Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Sáng tinh mơ, Hà Hoa vẫn còn say ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng gà gáy đầu tiên, cô theo bản năng kéo sát chăn thêm một chút, rồi dùng hai chân kẹp lại thật chặt. Hoàn toàn không có gì bất ngờ, sau khoảng một khắc *, cô cảm thấy Trường Sinh đang nắm chăn của cô kéo ra. * 15 phút Hà Hoa cố sức ôm chặt chăn, lúc này cô hạ quyết tâm nhất định không thỏa hiệp với hắn. Cơn buồn ngủ hoàn toàn bay sạch, cô vừa tức tối lại vừa ương ngạnh nhưng rốt cuộc cũng không giành thắng hắn. Trường Sinh dù gì cũng là một người đàn ông, sức lực cô có lớn tới mức nào cũng không thể chống lại, cô cố chấp giữ chặt chăn không được bao lâu thì cả người và chăn đều bị Trường Sinh kéo ra ngoài. Hà Hoa trợn mắt nhìn gương mặt Trường Sinh đang gần trong gang tấc, cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ bày ra vẻ mặt vô tội lúng ta lúng túng nói: “Gấp chăn, cô đè lên chăn rồi.” Hà Hoa thở hồng hộc than thở: “Gấp gấp gấp gấp! Huynh đi mà gấp hết chăn trong thôn này đi!” Nói dứt lời, cô đẩy Trường Sinh ra, ngồi sang bên khoác áo ngoài vào. Trường Sinh cũng không để ý tới cô, giũ phẳng chiếc chăn bị hai người lôi kéo, giằng co thành một đống ra, hắn bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên trong ngày là: gấp chăn. Hà Hoa tức tối lườm Trường Sinh, trong lòng thầm mắng con gà ngu ngốc nhà ai mới sớm tinh mơ đã gáy sáng như vậy, trời bên ngoài vẫn tối đen như mực. Đã vậy còn gặp tên đầu đất Trường Sinh, vừa nghe gà gáy tiếng thứ nhất thì nhất định phải leo xuống giường, mà chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là gấp chăn, tất nhiên cũng gồm cả chăn của cô. Vì vậy, cô gả vào nhà này được hai tháng mà không hề có một buổi sáng nào bình yên an giấc. Khiến cô càng thêm tức đó là, mỗi ngày Trường Sinh dậy thật sớm, thì ngoài việc gấp chăn ra hắn cũng không hề làm thêm thứ gì nữa. Sau khi hắn mất một quãng thời gian dài đem đống chăn gấp lại, vuốt chúng phẳng đến mức không còn một nếp nhăn nhỏ nào, hắn sẽ đến ngồi trước cửa phòng ngơ ngác nhìn trời, đương nhiên hắn còn thật ‘nhanh mắt’ liếc trộm từng cử chỉ hành động của cô, thừa dịp cô ‘không chú ý’ liền lén lút chạy về phòng đếm đậu phộng bảo bối của hắn. Có vài lần Hà Hoa nghĩ cách dọa hắn, muốn nói với hắn trời còn chưa sáng huynh mà còn kéo chăn của ta, ta sẽ ăn hết đống đậu phộng của huynh! Ăn sạch sẽ! Đạp nát bét! Đương nhiên, cô chỉ nghĩ như vậy thôi, cô cũng biết cái hộp đậu phông kia là bảo bối của Trường Sinh. Trong lòng hắn cái hộp đó chắc chắn còn quan trọng hơn cả người vợ như cô, nếu đám đậu phộng đó thật sự xảy ra chuyện thì cũng giống như lấy mạng của hắn. Đó là những hạt đậu hắn tích góp từng hạt từng hạt một, mỗi lần hắn làm đúng một việc, bà Tứ sẽ thưởng cho hắn một hạt đậu. Ví dụ như cưới cô về làm vợ, Trường Sinh được bà Tứ thưởng mười hạt đậu phộng. Hà Hoa coi như cũng hiểu được sơ sơ, vì sao Trường Sinh ngày thường không thích tiếp xúc với người khác, mà lúc đó lại vui vẻ thoải mái để cô ngủ cùng hắn trên một chiếc giường lò. Mười hạt đậu phộng với hắn mà nói là một sự hấp dẫn không thể cưỡng lại. Những hạt đậu phộng được thưởng cũng giống hệt như báu vật được hắn cất giữ thật cẩn thận. Có một lần cô khóc, hắn thật ‘hào phóng’ cho cô ‘chọn một hạt’, bây giờ nghĩ lại vẫn làm cô thấy rất cảm động. Dù sao đây cũng là thứ hắn không nỡ ăn, cũng giống như một ông chủ giàu có thường xuyên đổ tiền của mình ra đếm đi đếm lại, đếm đi đếm lại, lôi ra cất vô biết bao nhiêu lần mà chưa bao giờ thấy hắn ăn một hạt nào. Công việc sau khi Hà Hoa xuống giường chính là làm điểm tâm và nấu bữa trưa cho bà Tứ. Bà Tứ có hiểu biết rất tường tận về nhiều loại thảo dược, mỗi ngày bà đều đi một quãng đường rất xa lên núi hái những dược liệu quý hiếm về. Sau khi quay về bà sẽ phơi khô, nghiền ra rồi sao chúng lên, bán cho hiệu thuốc bắc trong thị trấn. Cái nhà này sống được chủ yếu là dựa vào bà Tứ lên núi hái dược liệu và bán thuốc. Đường núi xa xôi, mỗi lần bà Tứ đi phải mất cả ngày. Trước kia lúc chỉ có hai người là bà và Trường Sinh, bà chính là người phải chuẩn bị cơm trưa cho Trường Sinh. Giờ đây việc chăm sóc Trường Sinh đều do một tay Hà Hoa lo liệu. Hà Hoa từng nói với bà Tứ cho cô cùng bà lên núi hái thuốc. Cô cảm thấy bà Tứ là bề trên, không thể để bà mỗi ngày đều phải vất vả cực nhọc nuôi sống hai người bọn họ. Cô đi theo bà học hỏi vì sớm muộn gì cũng phải làm việc này, cũng có thể giúp bà ở nhà hưởng phúc sớm vài năm. Huống hồ gì Trường Sinh rất nghe lời bà Tứ, thay vì cô ở nhà mắt lớn trừng mắt nhỏ với hắn ta, chi bằng để bà Tứ ở nhà cùng Trường Sinh thì hơn. Vào lúc cô nói với bà, bà Tứ chỉ nghiêm mặt từ chối, bà bảo cô chỉ cần ở nhà chăm sóc chồng mình cho thật tốt là được rồi, vì vậy Hà Hoa cũng không tiện nhắc tới việc này nữa. Cô ngẫm nghĩ, bà Tứ có lẽ là không muốn đem bản lĩnh của mình truyền cho cô sớm như vậy, giống như một sư phụ giỏi muốn thu nhận đồ đệ cũng phải mất hết ba đến năm năm trông đi ngó lại, lựa chọn kỹ càng. Ăn xong bữa sáng, bà Tứ đem theo lương khô gùi sọt trúc lên đường. Trường Sinh đến giếng nước trong thôn gánh về hai thùng nước, sau khi đổ đầy vại nước trong nhà, hắn liền vác cuốc và mang theo một vò nước ra sau núi khai hoang. Trong nhà chỉ còn lại một mình Hà Hoa, cô vẫn như thường lệ thu dọn nhà cửa, quét sạch sân vườn, chăm bón một vườn rau nhỏ trong nhà, sau khi làm xong mọi việc cũng tới giờ làm cơm trưa. Vì mảnh đất sau núi cách thôn hơi xa, việc qua lại cũng phải mất một quãng thời gian, nên Trường Sinh thường không về nhà buổi trưa, mà do Hà Hoa làm xong thức ăn rồi mang đến cho hắn, sau đó cô cùng làm ruộng với hắn một lúc. Làm cũng được kha khá, cô sẽ về nhà trước làm cơm chiều. Trường Sinh ở lại một mình làm trong chốc lát mới quay về đầu thôn chờ bà Tứ. Hà Hoa làm xong cơm, gói thức ăn và nước thật cẩn thận. Cô đem con dao thái rau đặt vào trong rổ, rồi lấy vải phủ lên. Con dao thái này là cô dùng để phòng thân. Từ sau thôn ra khoảng một dặm có một căn nhà rách nát, bên trong có một gã nát rượu rất vô lại, mọi người đều gọi gã là Phùng thọt. Gã thọt họ Phùng này khoảng ba mươi tuổi, là một kẻ xấu xa từ ngoài thôn đến đây, nghe nói những cô nương và cả những người thiếu phụ trong thôn của gã đều bị gã trêu chọc vài lần, sau đó gã bị người ta đánh đuổi khỏi thôn, không biết tại sao gã lại đặt chân đến thôn này. Chân gã mặc dù bị thọt nhưng lòng háo sắc cũng không giảm bớt chút nào, ngày thường gã cũng không dám làm càn quá mức, gặp được cô gái nào đi một mình gã liền lặng lẽ thò tay động chân, sàm sỡ người ta chút ít. Những cô gái và thiếu phụ trong thôn cũng ít đi qua con đường núi này, gã cũng không dám vào thôn giở trò trêu ghẹo, nơi này mọi việc vẫn bình an vô sự hơn một năm. Có điều giờ đây Hà Hoa ngày ngày đều phải đi qua ngọn núi này đưa cơm cho Trường Sinh, cô cũng không tránh khỏi bị gã thọt họ Phùng quấy rối. Lúc đầu tên Phùng thọt thấy Hà Hoa đi ngang qua chỉ cười cợt một cái với cô, hoặc là cười hề hề vài tiếng thật bỉ ổi. Hà Hoa chỉ vờ như không phát hiện hoặc không nhìn thấy gã. Sau gã lại càng không đứng đắn nói những lời ngả ngớn, phóng đãng, Hà Hòa càng đỏ mặt thẹn thùng, khổ sở thì gã lại càng vui vẻ, đắc ý. Mấy ngày nay, thấy Hà Hoa không tìm người tới tính sổ gã, nên càng ngày càng lớn mật. Mỗi ngày gã đoán chừng thời gian Hà Hoa sẽ đi qua con đường này rồi gã ngồi bên đường chờ cô, vừa nhìn thấy liền cô, gã lập tức xán lại gần, cười ha hả quấn lấy cô hết nửa buổi sáng mới chịu buông tha. Nếu Hà Hoa không thèm quan tâm đến gã thì còn tốt, nếu cô mắng gã là kẻ thối tha, gã liền chạy đến quấy rầy cô như đứa trẻ hư, nói những câu vô liêm sỉ kiểu như đánh là hôn mắng là yêu, thậm chí còn lôi lôi kéo kéo muốn động tay động chân. Ngày hôm qua, trên đường trở về, Hà Hoa không đề phòng bị gã sờ mông, cô vừa xấu hổ vừa rầu rĩ nhưng cũng không thể nói với ai. Hà Hoa nghĩ kỹ rồi, hôm nay đem dao ra dọa gã nếu không thể làm tên Phùng thọt lo sợ khiến gã ngừng sàm sỡ cô, thì dù cô có chém gã thật, cô cũng là người có lý, không xem như phạm pháp. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an, từ lúc bước ra khỏi thôn tim cô bắt đầu đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực. Cô từ xa xa thấy tên Phùng thọt thân hình xiêu vẹo ngã bên đường, Hà Hoa thầm hít sâu vào một hơi, một tay cô vừa ôm rổ, tay kia thò xuống dưới lớp vải tìm con dao thái rau. Gã thọt họ Phùng tay ôm vò rượu, uống đến say mềm mơ mơ màng màng trừng trừng mắt nhìn, thấy người đến là Hà Hoa, con ngươi chợt sáng lên, gã lập tức cười ngả ngớn xáp lại gần cô: “Hà Hoa, muội muội tới rồi đấy à, tối qua muội có nhớ ta không?” Hà Hoa theo lệ thường không thèm để ý tới gã chỉ cố gắng bước lên trước nhanh hơn, cô bất giác siết chặt bàn tay đang nắm con dao thái rau. Gã Phùng thọt say sưa nấc một tiếng, cười hắc hắc nói: “Hà Hoa, người muội thật thơm, muội muội thoa loại phấn gì vậy? Cũng chỉ có trên người muội mới có mùi thơm thế này thôi? Đến đây, để ca ca ngửi muội cái nào, ngửi một chút…” Dứt lời gã ta say khướt đưa tay tóm lấy cổ tay đang cầm rổ của Hà Hoa. Hà Hoa vội vã giật phắt tay, tay kia tức thì rút con dao thái ra. Gã Phùng thọt hoảng sợ, trừng mắt hoảng hốt vội lùi lại hai bước. Hà Hoa giơ con dao thái lớn tiếng quát: “Có thấy con dao này không, nó chuyên chém cái loại phân chó thối tha như mày! Nếu mày còn dám đến chọc tao, tao làm thịt mày!” Gã Phùng thọt chỉ hơi giật mình một chút, rồi lại cười hì hì nói: “Muội muội thương ca ca, thương tới mức muốn dùng con dao nhỏ này sao? Đến đây, muội muội đến chém vào chỗ này này.” Vừa dứt lời, gã tự kéo quần áo xuống lộ ra từ vùng ngực xuống bụng. Hà Hoa ngửi thấy trong hơi thở của gã toàn mùi rượu, chắc là uống rượu nhiều đến điên rồi. Cô nghĩ con dao này không thể dọa được gã, cũng không muốn dây dưa thêm với gã, cô giơ dao lên hù dọa giống như cô đang muốn chém xuống rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Ai ngờ rằng lúc này hơi rượu xông lên đầu gã, thấy Hà Hoa bị gã hù sợ tới mức phải thu dao lại, lá gan gian tặc của gã cũng lớn lên thêm, tên Phùng thọt xông tới hai ba bước ôm chặt lấy Hà Hoa từ phía sau. “Á!” Hà Hoa sợ tới mức hét thành tiếng, vội vàng giãy giụa phản kháng. Tên thọt họ Phùng này tuy người gầy trơ cả xương, nhưng mượn men rượu sức lực của gã cũng lớn lên rất nhiều, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng Hà Hoa, miệng gã không biết điều ghé vào bên gáy cô giở trò sàm sỡ: “Muội muội, muội thật là thơm, để cho ca ca ngửi cái nào.” “Ngửi đồ phân chó thối tha nhà mày ấy!” Hà Hoa vừa mắng vừa vung dao lên chém, nhưng thắt lưng cô bị gã Phùng thọt ôm chặt lấy không thể dùng sức được, cô vung dao lên được hai cái đã bị gã ta chụp lấy cổ tay, tên Phùng thọt kia vừa xoay tay, tay của Hà Hoa chợt đau buốt, cả con dao thái rau lẫn cái rổ đựng thức ăn đều rơi hết xuống đất. Lúc này, Hà Hoa cũng không còn thời gian quan tâm đến mùi hôi bốc lên tận trời trên người gã, cô nhìn thật chính xác cổ tay của gã rồi liều mạng cắn xuống. “A…” Tên Phùng thọt thét lên vùng mạnh tay ra, Hà Hoa cũng không thèm nhặt nhạnh những thứ rơi trên mặt đất, cô co chân bỏ chạy. Tên thọt họ Phùng bị cắn liền nổi nóng, lê cái chân thọt đuổi theo Hà Hoa. Thật ra nơi này cách thôn rất gần, nếu Hà Hoa chạy về sẽ nhanh chóng gọi được thôn dân đến cứu giúp, gã Phùng thọt cũng không dám làm việc lỗ mãng trong thôn. Chỉ là Hà Hoa lúc này sợ tới mức không thể suy nghĩ được gì, chỉ chạy lên núi theo bản năng, cô muốn nhanh chóng gặp Trường Sinh, thấy được chồng mình, tên lưu manh này sẽ không thể ức hiếp cô được nữa. Hà Hoa vốn đã chạy rất xa, chỉ là cô bị dọa sợ tới mức luống cuống không nhìn đường, bất cẩn vấp chân ngã xuống. Chỉ một cú ngã này, lại bị gã Phùng thọt đuổi kịp, không để Hà Hoa có thời gian đứng lên, gã lập tức nhào tới, ấn cô ngã xuống. Hà Hoa bị gã Phùng thọt đè úp sấp trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô vừa phản kháng vừa lớn tiếng mắng chửi, cũng mặc kệ tình huống sau đó có mất mặt hay không, chỉ mong có người qua đường nghe thấy chạy tới cứu cô. Tên Phùng thọt vừa giở trò sàm sỡ, sờ lung tung khắp người Hà Hoa vừa cười nói: “Kêu cái khỉ gì! Nơi này ngày thường ruồi bọ cũng chẳng thèm tới vo ve, cô còn muốn gọi ai tới cứu? Chẳng lẽ còn trông mong vào cái thằng đần nhà cô tới tìm cô hay sao?” Gã nói xong liền lôi xềnh xệch Hà Hoa vào một bụi cây ven đường. Hà Hoa bị kéo sốc xếch úp sấp người trên mặt đất, căn bản không thể bò đi được, cô cố sức giãy dụa chống lại gã, quần áo cô trong lúc giằng co bị kéo lộn xộn vắt ngang trên người, lộ ra thắt lưng nhẵn nhụi. Lòng háo sắc của gã Phùng thọt càng dậy sóng, gã ném Hà Hoa vào trong một vùng cỏ rồi lập tức nhào tới ngồi trên người cô. Một tay cản Hà Hoa vùng vẫy, một tay vuốt ve thắt lưng lộ ra của cô, rồi bàn tay dơ bẩn lại hướng lên trên len lỏi vào trong áo cô mà sờ nắn. “Đồ lưu manh! Đồ chó thối tha! Buông tao ra! Cha tao mà biết sẽ băm nát mày đem cho chó ăn!” Hà Hoa lớn tiếng mắng chửi. Gã Phùng thọt vừa cắn lung tung lên cổ lên mặt Hà Hoa, vừa nói: “Được, được, được! Muội mau đi nói cho cha vợ ta biết đi! Bảo ông ta đừng đưa muội tới cho tên đần kia chà đạp, cho ta đi… Muội muội ngoan, cổ muội thơm ghê, ở bên dưới chẳng biết có thơm như vậy không, để ca ca nếm thử hương vị của muội xem nào… Tên ngốc kia thì biết cái gì chứ! Lúc đi tiểu chắc còn phải tìm bà nội giúp nó cởi quần nữa kìa! Nó làm sao hiểu được niềm vui thú này chứ… Hôm nay để ca ca giúp muội trải nghiệm thế nào là một người đàn ông chân chính…” Vừa dứt lời gã lập tức đưa tay kéo quần Hà Hoa. Hà Hoa vừa lớn tiếng mắng chửi vừa cố sức nắm chặt lưng quần của mình, đúng vào lúc cô quýnh quáng sắp bật khóc, bất chợt nhìn thấy một bóng đen ập tới. Ngay tức thì một tiếng “A” vang lên, tên Phùng thọt hét lên thảm thiết bay khỏi người cô.