Thừa Ngân trật chân ngã nhào xuống đất, liền xoay người ôm lấy Hoàng Cảnh Dụ che trong ngực. Sát thủ phóng đến, trong đêm kiếm vút lên. Thừa Ngân chỉ kịp hét một tiếng. "ĐỪNG!" Sát thủ bỗng dưng ngừng mũi kiếm ngay trước lưng của Hoàng Cảnh Dụ, y nhíu mày thành hàng. Giết người tuy đã nhiều, cuộc sống làm sát thủ tức là không thể nương tay với tính mạng của người khác, nhưng mà, đối tượng lần này lại là một đứa trẻ. Y bất giác run run một cái lại giơ kiếm lên. "Ổn? Ổn...!Ổn là ngươi hả?" Thừa Ngân nhìn vào đôi mắt sát thủ liền nhận ra người dưới lớp khăn che mặt kia chính là Trần Ổn, liền như thấy cọng rơm cứu mạng, như cẩu mà bay đến ôm lấy đùi y kéo kéo giật giật. "Ổn à, con mẹ nó, bố đây, ngươi tha cho bố đi...!Ổn, con mẹ mày, mới gặp lại đã muốn giết lão tử! Móa, có còn lương tâm hay không? Bố còn chưa có biết cái gì là vui vẻ, suốt ngày chém chém giết giết, mọe nó mạng bố cũng không mạt đến như thế chứ?" Thừa Ngân vừa tru tréo, nước mắt dài nước mắt ngắn chảy trên gò má. Hắn sợ chết nha, vô cùng sợ chết. Hắn vì bảo vệ đứa con này nên mới liều mạng như vậy. Chứ đổi lại nếu là a Hà, chưa chắc hắn đã làm đến trình độ này đâu. Vừa nhận ra kẻ kia chính là Trần Ổn thì hắn vô cùng mừng rỡ đến quên luôn gương mặt của mình hiện tại một chút cũng không giống Bạch Lãng trước đây. Trần Ổn bị hắn ôm đùi đứng nửa ngày không nhúc nhích, bất giác, y khàn khàn giọng hỏi một câu. "...A Lãng?" Xong cả hai đều im bặt, lúc này Thừa Ngân mới rõ mình hiện tại chính là Cố Hàn Dư. Không lẽ ngày tàn của hắn thực sự đã đến? Nhưng mà nên nói sao với Trần Ổn đây? Nói cái gì thì hắn mới tin? Thừa Ngân trước đây ngoài thân xác của Bạch Lãng ra thì một chút giao tình với y cũng không có, bất quá có mấy lần nói chuyện nhưng cũng là dưới danh phận người kia. Nếu hiện tại nói mình tá thi hoàn hồn vậy y có vì những lần gặp gỡ đó mà tha cho hắn hay không? "...Thừa Ngân?" Bất giác, Trần Ổn hỏi lại lần nữa làm Thừa Ngân giật mình. "Ờ...!ờ...!ta đây, Hứa Thừa Ngân..." "Suỵt..." Bỗng dưng, Trần Ổn giơ tay lên bịt miệng Thừa Ngân lại rồi nhìn xuống Hoàng Cảnh Dụ, từ nãy đến giờ tiểu hài tử vẫn ngồi dưới đất trừng mắt nhìn hai người bọn họ. Trần Ổn nhíu mày nhìn về phía rừng trúc. Đêm đen thanh vắng chỉ nghe mỗi tiếng gió luồn qua cây cối đầy quỷ dị. "Ổn!" Thừa Ngân hỏi nhưng Trần Ổn không trả lời, lập tức kéo hắn, hắn xách theo Hoàng Cảnh Dụ, cả ba phi thân bay đi. Đây là lần thứ hai ở thế giới này hắn bay, lần trước là bị Cổ Trạch mang đi, lần này là Trần Ổn. Móa, bay là giỏi lắm hay sao? Lần sau về sẽ bắt a Hà dạy cho hắn bay, nếu như hắn vẫn còn sống. Chớp mắt một cái Trần Ổn đã mang hai người bọn họ đến một hốc đá lớn. "Trốn ở đây, đừng ra ngoài!" Thừa Ngân liền gật đầu với y một cái, rồi ôm lấy Hoàng Cảnh Dụ nấp vào trong hốc đá. "Nghĩa phụ..." Hoàng Cảnh Dụ nhìn thấy chân phải hắn run run thì nhìn xuống, liền thấy máu tươi thấm qua giày chảy ra ngoài đất một mảng, nó giương đôi mắt nhòe nhoẹt nước mắt nhìn hắn. Nó từ lúc có ký ức đến nay thì chưa từng lần nào khóc. Nhưng mà gặp Thừa Ngân mới chỉ vài ngày nó đã khóc đến mấy lần. Người này vì cứu nó mà suýt nữa đã chết. Thừa Ngân nhìn nhìn Hoàng Cảnh Dụ rồi ôm nó ghì sát vào người mình. "Nghĩa phụ không sao...!lần sau về...!lần sau về con nhớ làm chứng, đòi phụ thân con tiền thuốc men cho nghĩa phụ!" Thừa Ngân vừa nói vừa nhe răng cười, nhưng thật ra nụ cười của hắn vô cùng khó coi. Chân quá đau, thái dương cũng một vết thương dài, e là sẽ để lại vết sẹo lớn. Vết kiếm khi nãy Trần Ổn ra chiêu tuyệt tình, nếu hắn không quay lại thì có lẽ kiếm đã đâm trúng tim hắn. Nghĩ đến đó, Thừa Ngân không khỏi rùng mình. "Ngươi có nhìn thấy bọn chúng không?" Thừa Ngân liền ôm lấy Hoàng Cảnh Dụ, nghe ngóng âm thanh ngoài kia. Hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, chính là Cổ Trạch. "Lúc nãy ta cũng vừa tìm kiếm quanh đây nhưng không nhìn thấy, hay là chúng cơ bản không có rời khỏi sơn trang?" Trần Ổn nói dứt khoát, một chút giả dối cũng không có. Cổ Trạch giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn ra xung quanh. Mọi sát thủ đều bịt kín mặt, chỉ riêng hắn cái gì cũng không có. Xem ra người từng nhìn thấy mặt hắn chưa có kẻ nào sống sót, nên hắn mới khinh nhờn như vậy. "Chúng ta chia nhau đi tìm, một lớn một bé không thể chạy nhanh như vậy, có lẽ vẫn còn quanh quẩn đâu đây." Cổ Trạch nghe Trần Ổn nói vậy thì khẽ gật đầu một cái. Vừa quay lưng đi bất giác hắn quay đầu lại. "Gì...!gì đó?" "Có tiếng động!" Cổ Trạch liền theo hướng của Thừa Ngân mà tiến đến gần. Là Hoàng Cảnh Dụ, nó bị kinh sợ liền nấc cục, nhưng miệng đã bị Thừa Ngân bịt kín. Trần Ổn thấy không xong lập tức nhặt một hòn đá, búng một cái ngọn trúc liền rung lên. Cổ Trạch ngừng lại. "Là gió thôi! Nhanh chóng chia nhau ra tìm, huynh và bọn người kia trở về sơn trang, ta tìm trong rừng. Ta nghi ngờ chín phần bọn chúng còn quanh quẩn ở sơn trang mà thôi." "Được!" Cổ Trạch lập tức lướt gió bay đi mất. Trần Ổn rốt cuộc cũng giải quyết được hắn liền chạy đến nhìn Thừa Ngân. "Theo ta!" Sau đó, y dẫn hai phụ tử xông vào sâu trong rừng trúc, đến gần giữa khuya thì bọn họ đến trước một mái nhà tranh nhỏ vô cùng sập xệ, bất quá hiện tại gió lạnh, Thừa Ngân dường như phát sốt, thân thể nóng hầm hập, còn ôm theo Hoàng Cảnh Dụ, nó hiện tại mệt mỏi và buồn ngủ đến ngã trái ngã phải. "Có ai trong nhà không?" Bên trong liền có ánh đèn, nhưng không có người lên tiếng. Đương nhiên người trong nhà sợ người đến là kẻ xấu. Vì hiện tại trời cũng đã quá khuya. Thừa Ngân nhíu nhíu mày, liền lấy trong tay nải ra 500 văn tiền đưa cho Trần Ổn. Y liền hiểu ý, không gọi nữa mà phi thân vào trong, sau đó xuyên qua cửa sổ nói với chủ nhà. "Chúng tôi là người phương xa, trên đường đi bị lạc. Đây là 500 văn tiền, chúng tôi xin được tá túc đêm nay!" Dứt lời, hắn xuyên qua chân cửa nhét tiền vào. Một lúc sau cánh cửa từ từ hé ra, bên trong, cả nhà năm miệng ăn, một lão nương ngoài thất tuần, một nữ nhân ngoài ba mươi tuổi vấn tóc cao, cùng ba hài tử y phục rách rưới giương đôi mắt mờ mịt nhìn Trần Ổn, rồi nhìn Thừa Ngân ở ngoài hàng rào, xong run rẩy giọng. "Các vị, xin mời vào!" Trần Ổn nhanh chóng ra ngoài mở cửa, Thừa Ngân ôm Hoàng Cảnh Dụ đã ngủ say trong ngực tiến vào. Bên trong rách nát, là nơi nghèo khổ nhất mà Thừa Ngân từng nhìn thấy. Nơi ở của Bạch Lãng trước đây dù gì cũng còn lành lặn, còn nơi này hắn nghĩ nếu một cơn bão đi qua, liệu nhà bọn họ còn giữ nổi nóc hay không? Thừa Ngân nhìn nhìn mà không khỏi cảm thán, xã hội thời nào cũng có người nghèo khổ. Cảnh đế đánh đông đánh tây nhưng cuối cùng con dân dưới mí mắt ngài vẫn có người đói, người khổ không phải hay sao? Ban đêm vì năm trăm văn tiền mà mạo hiểm để hai nam nhân cao lớn vào trong, quả thật không dễ dàng chút nào. Thừa Ngân thở dài một hơi. Lão nương nhìn đứa trẻ trên tay Thừa Ngân thì khàn khàn giọng. "Bên trong có giường ngủ, ngài có thể mang hài tử kia vào trong." "Đa tạ!" Thừa Ngân gật đầu cảm ơn rồi tiến vào trong, bất giác, hắn phát hiện ra căn nhà này chỉ có một cái giường tre nhỏ cũ kỹ, một chân trong cùng dường như sắp rơi ra ngoài. Bên dưới đất có vài ổ rơm trải sẵn. Hắn nhắm nghiền mắt rồi ôm Cảnh Dụ đặt trên ụ rơm. "Công tử...!ngài ngủ trên giường đi, sao có thể nằm ở đây?" Lão nương tiến đến nhìn nhìn Thừa Ngân. Bọn họ đã nhận của hắn 500 văn tiền, con số rất lớn. Làm sao có thể ngủ dưới đất cho được. "Lão phu nhân, bà đừng ngại. Giường không phải hỏng chân rồi sao? Ta nằm sẽ bị gãy mất!" Hắn nói rồi nhe răng cười một cái. Thật ra hắn nói như vậy cũng chỉ để lão nương không áy náy mà thôi. "Được rồi, nhi tử ta tạm thời sẽ ngủ ở đây. Còn ta ra ngoài kia với bằng hữu của mình." Hắn nhìn mấy đứa trẻ gầy gò đứng nép mình sau lưng mẫu thân, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng rực tò mò nhìn hắn. "Phụ thân...!của bọn trẻ ở đâu? Nhà chỉ có các người hay sao?" Vị nữ nhân trẻ tuổi nhìn Thừa Ngân, nét khắc khổ hằn trên gương mặt nàng. "Tướng công của ta đầu năm nay đã chết trận." "Trận chiến với Triệu quốc?" "Không phải, là trận chiến với Ung vương!" Thừa Ngân nghe xong thì cũng không hỏi nữa. Nhìn ngôi nhà thì liền biết, cuộc sống của họ e là đã quá khổ sở rồi. Lúc nãy trước cổng hắn có nhìn thấy cối xay đậu nành lớn, e chính là công cụ sinh nhai của cả nhà bọn họ. Hắn nhìn Hoàng Cảnh Dụ rồi nhìn sang mấy đứa trẻ. "Các ngươi cũng có thể đến ngủ cùng nhi tử của ta. Giường còn rất rộng!" Dứt lời, Thừa Ngân ôm lấy áo choàng rồi ra ngoài. Những người trong nhà nhìn nhau không khỏi áy náy. Hắn vừa bước ra liền nhìn thấy Trần Ổn từ bên ngoài mang vào lá chuối khô, hắn cũng nhanh chóng ra ngoài chặt lá chuối mang vào. Sau khi làm một ụ lá dưới sàn đất, hai người bọn họ cuối cùng cũng nằm xuống. Ánh trăng trên cửa sổ một mảnh treo cao. "Ngươi...!từ lúc nào đã không phải là A Lãng?" Đây là điều mà Thừa Ngân đã lường trước được, bất quá hắn biết Trần Ổn đã nhịn đến bây giờ. Hắn khàn khàn giọng. "Vì sao ngươi biết?" "Nửa năm trước, từ lúc Bạch Lãng bị thương nặng nằm trên nền tuyết, lúc hắn tỉnh dậy thì ta liền biết kẻ bấy lâu nay mình tiếp xúc cũng không phải hắn!" Thừa Ngân giật mình một cái. "Bạch Lãng...!Bạch Lãng vẫn còn sống hay sao?" Điều này hắn đã không ngờ tới. Lúc hắn nhập vào thân thể Cố Hàn Dư, thì hắn nghĩ rằng cái xác kia nghiễm nhiên đã nằm lại ở ngoài trời. Lúc đầu khi nhập vào Bạch Lãng, hắn cũng tưởng rằng y đã chết. Thật không ngờ! "Vậy, bây giờ hắn ở đâu? Ngươi không nhìn thấy hắn hay sao?" Câu hỏi này Trần Ổn nghe xong nhưng thật lâu sau y cũng không trả lời. Y biết tung tích của Bạch Lãng, lúc đó y cũng đã biết thân thế của Hà Bá thực sự chính là Cảnh đế Hoàng Cảnh Thiên, bất quá y không vạch trần. Y là bằng hữu của Bạch Lãng. Năm đó sau khi hắn tỉnh dậy thì đều ở bên cạnh Hoàng Cảnh Thiên. Y còn nhớ rất rõ câu nói của Bạch Lãng vào cái đêm gió tuyết đầy trời đó. "Ta yêu hắn!" "Hắn là quân vương, sẽ không vì ngươi mà cả đời trói buộc trái tim mình. Huống chi...!hắn còn là kẻ thù của phụ mẫu ngươi, không phải sao?" Bạch Lãng không để ý đến lời nói của y, lát sau mới cất giọng. "Trần Ổn, ta có một thỉnh cầu." "Ngươi nói đi!" "Đừng nói tung tích của ta cùng Cảnh đế cho chủ nhân biết. Sau này...!cứ xem như Bạch Lãng thực sự đã chết trong cái đêm lạnh giá đó rồi đi." "Đáng sao?" "Đáng, vì hắn mọi thứ đều xứng đáng. Ta không muốn ngu ngốc như trước đây, để rồi lần nữa tự đánh mất đi nhân duyên của chính mình." Vì thỉnh cầu này, Trần Ổn cũng không báo cáo tung tích của Cảnh đế cho Thiên Sát biết. Trong cuộc chiến năm đó, Thiên Sát không còn lại mấy người. Trần Ổn cũng rất may mắn còn sống sót sau cuộc chiến. Sau đó được Thiên Sát giao đi theo dõi hành tung của Cảnh đế, và đã phát hiện ra y thường xuyên ghé vào dịch trạm nơi chất tử Cố Hàn Dư của Triệu quốc ở. Vì vậy Trần Ổn đã xin một chân hốt phân trong dịch trạm để tiện theo dõi. Nhưng vị chất tử kia chưa từng một lần ló mặt ra ngoài, nên nhất thời Trần Ổn không nhìn thấy mặt hắn. Ngày hôm đó, Cổ Trạch bắt Thừa Ngân đi cũng là do tin mật báo của Trần Ổn mà biết. Trần Ổn sau vụ này đã vô cùng tức giận Hoàng Cảnh Thiên, hoàng đế quả nhiên bạc tình, Bạch Lãng có lẽ hiện tại đã hối hận vì quyết định của mình đi? Còn Thừa Ngân, trước đây trong khoảng thời gian ở quân doanh, rõ ràng đã cùng Hoàng Cảnh Thiên xảy ra không ít chuyện, như vậy liệu hắn và y là mối quan hệ gì? Thừa Ngân rốt cuộc có yêu Cảnh đế hay không? Vì sao hiện tại lại đi cùng đứa trẻ kia? Hay cái xác này chính là Cố Hàn Dư trong mật báo? Nếu vậy, Cảnh đế đến dịch trạm là do nhan sắc của Cố Hàn Dư hay chính là vì linh hồn của Hứa Thừa Ngân? "Ổn...!không phải vì bố chửi thề ngươi mới nhận ra bố đó chứ?" Thừa Ngân gãi giãi đầu. "Ha ha, trên đời này thô lỗ nhất cũng chỉ có mình ngươi! Chẳng bù a Lãng, ôn nhu như nước!" Thừa Ngân nghe đến hai từ Bạch Lãng bất giác giống như ai đó đụng phải nghịch lân của hắn. "Móa mày, bố thích thô lỗ, con mẹ nó bố thích làm người thô lỗ được chưa? Cái thử ẻo lả bố mới không thèm làm! Hừ." Hắn nói xong liền xoay người qua bên kia, Trần Ổn lâu lắm rồi mới nghe lại mấy câu chửi này, bất giác y như được sống lại. Hóa ra luôn thấy trên người Bạch Lãng thiếu thốn thứ gì đó, thì ra chính là những lời nói thô lỗ này. Y liền vỗ vào vai Thừa Ngân một cái thật đau, còn giơ ngón cái lên. "Thô lỗ, con mẹ nó thật cũng có giá trị nha!" "Gì?" Thừa Ngân liền xoay đầu sang trợn mắt nhìn Trần Ổn. "Chặc chặc, Ổn Ổn, bố nói ngươi cái này, ngươi đừng bắt chước lời của bố có được không? Cái này gọi là...!ừm, gọi là bản quyền có biết không?" "Bản quyền?" "Nghĩa là chỉ có bố mới có quyền nói, ngươi muốn nói phải trả bố ít lượng bạc." "Móa, mê tiền đến phát điên!" "Ha ha!" Hai người cười cười một lúc, không khí bỗng chùng xuống. Ai cũng có điều khúc mắc và hoài nghi trong lòng, đùa giỡn chẳng qua chỉ để xoa dịu chút muộn phiền mà thôi. "Thừa Ngân, ngươi là chất tử Cố Hàn Dư sao?" "...Phải! Khi ta sống lại thì ở trong thân xác này. Bất quá cái mặt ra sao đến giờ bố vẫn chưa nhìn thấy. Ngươi thấy có ai bất hạnh như bố hay không?" "Cái gì?" Trần Ổn khó tin nhìn hắn. "Bố bị giam lỏng ở dịch trạm, đến cái gương còn không thèm bố thí cho bố. Sau đó bố tìm được một chân thị vệ trong hoàng cung, nhưng cũng không hiểu sao vẫn không có cái gương nào." "Ngươi vào cung?" Trần Ổn trợn mắt không tin nổi, hoàng cung nơi đó không phải nói muốn thì có thể vào. Xem ra chính là Hoàng Cảnh Thiên đặc biệt sắp xếp cho y. Nếu nói như vậy, Thừa Ngân có một vị trí nhất định trong lòng Cảnh đế rồi. "Ngươi...!vì sao giết đứa trẻ đó?" Thừa Ngân nhịn không được, rốt cuộc cũng hỏi thẳng khiến Trần Ổn giật mình. Y nhíu mày thành hàng. Y tuy không phải hạng quân tử hảo hán gì nhưng mà không thể đứng núi này trông núi nọ, ăn cây táo rào cây sung. Cho nên những thứ liên quan đến bí mật tổ chức, y không thể tùy tiện nói ra. "Vì thân phận của nó không tầm thường." "Nó là con nhà vương gia hay sao? Ngươi...!không phải, là tổ chức của ngươi có thù với nhà nó đó chứ?" Thừa Ngân liền nhớ đến bức tranh họa truy tìm Hà Bá năm xưa, như vậy là đúng rồi, nhưng vì hận phụ thân mà giết cả nhi tử thì đúng là chuyện không còn đơn giản nữa. Rốt cuộc, Hà Bá vì sao chọc đến bọn người sát thủ này? Rốt cuộc y có thân phận gì chứ?