Giữa trưa Tang Vô Yên quay về ký túc xá trường, vừa vặn gặp Lí Lộ Lộ bưng đồ tắm rửa từ nhà tắm trở về. “Tớ còn tưởng là ai, kết quả là cô Tang” Lí Lộ Lộ nói,“ Sao rồi? Mới từ bên ngoài trở về?” Lí Lộ Lộ ngoài miệng đặc biệt yêu mến Tang Vô Yên, nhưng mà thực tế thì không phải vậy. “Tớ trở về thay chút quần áo.” “Đúng rồi, Ngụy Hạo luôn khuya khoắt gọi điện thoại tới tìm cậu. Rất phiền. Có thể làm cho chúng tớ không bị phá tỉnh hay không.” “Được.” Tang Vô Yên vừa vùi đầu sửa sang lại tủ áo mình vừa đáp. “Cậu nói rồi đó……” Lí Lộ Lộ dừng lại, lại khoát tay áo, “Không nói nữa.” “Có nói cũng vô ích.” Tang Vô Yên tiếp lời. “Đúng. Không biết Ngụy Hạo kia như thế nào lại thích một người như cậu. Thật sự là ngu tám đời.” Tang Vô Yên hắc hắc cười. “Đừng cười, tối thứ bảy cùng nhau ăn cơm. Đừng suốt ngày đều trốn ở ổ chó của cậu. Cũng nên đi chơi với mọi người.” “Không muốn đi.” Tang Vô Yên cúi đầu. “Cậu chắc là đã quên. Hôm đó là sinh nhật tớ. Cậu nếu dám không đi, xem tớ trù cho cậu chết.” Lí Lộ Lộ cười nói. Chiêu này đối Tang Vô Yên rất hiệu quả. Kết quả đến ngày đó lúc đi ăn lẩu thấy Ngụy Hạo đã ngồi ở đó. Tang Vô Yên cau mày liếc Lí Lộ Lộ. “Đồng hương thôi, không ý tứ khác.” Lí Lộ Lộ đầu cũng không nâng lên nói. Ăn cơm tổng cộng tám người, vừa vặn bốn nữ bốn nam. Tang Vô Yên suy nghĩ, vừa vặn đủ hai bàn mạt chược. Mọi người đều là đồng hương, toàn bộ Tang Vô Yên đều quen. Ngồi giữa Ngụy Hạo và Tang Vô Yên là Lí Lộ Lộ. Tang Vô Yên không liếc anh một cái. Anh cũng rất bình thường. Toàn bộ quá trình bình an vô sự. Chính là ăn đến một nửa đồ ăn lại không đủ. Lí Lộ Lộ kêu phục vụ lấy thực đơn, thuận miệng hỏi Ngụy Hạo: “Anh chàng đẹp trai, cậu xem còn cần kêu thêm cái gì?” Ngụy Hạo không hề nghĩ ngợi liền nói: “Thêm một phần thịt bò đi, Vô Yên thích ăn.” Đũa của Vô Yên dừng một chút. Đồ ăn bưng lên, Lí Lộ Lộ một hơi kêu hết các món ăn đều có thịt bò. Nhưng mà đũa Tang Vô Yên một chút cũng không đụng tới. Sau khi ăn xong, một đám người lại đi ca. Lí Lộ Lộ và một đám người điên đòi mạng. Có đứa con gái thậm chí cởi giày, đứng trên sô pha hát. Tang Vô Yên và Ngụy Hạo hai người đều tự ngồi hai hướng khác nhau. Đồng hương A nói: “Tang Vô Yên, hát đi.” Đồng hương B nói: “Đừng, đừng, đừng. Chờ tớ đem lỗ bịt lại trước.” Tang Vô Yên tức giận nói: “Biến!” Lí Lộ Lộ nói: “Ngụy Hạo, tới bài của cậu rồi, chúng tớ thay cậu chọn đó. Nhanh hát đi.” Nói xong, đem microphone đưa cho Ngụy Hạo. Anh lười nhác tiếp nhận microphone. Sau đó nhạc đệm bắt đầu. Trước kia, Ngụy Hạo vẫn không biết hát. Sau đó cùng bạn học tổ chức ban nhạc “Eleven”. Ban đầu có chút danh tiếng, thường chọn dòng nhạc có giai điệu chậm, mà bây giờ trở thành ban nhạc chính ở phòng phát thanh trong trường, trưởng nhóm Hứa Thiến. Mãi đến khi có một lần, cả nhóm rủ nhau đi ca. Tang Vô Yên uống say, ôm microphone hát. Cô ồn ào: “Lộ Lộ giúp tớ chọn Bình minh màu xanh, tớ muốn hát…… Mười lần.” Đừng nói mười lần, Tang Vô Yên vừa hát đến câu thứ ba, một đám người liền trợn tròn mắt. Đây là ca hát sao, quả thực là tra tấn bằng âm thanh. Nhưng mà lúc đó cô đã uống say, hoàn toàn mặc kệ cảm giác người khác, túm chặt microphone không buông tay, muốn hát hết bài. “Vô Yên, không nên hát như vậy.” Ngụy Hạo dỗ cô. “Hát như vậy thì sao?” Cô dừng lại hỏi. “Để anh hát cho em nghe?” “Được…… A. Hát không đúng em sẽ…… Phạt tiền!” Tang Vô Yên dựa vào hơi rượu mà làm càn, “Không đúng, không đúng, là phạt…… Rượu.” Cô nói xong liền thả lỏng tay. Ngụy Hạo thấy thế mới lấy microphone từ tay cô ra. Lúc ấy là lần đầu tiên Ngụy Hạo thật sự hát trước mặt mọi người. Hát bài Bình minh màu xanh so với ca sĩ chính còn cuốn hút mọi người hơn. Chỉ hát qua một lần, toàn trường đều kinh ngạc. Lại nghe được Tang Vô Yên một mình mang theo men say ngây ngốc cười nói: “Cũng không tệ lắm, chính là hát so với em…… Kém một chút.” Nay, Lí Lộ Lộ lại nhắc tới bài này, đơn giản là muốn hai người bọn họ lại tiếp tục duyên phận. Giai điệu quen thuộc lại vang lên, Ngụy Hạo dùng giọng trầm hát. Gió hiu hiu thổi qua mặt của tôi Làm cho tôi biết Trời đã hiểu Hiu hiu là khuôn mặt tươi cười của em Làm cho tôi nghe được Tiếng cười của em Hiu hiu, a, kia hiu hiu Hiu hiu gió thổi Đưa tới hương tóc của em Làm cho tôi, ở trong gió mạnh, đưa tay bắt giữ Hương vị của em Thừa dịp trời chưa hiểu Thừa dịp bí mật này em còn không biết Tôi ở dưới ánh sáng trời xanh Cười với em Hiu hiu là ôn nhu của em Làm cho lòng tôi say Là em thật tốt… Nhạc chưa dứt, Tang Vô Yên cũng rốt cuộc không muốn nghe tiếp, cầm lấy túi xách đứng dậy, đẩy cửa phòng, đi ra ngoài. Bỏ lại sau lưng những âm thanh ồn ào, cô nhẹ nhàng thở ra. Cô đột nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó, cô đứng ở bên hồ liền hát bài này một cách ngu ngốc. Có lẽ không phải ngẫu nhiên, mà là trong lòng cô vẫn mang theo một chút lưu luyến. Đột nhiên bắt đầu có một chút chán ghét bài hát này. Nhưng mà Ngụy Hạo lại đuổi theo. “Vô Yên.” Ngụy Hạo giữ chặt cô. “Tôi ra ngoài hít thở.” Cô bỏ tay anh ra. “Vì sao trốn anh?” “Tôi không có.” “Đổi số điện thoại, chuyển ra ký túc xá. Trong trường thấy anh liền đi đường vòng, còn nói không có?” Ngụy Hạo nói,“ Nếu có thể chuyển trường, phỏng chừng em liền lập tức đổi.” “Tôi chuyển đi ra ngoài ở, không phải bởi vì anh. Đổi dãy số cũng là bởi vì tôi là người thất thường. Tôi đường vòng là vì……” Tang Vô Yên dừng một chút, ở trong đầu nhanh chóng tìm lí do thoái thác, “Là vì anh, Ngụy Hạo là đại minh tinh trong trường. Tôi sợ đường không đủ rộng cho chúng ta cùng đi, e cản đường anh.” Đây là sở trường của cô mà. Ngụy Hạo bất đắc dĩ cười cười, “Thật không, không muốn cùng anh có quan hệ.” “Chưa nghĩ qua.” “Vì sao?” “Chính là không nghĩ.” “Anh đã nói rồi, anh và cô ấy chỉ là bạn.” “Bạn?” Tang Vô Yên ngẩng đầu,“ Bạn có thể hôn nhau sao? Hôn môi trước mặt của tôi, là chuyện bạn bè có thể làm sao?” “Đó là cô ấy uống rượu, anh cũng uống hơi nhiều, liền nhất thời không chú ý……” “Ngụy Hạo,” Tang Vô Yên ngắt lời anh,“ Cái gì tôi cũng không muốn nghe nữa.” “Vì sao?” “Chính là không muốn nghe.” Cô nói. “……” Hai người tranh luận. Ngụy Hạo nhất thời cảm thấy bất lực, cùng Tang Vô Yên hoàn toàn không thể nói đạo lý. “Tôi muốn về nhà.” Cô nói. “Anh đưa em về.” “Không cần.” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật, chuyện xưa vẫn là cái kia chuyện xưa. Chính là trước kia ở chỗ không hợp lý cần sửa chữa.