Viên Cách Tiêu nhanh chóng hối hận về quyết định nhổ răng cho Tang Ý Ước của mình. Bởi vì quá trình nhổ răng thật sự quá mức dày vò người ta. Sau khi nhổ răng, bệnh nhân có bị tâm lý chướng ngại hay không rất khó nói, nhưng hắn thân là nha sĩ, tự vấn lương tâm của mình mà tự hỏi thì tuyệt đối là có. Hắn thề đời này sẽ không bao giờ nhổ răng cho cô nữa! Từ lúc gây tê xong, cô liền nước mắt lưng tròng. Không lâu sau đó, anh ta cũng không khác gì cô. (là sao ta?) “A..... Đau!” Cô xuýt xoa la lên lần nữa “Anh đã tiêm thuốc tê rồi.” “Nhưng vẫn còn đau quá......” “Anh lại cho em thêm ít thuốc tê nữa.” (nha sĩ lang bam à? Thuốc tê mà cứ thích là thêm à? Xin lỗi! edit tới đây ức chế quá!) Vừa cho cô thêm liều thuốc tê, Viên Cách Tiêu đang chuẩn bị bắt đầu nhổ răng thì… “Đau quá......Anh gạt em!” Cô vẫn  đau đến rơi lệ đầy mặt. “Nhịn một chút, thật sự đã gây tê rồi.” Tim hắn cũng xót xa theo từng tiếng kêu đau của cô. “Đau quá....huhu…” Quá trình tiếp theo mới đúng là dày vò người ta đến chết.  Thật sự là từ khi Viên Cách Tiêu hắn tốt nghiệp đến giờ mới trải qua khảo nghiệm lớn đến vậy: một mặt vội vàng dỗ dành cô, một mặt muốn nhổ răng, một mặt còn đau lòng vì cô đau đớn như vậy. Nhưng là đau lòng cô cũng vô dụng, bởi vì khi nhổ răng xong, cô khóc la tuyên bố hận hắn cả đời. Miệng thì bảo hận người ta cả đời nhưng buổi sáng ngày hôm sau khi Tang Ý Ước ở trong lòng Viên Cách Tiêu tỉnh lại, cảm giác được răng nanh không còn đau nữa thì lại cảm thấy áy náy vô cùng. Thật ra cô cũng biết ngày hôm qua lúc mình đau đến chết đi sống lại thì Viên Cách Tiêu cũng không khá hơn là bao. Lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn nhổ răng cho người ta mà căng thẳng đến mức sắc mặt trắng bệch. Theo bản năng cô nhẹ nhàng vỗ về an ủi hắn. Vì đang ở tư thế nửa nằm nửa ngồi nhổ răng, cô chỉ có thể vỗ nhẹ bên hông, cô biết, hắn cũng đau lòng vì cô Đêm qua, tuy rằng không có thanh tỉnh, nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng cảm giác được Viên Cách Tiêu chốc chốc lại đưa tay sờ trán mình. Nghĩ đến bóng ma tâm lí do chuyện của ba anh ta năm xưa vẫn còn ám ảnh anh ấy, trong lòng Tang Ý Ước có chút khổ sở. Đang suy nghĩ miên man, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Còn đau không?” Vừa hỏi, tay Viên Cách Tiêu giơ ra muốn sờ trán của cô, nhưng bị cô nhanh tay giữ lại. “Em không có sốt.” Tang Ý Ước nói. “Không có việc gì, không cần lo lắng.” Viên Cách Tiêu im lặng một lúc lâu mới kéo người cô quay lại đối diện với mình, con ngươi đen láy sâu thẳm tựa như muốn nói gì, lưỡng lự mới mở miệng: “Em biết rồi à?” Cô gật gật đầu. Vẻ mặt Viên Cách Tiêu thoáng hơi tối sàm lại, lại có vẻ như thất vọng sau cái gật đầu của Tang Ý Ước. “Vì thế nên em mới đồng ý hẹn hò với anh sao?” Tiếng nói hắn có chút cứng ngắc. “Bởi vì đồng tình.” Tang Ý Ước nhìn hắn, cảm thấy buồn cười. Cái người này thật là….Bình thường tự tin cao ngạo như vậy, sao lúc này lại trở nên ngốc nghếch tự ti như vậy? “Vậy anh vì em là cô nhi, hơn nữa mười lăm tuổi đã phải phụ dì nấu đồ ăn mới hẹn hò với em sao?” “Đương nhiên không phải.” Hắn nhíu mày lập tức trả lời. “Làm sao em có thể nghĩ ra loại nguyên nhân nhàm chán như vậy? Em......” Hắn dừng lại, Tang Ý Ước nhướng mắt nhìn hắn gật gật đầu. “Anh cũng biết đây là nguyên nhân nhàm chán sao?” Viên Cách Tiêu thở dài hỏi tiếp. “Em thật sự muốn hận anh cả đời sao?” Hắn vẫn còn canh cánh trong lòng câu nói tối qua của cô. “Để xem tình huống đi.” Cô cố ý nói, con ngươi đen tinh nghịch lóe lên một tia đùa dai. “Tình huống gì?” Nhìn đôi môi đỏ mọng mê người cả cô, hắn tự nhận trong lòng bắt đầu có ý nghĩ đen tối. Dù sao vào buổi sáng tinh mơ- thời điểm dễ dàng có cảm giác, người phụ nữ mình yêu ngay tại trong lòng, người đàn ông bình thường nào có thể ngồi yên mà trong lòng vẫn không loạn đâu? “Nếu tương lai anh bội tình bạc nghĩa, hoặc là anh có người phụ nữ khác, chúng ta cãi lộn chia tay. Em nhất định hận anh cả đời.” Tang Ý Ước giống như  đang vui đùa nhìn hắn mà nói. “Không có khả năng, vì đứa nhỏ suy nghĩ, anh sẽ không làm như vậy.” Viên Cách Tiêu nghiêm túc trả lời, nhưng nội dung lại có vẻ …không đúng lắm. “Cái gì đứa nhỏ?” Vẻ mặt Tang Ý Ước hoang mang. “Chính là đứa nhỏ mà anh sẽ dạy hắn cầm bút lông viết chữ.” Viên Cách Tiêu phóng khoáng trả lời, vẻ mặt trở nên phá lệ ôn nhu, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn “A......” Cô nhớ tới lời ông chủ Trần cùng Cốc Kinh lúc bọn họ vui đùa, hai má bỗng chốc nóng lên. “Thế nào?” Nếu có thể lúc thức dậy mỗi buổi sáng hàng ngày đều có thể nhìn cô trong ngực không biết tốt  bao nhiêu hảo...... Suy nghĩ cảnh tượng tràn đầy hạnh phúc làm cho Viên Cách Tiêu trở nên khát vọng. “Con mấy tuổi thì có thể học nhỉ?” “Này… này….anh nói cái gì đó?” Tang Ý Ước cảm thấy trong đầu loạn thành một đống rối nùi…. “Sáu tuổi được không?” “Anh nói cái gì?...Em …Em ….nghe không hiểu.” Cô xấu hổ tránh ánh mắt nhìn chăm chú đến nóng rực của hắn, sợ chính mình hiểu sai ý. “Gả cho anh đi.” Viên Cách Tiêu rốt cục mở miệng, biểu tình nghiêm túc mà thận trọng. Tang Ý Ước “đứng hình” nhìn hắn. Từ hôm cô đồng ý hẹ hò với anh ta thậm chí còn không đến một tuần...... “Anh…anh.. chưa tỉnh ngủ hả?” Cô bắt đầu rối loạn. “Gả cho anh đi.” Viên Cách Tiêu nghiêm túc lặp lại. “Nào có… nào có….nhanh  như vậy!” Cô đã rối loạn. Muốn kết hôn nào có dễ dàng như vậy? Còn báo với chị gái ở Nhật Bản nè; chụp hình cưới nè, đặt bàn nè, đặt thiệp cưới nè..... Đợi chút, cô lại suy nghĩ cái quỷ gì?! “Vì sao không thể như vậy?” Hắn buồn cười hỏi lại cô. “Bởi vì...... Bởi vì......” Tang Ý Ước nghĩ không ra đáp án, tùy tiện nói đại. “Bởi vì răng nanh của em còn không có cắt chỉ!” Làm người phải giữ chữ tín. Đây là lời dì dạy bảo. Nhưng Tang Ý Ước cũng không nhất thiết vì một câu nói có lệ thật sự sau khi cắt chỉ liền lập tức kết hôn đi! Ít nhất cô nghĩ như vậy. Bất quá Viên Cách Tiêu tuyệt không cho rằng như vậy. Hắn cảm thấy tốt lắm, phi thường tốt. Thật ra Khả Tang Ý Ước vẫn cảm thấy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, tuy rằng cô thật sự thực thích Viên Cách Tiêu nhưng là nói kết hôn liền kết hôn, trong lòng nhất thời vẫn rất khó chấp nhận. May mà tuy rằng miệng anh ta sốt ruột nhưng cũng không có gấp gáp bức bách cô, chỉ nói chờ cô quyết định Phiền não không biết làm sao bây giờ, Tang Ý Ước rốt cục thừa dịp giữa trưa Viên Cách Tiêu rời phòng khám đi mua cơm trưa, bấm bụng gọi cuộc điện thoại xa xỉ vượt đại dương cầu cứu chị gái. “Chị, em muốn kết hôn.” “Cái gì?!” Lời nói trực tiếp của Ý Ước Của làm cho Tang Huệ Mẫn vừa mới bắt điện thoại chuẩn bị tố khổ nỗi nhớ nhà giật mình hoảng sợ “Với ai? Khi nào?” “Em chưa xác định thời gian.” Tang Ý Ước rầu rĩ đáp. “Cùng nha sĩ Viên.” “Nha sĩ Viên!” Giọng Tang Huệ Mẫn không khỏi tăng thêm vài chục đề xi ben (đơn vị đo âm lượng): “Em đùa với chị hả? Nha sĩ Viên nào chứ? Là cái người mỗi ngày đều thích ngược đãi mắng chửi người khác, yêu sạch sẽ đến bệnh hoạn - nha sĩ Viên  sao? Viên Cách Tiêu sao?!” “Phải! Chính là nha sĩ Viên.” Tang Ý Ước cảm thấy thực xấu hổ. Trước kia cô đau lòng chị gái mắng Cách Tiêu không có nhân tính, còn âm thầm thề muốn thay chị gái chỉnh hắn, nhưng là hiện tại tất cả đều biến thành trò cười, nhưng lại không thể cười. “Làm sao có thể? Làm sao có thể…là nha sĩ Viên......” Tang Huệ Mẫn vẫn là không thể chấp nhận sự thật. “Hắn…hắn không phải là khi dễ em chứ? Hắn không phải bá vương ngạnh thượng cung, cứng rắn lên xe trước mua vé bổ sung sau chứ?”( ý là chị gái sợ Viên Cách Tiêu buộc Tang Ý Ước ”ăn cơm trước kẻng”) Quả nhiên, chị gái của cô rất kích động đã bắt đầu suy đoán lung tung. “Không có! Người ta rất tôn trọng em của chị, hỏi ý kiến em.” Là như thế thật sao? Chính Tang Ý Ước cũng có chút hoài nghi “Em chỉ là không biết có nên hay không đồng ý nhanh như vậy.” “Trọng điểm không phải là chỗ đồng ý nhanh hay chậm” Tang Huệ Mẫn cảm thấy hối hận vì lúc trước chính mình đã đem dê dâng lên miệng cọp:“Trọng điểm là em không nên đồng ý!” “Nhưng là...... Nhưng là......” Tang Ý Ước đột nhiên cảm thấy mình hỏi sai người. “Chẳng lẽ --” Nghe em gái nói chuyện ấp a ấp úng, Tang Huệ Mẫn hoài nghi kêu to. “Chẳng lẽ em thích hắn? Làm sao có thể chứ?” Cô sai lầm rồi, tất cả đều là cô sai. Cảm giác được sự kinh hoảng của chị mình qua giọng nói, người chị xưa nay vốn trầm tĩnh dịu dàng nay bị co “dọa” đến mức như vậy Tang Ý Ước cảm thấy thật có lỗi… “Em thật sự thích anh ấy.” Cô nói thật cẩn thận. “Kỳ thật anh ta tốt lắm, không giống như chị nghĩ đâu. Anh ấy chỉ hơi khắt khe, khó chịu lúc ở phòng khám thôi......” Đoạn tiếp theo, Tang Ý Ước tận tâm tận lực liệt kê các ưu điểm của Viên Cách Tiêu. Nhưng trớ trêu là cái có thể kể thật sự không phải rất nhiều, cho nên đến cuối cùng đành phải không ngừng lặp lại. “Anh ấy viết thư pháp rất đẹp......” “Chuyện này em đã nói lần thứ tám. Anh ta viết thư pháp rất đẹp cũng không phải cái gì rất quan trọng.” Tang Huệ Mẫn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đành tặc lưỡi cho qua: “Ai, quên đi, chuyện này em tự mình quyết định đi! Nếu em thật sự cảm thấy nha sĩ Viên là người có thể cho em nương tựa nửa đời sau thì chị sẽ ủng hộ em.” “Chị! Chị giận em hả?” “Không có đâu.” Tang Huệ Mẫn trầm mặc một lúc mới nói tiếp:“ Chị … có lẽ cái nhìn của chị cũng có lẽ không quá khách quan. Chị chỉ là lo lắng các người quen biết không lâu...... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối với tình yêu mà nói, thời gian cũng không là vấn đề. Quen nhau hẹn hò nhau tám năm, mười năm chưa chắc hạnh phúc bằng đôi quen nhau chưa lâu đã cưới, đúng không?” Tang Ý Ước nghe đến đó, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên. “Chị thật sự tin tưởng em sao?” Từ nhỏ đến lớn luôn được chị và dì bảo hộ, cô tuy rằng so với đứa nhỏ bình thường là trưởng thành sớm, nhưng trong cảm nhận của chị và dì  lại vĩnh viễn là đứa nhỏ. Mặc kệ làm việc gì luôn phải được sự cho phép của người lớn. Nhưng là lần này, chuyện đại sự trọng yếu như vậy, chị gái lại cho tự lựa chọn, cô ngược lại có chút không xác định. “Thật sự.” Tang Huệ Mẫn nở nụ cười ở đầu điện thoại bên kia:“Tuy rằng cách nhìn của chị đối với nha sĩ Viên thật sự là...... Bất quá chị nghĩ em vì anh ta mà giải thích nhiều như vậy, nhất định làanh ta có ưu điểm khiến em yêu thích. Việc kết hôn quan trọng nhất vẫn là em cảm thấy như thế nào, người đó có mang lại hạnh phúc cho em không?” “Cám ơn chị.” Tang Ý Ước nghẹn ngào nói. “Tốt lắm, đừng khóc!” Không nghĩ tới em gái mình như vậy sẽ lập gia đình, Tang Huệ Mẫn cũng bắt đầu có chút sầu não. “ Cho dù em quyết định khi nào kết hôn với nha sĩ Viên đều phải báo cho chị biết sớm để xin phép trở về giúp em chuẩn bị.” Tang Ý Ước nghe được lời đồng ý của chị gái, rốt cục thoải mái cúp điện thoại. Từ lúc cô đồng ý hẹn hò với Cách Tiêu trong lòng luôn lo lắng chị gái phản đối, hiện tại có thể nói rõ ràng và được chị đồng ý áp lực nhất thời giảm một nửa. Nhưng mà...... Hiện tại vấn đề còn lại là rốt cuộc bao giờ cô muốn gả cho hắn? ---- Tang Ý Ước ngồi thẫn thờ nơi bàn nhận bệnh, chỗng cằm, thừ người suy nghĩ. Cô biết chính mình cũng không phải không muốn kết hôn nhưng sao vẫn có do dự. Nhưng nếu nói là do dự, cô vì sao mặc kệ mọi việc tốn nhiều thời gian suy nghĩ nói đồng ý như thế nào đây? Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án rất rõ ràng, cô căn bản chính là nóng lòng muốn gả cho người ta thôi! Thật mất mặt!Làm sao mà một chút rụt rè đều không có? “Ý Ước! Ý Ước!” Đang lúc Tang Ý Ước suy nghĩ miên man, chợt nghe Cốc Kinh hô to gọi nhỏ từ bên ngoài chạy vào. “Chuyện gì?” Cô uể oải đáp lời. Bởi vì cô hiện tại không có tâm trạng tốt. Nếu quyết định đồng ý với anh ấy vậy nói ngay bây giờ hay chờ vài ngày nữa nói tiếp? Lập tức trả lời hình như mặt cũng dày quá đi, muốn chồng đến phát điên à?Nhưng nhẫn nại vài ngày lại rất thống khổ, làm sao bây giờ? Con người ta sao phải phân vân lựa chọn những việc nhàm chán như vậy chứ? Nếu hiện tại có ai đá cô một cái rồi đưa ra quyết định thay cô thì cô cũng vui vẻ mà chịu … “Nghe nói anh họ cầu hôn cô!” Cốc Kinh không để ý cô thất thần mà nói lớn tiếng. “Anh nghe lén ở nhà tôi sao?” Tin tức sao lại truyền nhanh như vậy? Tang Ý Ước trừng hắn. “Đâu có! Là ông chủ Trần nghe được.” Hắn vội vàng phủ định. “Không có, không có, tôi  nghe má Vương nói.” Ông chủ Trần không biết vì sao cũng đang đi vào phòng khám, vẻ mặt thành khẩn thành thật tươi cười phủ nhận. “này này! Lão Trần! Ông muốn hại chết tôi sao?” Giống như có phép thuật, má Vương cũng đột nhiên xuất hiện ở phòng khám. “Đó là Lâm phu nhân nói với tôi.” “Lâm phu nhân là ai?” Tang Ý Ước không biết người này là ai. “Rốt cuộc cô có đòng ý với anh ấy không?” Cốc Kinh vội vàng hỏi. “Đúng vậy! Sức khỏe nha sĩ Viên tốt lắm. Cô nhất định hạnh phúc!” Ông chủ Trần từ đầu tới đuôi luôn xem trọng hai người bọn họ. “Úi dào. Ông nói cái gì vậy hả? Không đứng đắn. Tuy rằng sự thật là vậy nhưng trực tiếp nói ra cũng không tốt.” Má Vương liên tục lắc đầu. “Bất quá nha sĩ Viên thật sự tốt lắm, cô đồng ý đi!” “Lâm phu nhân là ai?” Tang Ý Ước vẫn cảm thấy chuyện này thực thần bí. “Tôi nói thật cho cô nghe nha. Anh họ tôi là cực phẩm trong cực phẩm đó. Cô mà bỏ lỡ sẽ ân hận cả đời cho coi.” Nhìn ông chủ Trần cùng má Vương nói hăng say, Cốc Kinh không biết vì sao cũng bị cuốn hút theo phụ họa. “Tính tình nha sĩ Viên hơi nóng nảy thôi chứ con người anh ta rất thiện lương.” Ông chủ Trần nói. “Hơn nữa thư pháp còn viết rất đẹp......” Đến tột cùng ai để ý cái này chứ! “Rốt cuộc Lâm phu nhân là ai mới được chứ?” Tang Ý Ước chịu không nổi đập cái bàn, hy vọng có ai có thể trả lời vấn đề của cô. Mọi người im lặng vài giây, quyết định không để ý tới cô lại tiếp tujc thay phiên ca ngợi Viên Cách Tiêu. “Nếu về sau coo gả cho nha sĩ Viên, con cô sinh ra nhất định rất xinh đẹp.” Hơn nữa sáu tuổi sẽ luyện thư pháp, cô đã biết. Tang Ý Ước thập phần bất đắc dĩ. “Ông chủ Trần, má Vương, hai người buổi chiều có hẹn trước đến khám răng sao?” Hỏi không ra ngọn nguồn vị Lâm phu nhân nào đó đồn đãi chuyện của mình đến tột cùng là ai, cô quyết định chuyển hướng tìm hiểu bọn họ vì sao giữa trưa nắng gắt đồng thời xuất hiện ở đây. “A, đúng rồi.” Ông chủ Trần giống nhớ tới việc chính:“Kì Nguyện bài hôm hộ chùa đang được thu dọn lại. Tôi cố tình nhặt lại hai cái của hai người, cái của cô tôi vừa đưa nha sĩ Viên, còn đây là của nha sĩ Viên viết đưa cho cô làm kỷ niệm.” “A......” Vừa nghe đến Kì Nguyện bài của mình bị Viên Cách Tiêu cầm xem, Tang Ý Ước nhất thời giật mình xấu hổ vạn phần. “Xong nha! Cô nhớ giữ cho kĩ.” Ông chủ Trần đưa một cái kì nguyện bài cho cô rồi tạm biệt: “Cô từ từ xem ha. Tôi phải trở về ăn cơm đây không thôi bà vợ dữ dằn của tôi lại mắng.” “Tôi cũng về đây. Còn một thau chén ở nhà chưa rửa nữa.” Má Vương giống như chạy nạn vội vàng rời đi. “Bọn họ làm sao vậy?” Nhìn bọn họ nói đến là đến, nói đi là đi, Tang Ý Ước  từ đầu tới đuôi cũng không hiểu bọn họ đến tột cùng có  ý đồ gì. “Sợ cô hỏi Lâm phu nhân?” Cốc Kinh trả lời. “Vậy Lâm phu nhân là ai?” “A! Tôi nên trở về nhà học bài rồi.” Cốc Kinh thận trọng nhìn nhìn đồng hồ trên tay. Vừa nói vừa đi khỏi phòng khám cũng không quay đầu lại.  “Ngây thơ thật mà! Lâm phu nhân ở đâu ra chứ? Nói vậy mà cũng tin” Cốc Kinh vừa đi vừa lầm bầm.  Cái gì cùng cái gì vậy chứ? Tang Ý Ước không hiểu ra sao. Ngồi xuống ghế, cô rốt cục cúi đầu nhìn kì nguyện bài trong tay Mặt trước vẫn là chữ thư pháp xinh đẹp của Viên Cách Tiêu, lật qua mặt sau, là những chữ với nét chữ tương tự mặt trước giống như một chân đá vào cô mà cô cần nhất lúc này -- Ngũ Bách tình ca, cùng em đến vĩnh cửu!