xiết nên cá cũng khó bắt.
Không ngờ Hà Bá thoáng một cái đã bắt được đến tận hai con cá to, nhưng vẫn không muốn mình mất mặt, Thừa Ngân liền tằng hắng một cái, vừa nói vừa bật lên ngón tay cái.
"Không uổng danh là hà bá, bắt cá rất giỏi nha! Ha ha."
"Hừ!"
Hà Bá khinh thường nhìn hắn rồi không nhanh không chậm xiên cá đưa lên lửa đỏ nướng.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Thừa Ngân nhìn nhìn trời một chút rồi phủi tay, ý định muốn đứng dậy.
"Lát nữa ngươi bắt thêm vài con cá để ăn tối..."
Nói đoạn thì hắn ngừng lại một lúc.
"Hiện tại xem ra muốn rời khỏi đây vào rừng cũng không còn dễ dàng nữa.
Nhưng mà ở chỗ càng loạn thì càng dễ kiếm tiền.
Ta nghĩ sẽ ở lại đây thêm một thời gian, sau khi kiếm đủ thì tìm cách rời khỏi."
"Vào Kỳ Quốc?"
"Cũng không hẳn là Kỳ Quốc.
Đất lành chim đậu, chỗ nào tốt thì sẽ đến nơi đó."
"Được!"
"Nhưng mà khi đó ta sẽ đi một mình, cũng không mang theo ngươi, tên xấu xa.
Hừ!"
Thừa Ngân nghĩ nghĩ trong lòng, âm thầm che giấu nội tâm xấu xí của mình.
"Được rồi, bắt cá xong thì trở về nhà trước.
Sau đó từ từ nghĩ tiếp.
Ta không muốn lại phải ngủ ngoài trời vào mùa đông nữa.
Lạnh chết lão tử!"
"Nhà?"
Thừa Ngân cười cười.
"Ngươi nghĩ ta không có nhà sao? Ta cũng có nhà đó!"
Dứt lời, hắn đứng dậy phủi mông rồi nhanh chân rời đi.
Hà Bá cũng đi theo sau hắn.
Sau khi bắt được vài con cá thì hai người băng thêm vài con đường trong ngõ đầy trúc nữa, cuối cùng cũng đến một nơi mà Hứa Thừa Ngân gọi là nhà.
Nhìn căn nhà của hắn một lúc, Hà Bá vẫn trầm mặc không lên tiếng.
"Chê hả? Chê thì đừng có vào.
Mọe nó rách còn chê nát!"
"Ngươi có thể ở được hay sao?"
Đây là câu nói dài đầu tiên mà Hà Bá nói, nhưng lại mang tính đầy chê cười khiến mắt phải Thừa Ngân giật giật.
"Hả?"
"Một chỗ như vậy?"
"Có sao.
Thì...sửa lại một chút!"
Thật ra đây là lần thứ hai Hứa Thừa Ngân trở lại nơi này.
Hắn đã không định ở lại nên không có tâm ý sửa chữa.
Tất nhiên, hắn có thể nhìn ra đây là một nơi tồi tàn không giống chỗ của người ở, nếu là một người đàn ông sẽ không để nhà mình trở thành như vậy.
Nghĩ đến thân xác của nguyên chủ, bất giác Thừa Ngân âm thầm thở dài.
Không biết hai mươi năm qua y đã sống ra sao nữa.
Dứt lời, Thừa Ngân đi thẳng vào nhà lấy một con dao dài rồi đi ra ngoài.
"Để ta!"
Hà Bá chặn lối đi của hắn.
"Hả?"
"Ngươi quét tước đi.
Ta sẽ làm!"
"...Ờ ờ!"
Thừa Ngân nhìn cánh tay rắn chắc của Hà Bá đang hết sức dứt khoát chém đông chém tây, những thân trúc dài liền rơi xuống đất rào rào.
Hắn liền cảm thấy trong lòng thoáng chút vui vẻ.
Hà Bá vừa biết bắt cá lại có thể làm việc nặng, cũng không lười biếng.
Những ngày tháng sau này có y đi cùng hắn sẽ không phải tốn nhiều mồ hôi nữa.
Rất nhanh, căn nhà đã được quét tước sạch sẽ, trên nóc được Hà Bá lợp lại lá, hai bên vách nhà cũng được che kín.
Lúc này, ngồi trong nhà vô cùng ấm cúng.
Hứa Thừa Ngân vừa nấu cơm vừa nhìn ra bên ngoài.
Trời lúc này đã nhá nhem tối nhưng vẫn thấy Hà Bá đang nhanh tay hoàn thành hàng rào bằng trúc che quanh ngôi nhà.
Những thớ thịt căng cứng của y di chuyển theo từng cử động làm Hứa Thừa Ngân không khỏi nhìn lâu thêm một lúc.
"Chặc chặc...người chồng trong lòng các cô gái là đây! Hừ."
Đối thủ cạnh tranh ngày càng trở nên có thực lực khiến Thừa Ngân cảm thấy có chút trở ngại.
Sau này nếu nhìn trúng cô gái nào, hắn nhất định sẽ không thể để nàng nhìn thấy Hà Bá, nếu không hắn thật chỉ có tức chết.
"A Hà, ăn cơm!"
Hứa Thừa Ngân sau khi xác định y đã xong việc thì lớn tiếng gọi.
Hà Bá nâng cánh tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán mình, rồi đến bên lu nước cởi y phục ra dội một cái xong mới đi vào.
Y vừa bước vào nhà, suýt nữa đã khiến Hứa Thừa Ngân bị sặc nước miếng.
Hà Bá vậy mà cư nhiên trần truồng đứng trước mặt hắn, thứ giữa hai chân y sừng sững đung đưa qua lại theo từng cử động.
Người này
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
10 chương
116 chương
18 chương
518 chương
100 chương
171 chương
192 chương