Hoàng Cảnh Thiên ngồi trong xe ngựa âm trầm nhìn người nằm trong ngực mình, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt hắn nhẹ nhàng như lông vũ, thật giống đang chạm vào trân châu bảo ngọc.
"Thừa Ngân...!cuối cùng cũng gặp lại ngươi!"
Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng say sưa ngắm nhìn hắn.
Lúc nãy khi còn ngồi bên trong thuyền, y nghe những lời thô lỗ phát ra từ hắc y nhân này, lập tức nhận ra chủ nhân của nó.
Trên thế gian này, kẻ có thể nói những lời lạ lẫm đến thô lỗ như vậy ngoài Hứa Thừa Ngân ra tuyệt nhiên cũng không có kẻ thứ hai.
Nếu ai đó hỏi người nào đã ở bên cạnh Cảnh đế nhiều nhất thì có lẽ đó là Hứa Thừa Ngân, dù bọn họ quen biết nhau chỉ mới vài tháng.
Nhưng kể cả ăn ngủ một bước cũng không rời.
Cho nên, Hoàng Cảnh Thiên vừa nghe thì liền nhận ra hắn chính là người mà mình đã nhớ nhung suốt năm tháng qua.
"Bệ hạ, đã đến nơi!"
Xe ngựa ngừng lại, Phí Lời đứng bên cạnh cửa thông báo một tiếng.
Nơi bọn họ đến là dịch trạm.
Hoàng Cảnh Thiên cởi áo choàng của mình rồi trùm kín Thừa Ngân, sau đó ôm người bước xuống xe ngựa từ từ tiến vào trong.
Bên ngoài binh lính canh giữ dịch trạm cũng không biết y là ai, nhưng mà Phí Lời có lệnh bài của cấm y vệ cho nên có thể tùy tiện di chuyển.
Hoàng Cảnh Thiên mang người vào trong phòng, nhìn chiếc giường nơi hắn nằm liền không khỏi nhíu mày thành hàng.
Giường gỗ đơn sơ thậm chí không có đến một mảnh chăn.
Cửa sổ bằng giấy rách tả tơi không che nổi cái lạnh xộc vào.
Gió bên ngoài tùy tiện thổi còn nghe cả tiếng kẽo kẹt.
Trên bàn là một mâm cơm còn nguyên vẹn, dường như chưa từng có ai động qua.
Cơm rau trộn nhìn như dành cho tù binh.
Lẫn trong đó còn có chút mùi ôi thiu tanh tưởi.
Dường như thức ăn cũng là một kiểu tra tấn người khác.
Triệu quốc thái tử đến đây làm chất tử, khi đó Hoàng Cảnh Thiên nhớ rằng mình từng ra chỉ dụ chiếu cố hắn, quả thật thuộc hạ đã làm rất tốt chỉ thị.
Nhưng dù gì đi chăng nữa thì nhờ như vậy Thừa Ngân mới có cơ hội tá thi hoàn hồn, không phải sao? Nhưng những ngày qua hẵng là hắn ăn không ít khổ, cho nên mới bỏ trốn.
Thừa Ngân bình thường không phải là người không chịu nổi cực khổ, bất quá tình hình hiện tại có vẻ đã vượt qua sự chịu đựng của hắn rồi.
Hoàng Cảnh Thiên ánh mắt sâu thẳm nhìn người nằm trên giường.
"Người đâu?"
"Dạ, bệ hạ!"
Bên ngoài Phí Lời liền đẩy cửa bước vào.
"Mang y phục mới đến đây!"
"Dạ?...!Dạ."
Phí Lời cũng hết sức ngạc nhiên về bệ hạ nhà mình, vì cái gì đối với Triệu quốc thái tử tốt như vậy? Mang về dịch trạm còn tự tay ôm người vào trong.
Từ sau khi Bạch công tử ngã xuống sông được Cảnh đế vớt lên, thì cũng chưa từng nhìn thấy qua bệ hạ tự mình chiếu cố một ai nhiều đến như vậy.
Bệ hạ quả nhiên tâm tư khó lường!
Nhưng mà thái tử Triệu quốc dù dung mạo anh tuấn, chỉ là đây cũng không phải lần đầu bọn họ gặp mặt.
Trước đó trong mấy lần dạ yến, không thấy Cảnh đế để ý đến hắn nhiều như vậy.
Phí Lời nghĩ nát đầu vẫn không nghĩ ra rốt cuộc trong hồ lô của bệ hạ bán thuốc gì.
Phí Lời đi rất nhanh rồi trở lại, định chính tay giúp Cố Hàn Dư thay quần áo liền bị Hoàng Cảnh Thiên liếc một cái làm giật mình.
Hắn theo Cảnh đế cũng đã lâu nhưng chưa từng bị y dùng ánh mắt sắc lạnh như vậy trừng mình.
Hắn làm gì sai chứ? Hay vốn quần áo không phải dành cho Cố Hàn Dư? Là hắn đã nghĩ nhầm đi? Phí Lời thật muốn khóc.
Hắn lập tức mang y phục đến trước mặt Cảnh đế, cũng không biết rốt cuộc y phục này là để dành cho ai.
"Ra ngoài!"
"Dạ?"
Y phục trên tay bị đoạt lấy, còn bị đuổi ra ngoài, Phí Lời khẽ ngẩng đầu lên, miệng há ra một chút.
"Dạ!"
Hắn nhanh chóng thoái lui, giờ thì hắn đã hiểu vì sao mình vô cớ bị liếc rồi.
Trời đất ơi không phải chứ? Hắn theo Cảnh đế không rời nửa bước chân, chẳng lẽ bệ hạ và Cố Hàn Dư có tư tình mà hắn không biết? Là lúc nào? Không lẽ là khi hắn đi nhà xí? Bỗng dưng, Phí Lời cảm thấy chức thị vệ thiếp thân này mình làm cũng thật quá thiếu sót.
Chủ tử và người kia trao tình đổi ý mà hắn cũng không hề biết.
Hắn hận nha!
Lúc này ở trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoàng Cảnh Thiên ôm lấy Thừa Ngân cho tựa vào ngực mình, rồi chính tay cởi bỏ y phục ẩm ướt của hắn ra, từng chút một lau khô thân thể hắn.
Cố Hàn Dư là thái tử Triệu quốc, từ nhỏ chưa từng trải qua bất kỳ khổ cực nào, nên da dẻ bảo dưỡng vô cùng tốt.
Mềm mại trắng mịn như bạch ngọc.
Chân dài, eo nhỏ, dưới bụng bằng phẳng còn có múi.
Sờ sờ một lúc liền cảm thấy thật thoải mái.
Hoàng Cảnh Thiên còn cố ý sờ nhiều thêm vài cái.
Bờ ngực trắng ngần có hai khỏa anh đào hồng hồng nhô lên, cần cổ cao thanh nhã, môi mọng hồng nhạt, tóc đen như tảo biển.
Hoàng Cảnh Thiên từ trên cao nhìn xuống thấy hàng lông mi dày cong cong liêu nhân.
Chân mày như nét vẽ, vầng trán cao ngất.
Y bỗng khẽ nuốt xuống một cái, cúi đầu chạm môi vào trán hắn.
"Ngươi thật biết chọn người để nhập vào.
Nhưng cái miệng vẫn tiện như vậy! Ha ha."
Hoàng Cảnh Thiên nói xong bỗng nhiên bật cười một cái.
Bên ngoài Phí Lời nghe tiếng cười ha ha của y mà phút chốc tầng tầng gai óc nổi lên.
Thật không thể tin được, bệ hạ cũng có lúc thất thố cười thành tiếng hay sao? Người nổi danh băng sơn nội tâm lãnh khốc như Cảnh đế thì việc này quả nhiên bất thường.
Nhưng mà Phí Lời bên ngoài mặt lạnh tựa như người vừa nghe thấy cũng không phải hắn.
Giả mắt mù tai điếc đi, làm tốt chức trách một thiếp thân thị vệ.
***
Sáng hôm sau khi bình minh ló dạng, chim ngoài kia hót vang ríu rít, những cánh bạch mai theo gió bay vào cửa sổ chui lên giường Thừa Ngân, còn lượn vài vòng rồi neo đậu trên tóc hắn.
Thừa Ngân nằm sấp, tay chân dạng ra thành hình chữ đại, cổ nằm sấp cả đêm cũng sắp trẹo rồi.
Mà không phải, vốn dĩ đêm qua đã bị kẻ kia đánh đến trẹo.
Hắn khó nhọc rên vài tiếng rồi lồm cồm bò dậy, hết sức uể oải, vừa đói vừa khát, thân thể đau nhức không chút sức lực.
Thừa Ngân nhìn trên gối nơi mình vừa nằm phát hiện một mảng ướt nhẹp.
Hắn sợ mất mặt, theo thói quen nhìn nhìn xung quanh liền trợn mắt một cái.
"Không phải mình đang ở trên thuyền hay sao? Con mẹ nó! Đứa nào bắt lão tử về đây?"
Gương mặt Hà Bá bất giác như khói như sương hiện ra trước mặt Thừa Ngân.
"Móa mày Hà Bá, gặp lại đập chết mọe mày! Phá chuyện tốt của bố..."
Thừa Ngân đập tay xuống gối một cái rồi nhanh chóng nhảy xuống giường định bụng trèo qua cửa sổ bỏ chạy, nhưng mà hôm nay lính canh bỗng dưng vô cùng đông.
Bên ngoài cửa sổ tầng tầng lớp lớp.
"Mọe, canh một thằng bệnh có cần đông vậy không? Con ruồi còn không qua nổi, con bà nó!"
Thừa Ngân chửi đông mắng tây đóng rầm cửa sổ một cái, bất lực rầu rĩ quay vào trong.
Vừa định ngồi xuống thì bị mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi mà khựng lại.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy món canh nấm cùng gà nướng ngũ vị đầy màu sắc nằm trên bàn chờ sẵn, còn có chè lạnh và món tráng miệng.
Thừa Ngân nhìn nhìn nước miếng chảy lòng ròng, bất quá hắn cũng không dám động đến.
Hắn đành lấy tay áo bực dọc chùi ngang miệng một cái rồi nằm vật xuống giường, cả người cong như con tôm hận trời oán đất.
"Con mẹ nó, tính kế với bố sao? Bố mới không phải thằng ngu!"
Thừa Ngân sống lại cũng đã bảy ngày trước.
Trong bảy ngày đó cơ thể hắn vô cùng yếu đuối, dường như đã đói khát từ rất lâu.
Hắn cũng may đã chịu khổ từ nhỏ nên mấy món cơm khó ăn kia vẫn cố nuốt vào miệng cầm hơi.
Mấy ngày qua sống như địa ngục, nơi này rộng lớn như vậy nhưng lại cấp cho hắn căn phòng tồi tàn nhất.
Đêm lạnh lẽo còn không có chăn đắp.
Hắn đói nên sức yếu đến mức chỉ cần bị đẩy nhẹ một cái liền ngã nhào.
Thừa Ngân suốt ngày nằm trên giường cầm hơi, cũng không biết nhân vật mình nhập vào rốt cuộc là ai.
Cho đến ngày kia, một thị nữ hơi già tiến vào ép hắn sờ soạng mình.
Hắn đẩy nàng ra thì bị mắng cho một trận, nước miếng văng cả vào mặt hắn.
"Đồ cái thứ tù nhân như ngươi, ngươi tưởng ngươi còn là thái tử Cố Hàn Dư của Triệu quốc hay sao? Ngươi giờ bất quá chỉ là con tin của đại Tề, ngoan ngoãn nghe lời thì lão nương đối tốt với ngươi, còn không thì đừng có trách!"
Hóa ra hắn cuối cùng cũng được lên hương, từ kẻ suýt hốt phân thăng thẳng lên làm thái tử.
Nhưng mà cái gì là con tin chứ? Hắn còn suýt bị bà già cưỡng dâm, thật đúng là số con rệp nha!
Thừa Ngân đương nhiên phải giữ gìn trinh tiết của mình chứ! Hắn chỉ tay vào mặt nữ nhân, nhưng vì đói quá thành ra run run.
"Ta đẹp trai chứ không dễ dãi, ta là con tin thì cũng là con tin quan trọng, không quan trọng ai giữ làm gì? Cô nương làm bậy ta sẽ...!sẽ...!cắn lưỡi chết! Khi đó cô nương sẽ bị hoàng đế xử trảm, để xem còn vui sướng nổi không!"
Thật ra miệng tiện nhưng trong lòng lại vô cùng mắng chửi bản thân mình.
Thừa Ngân từ nhỏ mặt dày, cũng chưa biết mắc cỡ, nhưng hôm nay cảm thấy xấu hổ vì mình dùng cái chết để bảo vệ trinh tiết trước mặt đàn bà con gái.
Dù chỉ là nói dối nhưng cũng thật mất mặt đi! Hắn mới không chết, dù thật sự có bị cướp trinh hắn cũng không chết.
Chết cái gì chứ? Coi như chơi gái không tốn tiền đi! Nhưng đương nhiên hắn không nói ra, vẻ mặt còn hết sức quả cảm, trưng ra ý nói nếu như nàng dám động đến ta, ta liền chết cho nàng xem!
"Ngươi dám?"
Nữ nhân kia trừng mắt phồng má nhìn hắn.
Thừa Ngân biết nàng thực sự tin mình sẽ chết, cho nên diễn càng thêm xuất thần.
"Có cái gì mà ta không dám? Chó cùng cắn giậu, cô nương chưa nghe câu nói này đi?"
Nói xong, Thừa Ngân giả bộ thè lưỡi ra một cái.
Nữ nhân giật mình liền tiến đến bóp cổ bảo vệ cái lưỡi quý giá của hắn, hại hắn suýt chết vì ngạt thở.
"Được, ngươi giỏi lắm.
Coi lão nương trừng trị ngươi ra sao!"
Từ đó trở về sau, đồ ăn nước uống mỗi ngày đều thiếu thốn.
Còn mấy lần bỏ thuốc hại hắn tiêu chảy đến mệt lả người.
Hắn trong sáu ngày đó phải giúp các thị nữ và lính canh viết thư về nhà để kiếm chút bạc, đổi chút cháo loãng ăn cầm hơi.
Khó khăn lắm hắn mới để dành được 400 đồng tiền.
Vậy mà lúc bỏ trốn nhảy xuống sông đã bị nước cuốn trôi mất.
Hắn hiện tại thật muốn khóc.
Thừa Ngân nhìn nhìn đồ ăn trên bàn mà tủi thân trùm mền kín người.
Cảm thấy tương lai hết sức mù mịt.
Trong thứ kia nếu không phải thuốc hại hắn đau bụng thì chính là xuân dược đi?
Đám nữ nhân nhìn hắn chảy nước miếng có quá nhiều, luôn thèm muốn trinh tiết của hắn.
Lần này tá thi hoàn hồn lại được xác một nam nhân cao lớn.
Tuy hắn chưa có cơ hội nhìn thấy gương mặt mình, nhưng mà hắn bị mấy bà cô thèm khát như vậy đương nhiên anh tuấn.
Hắn thật vô cùng thích thú.
Bất quá, đây cũng là điểm yếu chí mạng hiện tại của hắn.
Trinh tiết cũng không phải quá quan trọng, nhưng mà hắn muốn lần đầu của mình cũng phải trải qua cùng một cô nương xinh đẹp.
Lần trước Bạch Lãng đẹp như vậy thì hút nam nhân, lần này Cố Hàn Dư lại thu hút nữ nhân.
Hắn thật vô cùng hận.
Càng nghĩ hắn càng thêm hận kẻ đã bắt mình về.
"Hà Bá?"
Bất giác Thừa Ngân nhớ đến Hoàng Cảnh Thiên, đêm qua hắn đói quá hoa mắt nhìn nhầm có phải hay không? Sao có thể trùng hợp tại chỗ này mà nhìn thấy Hà Bá? Lúc đó hắn đã quá mệt, đang nằm trên sàn thuyền, khi không nhìn thấy y, hắn sợ quá nên mới định nhảy xuống sông.
Khi đó hắn đã quên mất mình đang ở trong một dung mạo khác, y có nhìn thấy cũng không biết hắn là ai.
Thừa Ngân thật sự không muốn gặp lại Hà Bá nữa.
Cả đời cũng không muốn gặp lại! Hắn đã rời khỏi phủ giám quan, ngày đó ở trong đêm tuyết rơi đầy trời, hắn quyết định cả đời này cũng không muốn gặp lại y nữa.
Xem như đó là hai tháng hoang đường của bọn họ đi.
Sau này hắn sẽ lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời bình thường.
Quá khứ của Hà Bá Thừa Ngân không biết, hiện tại và tương lai càng không biết rõ.
Ngẫm lại hắn chưa từng hiểu gì về con người của y, cho nên dây dưa cũng chỉ càng thêm mệt mỏi.
Thừa Ngân là người đã quen cuộc sống tự do tự tại, không thích ràng buộc càng không thích trái tim mình phải trải qua những cảm giác khó chịu.
Ở bên cạnh Hà Bá hắn thật sự rất vui, nhưng mà niềm vui đó nhanh chóng đã bị cảm giác hờn ghen làm cho mệt mỏi.
Hắn chỉ thích là bản thân mình, một kẻ tùy tiện, thích gì làm nấy, muốn lăn giường liền lăn, thèm ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn, thích chửi bậy cũng có thể.
Hắn mãi mãi cũng không muốn trở thành một người tao nhã như Bạch Lãng đó được.
Hà Bá thường chê hắn chửi bậy, cũng chê hắn không tao nhã, hắn mới không thèm!
Thừa Ngân nhịn ăn cả ngày cảm thấy cơ thể lả đi không còn chút sức lực, càng lúc càng lạnh lẽo.
Hắn từ từ bò dậy rón rén lấy chút cơm cho vào miệng, thức ăn hoàn toàn không động đến.
Sau đó bò trở về giường chờ thời.
Đêm nay hắn nhất định phải trốn đi.
Dù gì đi chăng nữa có chết cũng phải chết cho oanh liệt một chút.
Thừa Ngân đang trong cơn mơ ngủ bất giác cảm thấy có thứ gì đó thơm phức xộc vào mũi mình.
Hắn khó nhọc mở mắt ra, trong ánh đèn mờ ảo, vậy mà hắn nhìn thấy cái đùi gà đang bay qua bay lại trước mũi mình.
"Mẹ mày...!mơ cũng chọc bố!"
Hắn lầm bầm chửi rủa, giọng yểu xìu rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng mùi thơm vẫn không dứt, hắn lần thứ hai khó nhọc mở mắt ra.
"Bố ăn mày đấy, thật đấy!"
Hắn vừa nói tay vừa run run chộp lấy đùi gà.
"Bố không đùa đâu, bố ăn thật đấy!"
Dứt lời, hắn liều mạng cắn xuống một cái.
Mẹ nó vậy mà hương vị lại như thật! Không ăn thì không phải là lão tử!
Hứa Thừa Ngân lập tức bật người ngồi dậy nhai nhai cắn xé.
Khớp hàm làm việc liên tục, bất giác như nhớ ra thứ gì đó hắn ngừng nhai, ngẩng đầu nhìn lên.
Vậy mà Hà Bá lại ngồi ngay trước mặt nhếch môi lên nhìn mình.
"Con mẹ nó!"
Hắn lầm bầm trong miệng, đùi gà bóng trứ vẫn còn nhai chưa hết, hắn liền tủi thân cúi đầu xuống tiếp tục cẩn thận nhai.
"Má nó, bố mới không sợ mất mặt!"
Thừa Ngân nhai xong phát hiện một tách nước được đưa đến trước mặt.
Hắn vươn tay nhận lấy rồi uống ực một hơi.
Sau đó lấy tay áo chùi miệng.
Hắn từ đầu đến cuối cũng không ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Cảnh Thiên.
Lần này, Hoàng Cảnh Thiên đã có thể khẳng định người này chính là Hứa Thừa Ngân.
Vì nếu như là Cố Hàn Dư, nhìn thấy y còn không quỳ xuống khấu đầu đi?
"No chưa?"
Thừa Ngân không trả lời, chỉ liều mạng gật đầu một cái.
Hoàng Cảnh Thiên lúc này cũng đã thu lại ý cười, nhìn thấy hắn cúi đầu trước mặt mình, bất giác y cảm thấy trong lòng không rõ tư vị gì.
Hẵng là những ngày qua Thừa Ngân đã ăn không ít khổ.
"Ngươi...!ngươi là lính canh trong dịch quán này?"
Thừa Ngân khó khăn hỏi một câu như vậy.
Giọng nói trầm ấm rất khác so với giọng nói trong trẻo khi còn là xác của Bạch Lãng.
Hoàng Cảnh Thiên nhíu mày một cái cũng không trả lời.
"Ta...!ta không có trốn đi, không cần ngồi ở đây trông chừng như vậy!"
Hứa Thừa Ngân từ đầu đến cuối đều không muốn nhận lại y.
Hoàng Cảnh Thiên chân mày càng lúc càng nhíu chặt.
Bất giác, y thấy trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
"Ngươi trong thân phận gì, ngươi nhớ chứ?"
Thừa Ngân đảo tròng mắt một cái.
"Con tin!"
"Ngươi bỏ trốn không biết hậu quả thế nào hay sao?"
"..."
"Sẽ bị xử trảm!"
Hoàng Cảnh Thiên gằn giọng một cái.
Thừa Ngân ngẩng đầu lên trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt.
Không lẽ đây là bữa ăn an ủi cuối cùng của hắn hay sao? Nhưng mà chắc hắn cũng không xui xẻo như vậy đi? Hắn liền cúi đầu xuống không nhìn Hà Bá nữa.
Người này cũng không còn là Hà Bá trước đây ngủ cùng mình một giường, ăn chung mình bát mì nữa rồi.
Vả lại, hắn và y hiện tại cũng giống như người dưng nước lã mà thôi.
Muốn y thả mình đi e là không thể.
Thật lâu sau, Thừa Ngân khàn khàn giọng, âm mũi nặng nề.
"Ta đói quá!"
"..."
"Đói quá nên mới trốn đi...!ta không định...!không định tạo phản hay làm cái gì khác!"
Hoàng Cảnh Thiên cắn khớp hàm nhìn chằm cái đầu nhỏ đang cúi trước mặt mình.
"Cơm thiu...!ta ăn không được.
Các người giam giữ con tin cũng phải có
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
7 chương
10 chương
108 chương
78 chương
194 chương
40 chương