Chàng mù, em yêu anh
Chương 22 : Ai thắng ai (2)
4.
Buổi tối, Tiểu Tần ở khách sạn ngồi đợi lái xe đưa Tô Niệm Cầm về, phát hiện đột nhiên tâm trạng của anh trở nên rất tốt, lại còn nói với cô: “Giúp tôi tìm một nơi yên tĩnh, món ăn ngon một chút, ngày mai tôi mời người ăn tối.” Rồi bổ sung: “Món ta.”
“Nhưng tối mai có tiệc rượu ạ.” Tiểu Tần nói.
“Vậy…ăn đêm đi.” Anh gần như tự nói một mình: “Hoặc ăn cơm tối sớm một chút cũng được.”
Tiểu Tần lén nhìn Tô Niệm cầm khác hẳn ngày thường, không nén được nghi ngờ, chẳng lẽ ông chủ đang theo đuổi cô nào?
Hôm sau Ngô Vu gọi điện hẹn Tang Vô Yên.
Ngô Vu nói: “Một người bạn của tôi từ Nhật về mang theo một bộ sách tranh dành cho trẻ em, tôi nghĩ nó rất hợp với Tiểu Kiệt.”
Tang Vô Yên không phải là cô bé nữ sinh mười mấy tuổi mới biết yêu lần đầu, cô biết mục tiêu của Ngô Vu là gì. Cô cười đáp:
“Vậy khi nào cô tan học, tôi đến đón cô”.
“Năm rưỡi”.
“Tôi đã mua vé rồi, cô có thời gian cùng tôi đi xem phim không?”. Anh tìm hiểu được sở thích của Tang Vô Yên từ mẹ cô.
Ngô Vu có sự thông minh của luật sư, chỉ cần một câu hỏi là đã giải quyết xong bữa tối và thời gian còn lại của buổi tối.
Tang Vô Yên nhìn thấỵ bộ sách tranh đó trên xe của Ngô Vu, những món đồ người Nhật làm luôn rất xinh đẹp và tỉ mỉ. Tuy không biết tiếng Nhật nhưng tranh vẽ không có biên giới.
“Không chỉ Tiểu Kiệt, đến tôi cũng thích nữa”. Tang Vô Yên nói.
Ngô Vu cười.
“Hôm nay trời lạnh, rất thích hợp để chúng ta đi ăn đồ nướng Hàn Quốc”.
Tang Vô Yên vui vẻ
Xem ra mẹ cô rất thích Ngô Vu, anh biết mọi sở thích của cô.
Đó là một cửa hàng rất xinh đẹp. Thịt đã nướng xong bốc khói nằm trên ít lá xà lách được bê lên, hai mắt Tang Vô Yên sáng bừng.
Ngô Vu gọi một bình rượu gừng.
Thực ra thay vì rượu, nên gọi nó là thức uống có cồn thì chính xác hơn, rượu để trong bình màu xanh đến khi rót ra mới thấy nó có màu vàng nhạt. Tang Vô Yên thè lưởi nếm thử thấy vị ngọt mới yên tâm uống một ngụm lớn, ai ngờ vào miệng lại rất cay, suýt nữa làm cô cay chảy nước mắt.
Ngô Vu vừa bảo phục vụ lấỵ cho Tang Vô Yên nước trắng vừa cười: “Vô Yên, có lúc em rất giống đứa trẻ mãi không lớn nổi”. Không biết từ lúc nào anh đã chuyển xưng hô từ cô Tang thành Vô Yên.
Ăn được một lúc thì di động của Tang Vô Yên đổ chuông.
“A lô…” Tang Vô Yên lau tay rồi bắt máy.
“Tang Vô Yên”.
“Hả?”. Su nữa thì cô bị sặc, không ngờ người gọi lại là Tô Niệm Cầm. Biết thế lần trước không nên dùng máỵ mình gọi cho anh.
“Em ra đây”. Trong ống nghe vang lên giọng nói cố nén giận của Tô Niệm Cầm.
“Ra đâu cơ?”. Cô không hiểu.
“Ra cửa nhà hàng, ngoài đường lớn”.
“Em đang ăn cơm”. Cô hạ giọng đáp, cố gắng để anh không nói năng vô lí nữa.
“Anh biết em đang ăn cơm! Cho em năm giây, nếu em không ra có tin anh phóng hỏa đốt nhà hàng đó không!”. Tô Niệm Cầm nổi điên.
Ngô Vu nhận ra có gì không ổn bèn hỏi: “Sao thế?”.
Tô Niệm Cầm đếm ngược: “Năm giây.”
“Bốn.”
“B
…
Tang Vô Yên cất điện thoại vào túi: “Tôi ra ngoài một chút”. Sau đó cô chạy ra cửa. Cô không dám kiểm nghiệm lòng kiên nhẫn của Tô Niệm Cầm.
Cô đứng bên này nhìn sang bên kia đường, không có gì lạ thường thế là định gọi điện cho anh bảo anh đừng làm loạn nữa.
Cô đang rút điện thoại ra thì đột nhiên cánh tay cô bị một bàn tay nắm chặt. Chủ nhân của cánh tay mạnh mẽ đó không nói năng gì, kéo tay cô đến bên một chiếc xe đỗ ở bên đường, nhét cô vào ghế sau rồi đóng sầm cửa lại đồng thời hung dữ bảo lái xe khóa cửa lại.
Gương mặt cô đầy vẻ kinh hoàng, sau khi nhìn thấy người vừa bắt cóc mình là Tô Niệm Cầm mới không hét lên.
Tiểu Tần bước ra từ ghế trước: “Anh Tô, anh bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói”.
Đã có người nhìn ngó về phía này. Nếu không phải Tô Niệm Cầm ngồi xe Bentley hoặc ăn mặc đàng hoàng, hay mặt mũi không giống kẻ cướp, chắc thím đứng bên đường cũng tưởng đây là một vụ bắt cóc mà gọi điện báo cảnh sát rồi.
MTô Niệm Cầm sa sầm lại, anh lên xe từ cửa còn lại.
“Tô Niệm Cầm, anh làm cái gì vậy?”
“Tang Vô Yên em nằm mơ!” Tô Niệm Cầm nói.
“Sao cơ?” Tang Vô Yên hoàn toàn không hiểu.
“Trừ phi anh chết, nếu không em muốn ở bên người đàn ông khác thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày thôi!”.
Tang Vô Yên bắt đầu hiểu ra.
Sau đó điện thoại của Tang Vô Yên rung lên, cô không cần nhìn cũng biết đó chắc chắn là Ngô Vu gọi tới. Nhưng cô do dự không biết có nên bắt máy không, vì cô biết chỉ cần cô nghe máy, chiếc di động thân yêu của cô sẽ bị Tô Niệm Cầm ném ra ngoài cửa xe vỡ tan tành luôn.
Thế là cô nhấn nút từ chối cuộc gọi.
“Bọn em... chỉ ăn cơm...”. Ngay cả Tang Vô Yên cũng không biết tại sao mình phải ấp úng.
“Em uống rượu à? Em còn uống rượu với anh ta nữa hả?”. Tô Niệm Cầm tinh tường ngửi thấy mùi rượu.
“Không phải vấn đề uống với ai, bạn bè cùng ăn cơm cùng uống rượu là việc rất bình thường”. Tang Vô Yên dũng cảm phản bác.
“Trong mắt anh thì đều như nhau!”. Tô Niệm Cầm cao giọng nói. aTô Niệm Cầm, anh có chút lí trí của đàn ông được không hả!”.
“Em vẫn biết anh là đàn ông à!”. Tô Niệm Cầm gần như gào lên.
Tiểu Tần rất kinh ngạc, cô chưa bao giờ thấy Tô Niệm Cầm nổi giận đến vậy, bình thường nhiều nhất chỉ là sầm mặt lại nói mấy câu, cũng chưa từng mắng ai lớn tiếng đến thế.
Điều làm cô càng kinh ngạc hơn nữa là cô gái họ Tang này lại còn dũng cảm dám đổ dầu vào lửa, cãi nhau tay đôi với anh.
Tang Vô Yên bắt đầu nóng mặt: “Anh là anh, em là em, chẳng có quan hệ gì cả. Đừng nói là uống rượu với anh ấy, kể cả có lên giường với anh ấy anh cũng không quản được đâu!
“Em dám!!!”. Tô Niệm Cầm gầm lên.
Vừa dứt lời, anh giận dữ kéo tay Tang Vô Yên, thuận thế nắm lấy cằm cô, hôn mạnh xuống, lần đầu tiên hơi lệch môi một chút, lần thứ hai lập tức chính xác. Nụ hôn đó không liên quan đến tình dục, dường như chỉ là phát tiết tất cả sự giận dữ trong lồng ngực ra ngoài, anh chà đạp đôi môi của cô, quấn lấylưỡi cô. Hoàn toàn không quan tâm đến hai người ngồi phía trước, mãi cho đến khi Tang Vô Yên bắt đầu nghẹt thở mới thỏa mãn thả cô ra.
Tang Vô Yên thở lấy thở để, hai má đỏ bừng lên. Tô Niệm Cầm bớt giận, xem ra anh khá là vừa ý với kiểu trừng phạt này.
Tiểu Tần ngồi ghế phụ rất không muốn mạo hiểm nói gì trong lúc này nhưng cô buộc phải nói.
“Anh Tô, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải qua đó”. Xe dừng ở đây lâu lắm rồi.
Đây là tiệc chúc mừng đôi bên hợp tác thành công do ông chủ của Toro tổ chức, tiện thể ghép đôi cô cháu gái Bành Đan Kì với Tô Niệm Cầm. Cho nên Tô Niệm Cầm là nhân vật chính của tối nay, nếu không đi chưa biết chừng người ta sẽ trở mặt.
Tô Niệm Cầm nói: “Bây giờ đi.” Vốn anh ra ngoài là vì việc này. cô Tang? Có phải chúng ta…” Ý của Tiểu Tần là hỏi cho cô ấy xuống đâu.
“Cùng đi.”
“Vâng”, Tiểu Tần không còn câu hỏi nào nữa.
“Tiệc gì? Em không đi”. Tang Vô Yên hoàn hồn lại, nhưng sắc hồng trên mặt vẫn chưa phai.
“Chẳng lẽ em muốn quay lại tiếp tục với tên đó? Em đừng mơ!”. Tô Niệm cầm nheo mắt lại.
“Tô Niệm Cầm, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không”.
“Là em cứ thích đối đầu với anh”. Tô Niệm Cầm sửa lại.
Điện thoại của Tang Vô Yên rung liên tục, xem ra Ngô Vu thực sự lo lắng.
“Ít nhất em cũng phải nói với Ngô Vu một tiếng chứ”.
“Phải rồi, anh ta tên là Ngô Vu. Tại sao em lúc nào cũng dây dưa với mấy tên họ Ngô vậy?”. Còn vẻ mặt thì đang nói tuyệt được.
Tang Vô Yên không còn gì để nói, đến chuyện này mà anh cũng giận, bao nhiêu năm như vậy tại sao anh không chín chắn thêm chút nào vậy.
Bên ngoài xe cộ nườm nượp.
Tô Niệm Cầm đột nhiên nói: “Trả đồ cho anh”.
“Gì cơ?”
“Đồng hồ của anh”. Tô Niệm Cầm bổ sung thêm: “Hôm đó em lấy trộm trong phòng anh”.
Nói rồi kéo tay Tang Vô Yên, không chút dịu dàng đeo chiếc đồng hồ trong túi áo mình vào tay cô.
“Em không trộm, hơn nữa chiếc đó là em mua”. Tang Vô Yên vừa giải thích vừa ngoan ngoãn lấy chiếc đồng hồ trong túi xách ra trả anh.
“Vậy em đến là muốn đòi lại nó sao?”
“Không phải thế, chỉ là em nghe Ngô Vu nói chiếc đồng hồ của anh rất đắt tiền
“Lần sau mà anh còn nghe thấy tên anh ta phát ra từ miệng em, anh sẽ diệt anh ta.” Tô Niệm Cầm nói.
5
Khi đến cửa, Tang Vô Yên vẫn còn có giãy dụa lần cuối: “Em không vào được không?”. Cô thực sự không biết ứng phó thế nào trong những tình huống như thế.
“Không được.” Bạo chúa tiếp tục chế độ chính trị bạo lực của mình.
Tiểu Tần không muốn có tiếp tục chống đối lại Tô Niệm Cầm mà gây ra sự cố gì bèn nói: “Cô Tang, không sau đâu. Chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, trong đó rất nhiều người, không nhất thiết phải nói chuyện.”
Tang Vô Yên day day thái dương.
Tô Niệm Cầm kéo cánh tay cô quàng vào tay mình: “Em phải dẫn đường cho anh”.
Sau đó phục vụ kéo cửa ra.
Tang Vô Yên hít sâu một hơi, đây là một bữa tiệc nhỏ hả. Đó là một đại sảnh lớn có mái vòm, đèn thủy tinh lấp lánh nhức mắt, bên phải còn có một dàn nhạc dây nhỏ, tiếng đàn vĩ cầm dìu dặt du dương.
Tang Vô Yên nhìn áo khoác, quần bò, giày đế bằng trên người gần như định bỏ chạy ngay lập tức.
Đang định rút cánh tay mình ra khỏi tay Tô Niệm Cầm thì bị anh giữ chặt.
“Em muốn đi đâu?”. Tô Niệm Cầm hạ giọng, giọng điệu rất hung dữ, nhưng vẫn mỉm cười.
“Em không được đâu, bây giờ đã căng thẳng muốn chết luôn”.
“Em còn có thể phản kháng chứng tỏ vẫn sống rất tốt, không có dấu hiệu sắp chết”. Anh tiếp tục mỉm cười.
“Anh đúng là đồ mặt người dạ thú”. Mấy năm không gặp, không ngờ anh đã luyện được tuyệt chiêu vừa nói những lời cay độc vừa mỉm cười vô hại.
“Nếu em định nhân lúc anh không chú ý mà lén bỏ chạy anh còn có thể làm ra những việc độc ác hơn kia”.
“Cái gì?”
“Ví dụ bịt miệng em trước mặt nhiều người như thế nàỵ chẳng hạn”.
Tang Vô Yên vội vàng che miệng lại: “Anh là đồ cầm thú”.
“Thử xem?”. Tô Niệm Cầm nhướn mày.
Rất nhiều người nhìn về phía này vì chưa từng thấy Tô Niệm Cầm mang theo bạn gái đến các bữa tiệc hay buổi gặp mặt nào. Hơn nữa anh còn vừa đi vừa thân mật nói chuyện với cô gái này, khiến cho các cô gái có mặt ở đây vô cùng ngưỡng mộ. Những cô gái từng nói chuyện với Tô Niệm Cầm tưởng rằng trừ chuyện công, nếu không muốn trò chuyện riêng tư với Tô Niệm Cầm còn khó hơn gà trống đẻ trứng.
Tiểu Tần cũng nhận thấy ánh mắt của mọi người, muốn ngăn hai người đừng “thân mật” cãi nhau nữa. Dù gì Tô Niệm Cầm cũng là nhân vật chính của tối nay, còn rất nhiều việc quan trọng phải làm.
Có mấy người cầm rượu bước về phía Tô Niệm Cầm.
Tang Vô Yên gần như cầu xin nói: “Em không ứng phó được mà, hơn nữa Tiểu Tần muốn nói chuyện với anh”. Sau đó nháy mắt với Tiểu Tần.
Tiểu Tần thuận thế nói: “Anh Tô, tôi giới thiệu giám đốc bộ phận thiết kế của Toro cho anh làm quen.”
Tang Vô Yên nhân cơ hội rút tay ra, giao anh lại cho Tiểu Tần.
“Em đi đâu đấy?”. Tô Niệm Cầm nghiêng đầu hỏi.
“Đi vệ sinh”. Cái này thì được chứ.
“Nhớ kĩ lời anh vừa nói đấy”. Anh uy hiếp.
“Em bảo đảm không bỏ trốn, anh làm việc của anh đi”. Tang Vô Yên vẫy tay với Tiểu Tần.
Tang Vô Yên thấy Tiểu Tần khoác tay Tô Niệm Cầm, lấy cho anh một li rượu từ khay của người phục vụ, sau đó dẫn anh về phía đám đông, gặp một người bèn dừng lại hàn huyên, có người Tô Niệm Cầm nhớ giọng nói, có người không nhớ cô phải khéo léo nhắc anh. Giả dụ kéo tay áo anh một lần nghĩa là Tô Niệm Cầm giơ tay phải, nếu kéo hai cái là giơ tay trái. Tô Niệm Cầm đổi hẳn vẻ giận dữ lúc ở trên xe, miệng mỉm cười khách sáo nhưng không giả dối.
Nếu phải cụng li, Tiểu Tần sẽ dùng tay khẽ chạm vào tay Tô Niệm Cầm, chỉ hướng cho anh.
Đúng là phối hợp vô cùng ăn ý, Tang Vô Yên đứng trong góc vừa chọn đồ ăn
Cô vừa ăn được một miếng mì Ý thịt băm thì có người đứng sau nói: “Trông cô ăn ngon quá”.
Tang Vô Yên quay đầu lại, thấy người vừa nói là một người đàn ông mặt mũi đẹp trai, ăn mặc sành điệu đang cười với cô, lộ ra một hàm răng rất đẹp. Bị người ta nhìn thấy bộ dạng ăn uống không được đẹp mắt Tang Vô Yên cũng thấy hơi ngượng.
“Tôi hơi đói”. Tang Vô Yên giải thích, đành phải đặt chiếc đĩa xuống để giữ gìn hình tượng còn sót lại.
“Hình như tôi từng gặp cô ở đâu thì phải”.
Bây giờ lại bắt đầu mốt kiểu bắt chuyện như vậy sao, Tang Vô Yên nghĩ, hồi cô theo đuổi Tô Niệm Cầm cũng không thèm xài câu này.
“Có phải là nữ chính mới vừa công bố trong phim 007 không?”. Tang Vô Yên nháy mắt.
Anh ta cười: “Cô rất thú vị”. Nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng bóc.
Tang Vô Yên quay đi ăn nho, không cẩn thận làm rơi mấy quả xuống đất.
Từ sau khi dính phải Tô Niệm Cầm, cô bèn giữ khoảng cách với những người đàn ông đẹp trai. Một người đủ lắm rồi, nếu còn dính dáng thêm người nữa chắc sẽ bị giày vò chết mất. Những người đàn ông đẹp trai đều khó đối phó nên tốt nhất là kính nhi viễn chi, điều tâm đắc cô tổng kết ra này nhất định phải truyền lại cho đời sau.
“Tôi nghĩ tôi không có ác ý gì”. Đối phương nhận ra sự tránh né của cô bèn giải thích.
“Tôi sợ tôi có”. Tang Vô Yên nhích ra xa hai bước.
Anh ta nhìn cách ăn mặc của cô, nói: “Cô ăn mặc rất đặc biệt”.
“Tôi mặc thế này đi ngoài đường thì quá bình thường, ai mà biết sẽ tới một nơi như thế này chứ.”
“Sao cô vào đây được?”
“Đi vào từ cửa chính”. Tang Vô Yên lườm anh ta một cái rồi lại tiếp tục ăn.
“Cô là nhân viên ở đâỵ à?”. Anh ta kết luận.
Tang Vô Yên không muốn nhiều lời với anh ta liền tỏ vẻ “chúc mừng anh đoán đúng
“Cô là nhân viên mà lại trốn ở đây ăn uống sao?” Anh ta tỏ ra rất hứng thú.
“Tôi giúp mấy người thử xem món ăn thế nào, có nuốt được không, có độc không?” Tang Vô Yên uống hớp nước ngọt, nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: “Trông anh có vẻ rất nhàn rỗi” nên mới làm phiền đến công việc ăn uống của tôi.
“Chịu thôi”. Anh ta nhún vai: “Bâỵ giờ phụ nữ đều rất giàu tình mẹ, chỉ thích loại đàn ông có khiếm khuyết, lại chẳng thèm để ý đến những người thập toàn thập mĩ, hoàn hảo không tì vết như tôi”. Nói rồi hất cằm về hướng Tô Niệm Cầm.
“Anh ấy đến để làm việc nghiêm túc, không giống mục đích của anh”. Tang Vô Yên không thích nghe người khác nói xấu Tô Niệm Cầm: “Xem ra anh là một chàng công tử nhà giàu đa tình”.
“Tôi rất khâm phục anh Tô”. Anh ta nói: “Với sự khiếm khuyết của anh ấỵ, có thể làm được thế này chắc chắn cần phải có nghị lực rất lớn. Hơn nữa còn không học về kinh tế nên quá trình càng gian khổ hơn. Thực ra anh ấy hoàn toàn không cần làm thế, tài sản của nhà họ Tô đủ cho anh ấy thoải mái tiêu xài cả đời. Anh ấỵ hình như chỉ là đang chứng minh cho ai đó thấỵ, một người bình thường làm được anh ấỵ cũng có thể làm được”.
Tang Vô Yên cúi đầu. Có lẽ cô biết Tô Niệm Cầm muốn chứng minh cho ai thấy.
Cô thấy hơi buồn, bèn nói: “Tôi vào nhà vệ sinh
Vừa bước đi thì dẫm ngay vào mấy quả nho mình vừa làm rơi dưới đất, cô trượt chân, hoảng quá Tang Vô Yên bám vội vào bàn, kết quả kéo khăn trải bàn xuống theo, ly và bình đặt trên bàn cũng cùng chung số phận loảng xoảng đổ xuống đất, rượu nho đổ đầy ra đất.
Anh chàng kia vỗ vỗ trán. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng nàỵ.
Tang Vô Yên xấu hổ chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho rồi.
Anh ta đau đầu xua xua tay: “Không sao, không sao. Tôi sẽ không bắt cô đền đâu”.
6
Nhưng Tang Vô Yên gây ra vụ đổ vỡ lớn như thế đã khiến Bành Đan Kì bước về phía này. Tang Vô Yên vội vàng xin lỗi sau đó cùng người phục vụ thu dọn bãi chiến trường.
“Nhuệ Hành, em không giúp chú tiếp đãi khách khứa, chui vào trong đây làm trò gì vậy?”. Bành Đan Kì gõ giày cao gót bước tới cằn nhằn với người đàn ông.
“Em…” Bành Nhuệ Hành nhìn Tang Vô Yên, kiếm cớ: “Em đang hỏi cô đây về tình hình đồ ăn.
Tang Vô Yên đang nhặt mảnh bình vỡ.
“Cô ta là ai?”. Bành Đan Kì hỏi.
“Một nhân viên”. Bành Nhuệ Hành nói.
“Không thể nào, cô ta không mặc đồ làm việc, cũng không đeo thẻ nhân viên”. Xem ra cô thông minh hơn Bành Nhuệ Hành nhiều.
Cô đánh giá người gây chuyện này một lát, vì sự cố này làm tiếng nhạc bị đứt đoạn nên một số người hiếu kì đã vây xung quanh.
“Xin hỏi cô có thiệp mời không?”. Một người phụ trách bữa tiêc bước tới hỏi.
“Tôi…” Tang Vô Yên gãi đầu: “Tôi tới cùng bạn.”
Cuối cùng cô cũng biết thế nào gọi là ăn của người thì khó nói rồi.
“Hả? Bạn nào? Người ở đây chúng tôi đều quen cả”. Bành Đan Kì
Bành Đan Kì nhìn vẻ mặt cô gái áo đỏ này hình như đã đoán chắc là cô chuồn vào đây ăn chùa. Tang Vô Yên nhìn ra xung quanh, lúc này người vây quanh lại rất đông, cô không đủ cao để nhìn thấy Tô Niệm Cầm ở đâu.
“Khụ khụ...”. Bành Nhuệ Hành đứng ra giải vây: “Kì Kì, chị thế này chẳng lịch sự chút nào”. Anh nghĩ ăn thì ăn chứ sao, dù gì thêm một người cũng không nhiều, cũng không phải là phóng viên hay phần tử phạm tội, chị họ của anh có mấy cái thói không ai mê được.
“Bạn gái mới của em à?”. Bành Đan Kì dường như nhìn ra chút manh mối.
“Không phải. Em gái này quá giảo hoạt, không bị em lừa”.
Bành Nhuệ Hành phủ nhận.
Lúc này, một cánh tay từ phía sau kéo tay Tang Vô Yên: “Sao vậy?”. Là Tô Niệm Cầm.
“Em làm đổ bàn thức ăn của người ta”. Tang Vô Yên dẩu môi nói.
“Không sao, cô Bành và anh Bành sẽ không bận tâm đâu”. Tô Niệm Cầm bước tới gần hơn.
Bành Đan Kì thấy Tô Niệm Cầm cũng ra giải vây bèn tươi cười: “Không sao. Gọi người thu dọn là được”. Dùng lại một chút rồi hỏi: “Niệm Cầm, cô đây là bạn của anh à?”.
“Vâng”. Tô Niệm Cầm gật đầu: “Chưa kịp giới thiệu với cô Bành, đây là Tang Vô Yên, vợ chưa cưới của tôi”.
Lời vừa nói ra Bành Đan Kì thì kinh ngạc còn Tang Vô Yên thì há hốc miệng.
“Em…” Tang Vô Yên đờ ra một lúc mói định phản bác.
Tô Niệm Cầm bấu mạnh vào bắp tay cô một cái, cúi đầu khẽ nói: “Ngậm miệng lại”. Sau đó anh thản nhiên lớn tiếng nói: “Vô Yên, đây là cô Bành. Còn bên cạnh là anh Bành Nhuệ Hành, cậu chủ của Toro”.
Bành Nhuệ Hành cười: “Khó khăn lắm tôi mới tìm được một cô gái ở đây không bị anh Tô hấp dẫn, không ngờ lại là vợ chưa cưới của anh”.
Bành Nhuệ Hành chỉ coi đó là lời nói đùa nhưng người nói vô ý người nghe lại có tâm, người khác lại thấy có chút châm biếm.
Tang Vô Yên nhíu mày vẻ không vui: “Anh Bành, tôi yêu anh ấy, quan tâm đến anh ấy h bất cứ ai, điểm này anh không cần nghi ngờ”.
Bàn tay nắm cánh tay Tang Vô Yên của Tô Niệm Cầm hơi run lên.
Lúc này Tang Vô Yên mới nhận ra hình như mình vừa nói những lời rất xấu hổ, mặt liền nóng bừng.
Bành Đan Kì hơi ngượng nhưng vẫn tỏ ra ghê gớm. “Anh Tô đính hôn lúc nào mà không báo cho chúng tôi một tiếng”.
“Chuyện cũng lâu rồi, không phải ngày một ngày hai gì, khi kết hôn nhất định sẽ gửi thiệp mời cho hai vị”. Tô Niệm Cầm đáp.
Tiểu Tần nghĩ, ông chủ đúng là ông chủ, một mũi tên trúng ba đích. Một là có thể chấm dứt sự đeo bám của mấy cô gái như Bành Đan Kì, hai là có thể dập tắt ý định đen tối của Bành Nhuệ Hành, ba là có thể hưởng lợi của cô Tang.
Khi hai chị em nhà họ Bành giận dữ rời khỏi đó cũng không còn sớm nữa, Tô Niệm Cầm bèn đưa Tang Vô Yên cáo từ ra về.
“Em đính hôn với anh hồi nào”. Tang Vô Yên ngồi trên xe hỏi.
“Đính hôn từ ba năm trước
“Không thể nào”.
“Lần cuối cùng chúng ta cãi nhau ở nhà, em nhớ không?”.
“Nhớ”. Tang Vô Yên u ám nói, cả đời khó quên.
“Trước khi đi em đã nói gì với anh?”
Tang Vô Yên nhớ lại cuộc cãi vã đó: “Anh cứ như vậy, em sẽ rất mệt mỏi”.
“Không đúng, câu trước”.
Cô lại nghĩ tiếp: “Chúng ta có thể đi đăng kí kết hôn ngay lập tức nếu anh muốn”.
“Anh đồng ý”.
“Hả?”. Tang Vô Yên ngớ người ra.
Tô Niệm Cầm quay đôi mắt đen láy sáng long lanh không có điểm nhìn, anh chậm rãi lặp lại: “Anh nói, anh đồng ý”.
Tang Vô Yên đờ ra ba giây mới vội vàng nói: “Em có cầu hôn anh đâu, em chỉ lặp lại lời em nói năm đó thôi”.
“Em hỏi anh trả lời, đừng có trở mặt không nhận thế”.
“Đó là lời em nói ba năm trước rồi.” Tang Vô Yên cảm thấy mình gặp phải phường kẻ cướp không nói lí lẽ.
“Dù sao thì anh cũng đồng ý rồi.” Tô Niệm Cầm giở trò vô lại.
Tang Vô Yên nói không lại anh.
Luôn nói không lại anh.
Xe vào khu trung tâm thành phố, cô nói: “Em về nhà”.
“Em muốn về nhà lấy hộ khẩu để ngày mai cùng anh ra cục dân chính hả?”. Tô Niệm Cầm hỏi.
“Tô Niệm Cầm!”. Tang Vô Yên muốn đạp anh ra khỏi x
Bạo chúa lần đầu tiên đáp ứng yêu cầu của cô, nghiêm chỉnh đưa cô về nhà.
Sau đó Tô Niệm Cầm bắt đầu mở cửa sổ xe ra hóng gió, chủ động đón nhận hương vị của thành phố này, thành phố nơi Tang Vô Yên lớn lên.
Ai cũng nhìn ra lúc này tâm trạng của Tô Niệm Cầm rất rất tốt vì câu nói mà Tang Vô Yên nói với Bành Nhuệ Hành lúc nãy, nếu anh không nghe nhầm.
Cô nói cô yêu anh, yêu hơn bất cứ ai.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
59 chương
160 chương
31 chương
85 chương
32 chương
3 chương