Chẳng phải trộm của anh 1 chiếc cốc
Chương 46 : gọi tên anh
Trước lúc tan tầm, Bối Bối gửi một email đến văn phòng CEO, tầng 38 trả lời rất nhanh.
Không đến ba mươi giây, Tỉ Hà Di gọi điện thoại cho cô: “Hết giờ làm việc, anh ở trong xe chờ em.”
Buổi chiều, vừa đến 5 giờ rưỡi, cô thu dọn này nọ, đi ra khỏi văn phòng, một đường bấm thang máy xuống thẳng tầng 1, dễ dàng tìm được Maybach, tiến vào trong xe.
Tỉ Hà Di ngồi ở trong xe, thấy cô tiến vào, ấn hạ bộ đàm gọi người tài xế: “Lái xe.”
Tắt bộ đàm, ôm chầm lấy Bối Bối, làm liền một mạch, anh ôm chặt lấy cô hỏi: “Sao lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy?”
” Là hoa hồng trắng a!”
Bối Bối nhìn trong mắt anh có tia khinh ngạc, trả lời: “Ba mươi ba bông hoa hồng trắng là ba ba đã cầu hôn mẹ em, mẹ em vì ba mươi ba bông hoa hồng trắng mới quyết định theo ba ba em! ‘Tôi xứng đôi với bạn’ là ý nghĩa của hoa hồng trắng, mẹ em từng nói với em, em – Biện Bối Bối xứng đôi với bất cứ người nào! Em xứng đôi với anh!”
Trong nháy mắt, Tỉ Hà Di tim đập mạnh và loạn nhịp, đôi mắt đen như ngọc hiện lên một tầng hơi nước, anh cúi đầu dựa vào vai cô.
Cô nghe được anh đang thì thào ở bên tai mình: “Cám ơn em, cám ơn……”
“Sao lại cảm ơn em? Ai bảo anh mèo mù vớ phải chuột chết, trùng hợp tặng ba mươi ba bông hoa hồng trắng cho em?! Anh nên cảm ơn mẹ em!” Bối Bối cười vuốt tóc anh, tiếp theo trong lòng nổi lên nghi hoặc quái dị, cô hỏi: “Sao anh lại nghĩ đến việc tặng cho em ba mươi ba bông hoa hồng trắng?!”
“Có lẽ là do mẹ em nói cho anh biết!” Tỉ Hà Di ngẩng đầu, ánh mắt có chút hồng, khóe mắt lóe ánh sáng nhạt, đôi môi nhẹ nhàng mỉm cười, cười đến đoạt người tâm phách.
>__
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
490 chương
88 chương