Chàng khờ ở rễ
Chương 82 : Ngang ngược xuất hiện
Tiêu Quân vừa xuất hiện, cả võ đài liền trở nên im lặng.
Tiêu Quân là ai, là ông vua đấm bốc thế giới ngầm nổi tiếng toàn tỉnh, tên tuổi của hắn vang dội. Những kẻ tranh nhau lên võ đài, vừa nghe thấy cái tên Tiêu Quân liền lập tức im miệng. Tiêu Quân mà lên võ đài thì họ còn lên làm gì nữa, ở trước mặt Tiêu Quân, bọn họ chỉ là một đám tép riu mà thôi.
Ai cũng biết vua đấm bốc Tiêu Quân trăm trận trăm thắng, gã chính là kẻ mạnh chưa bao giờ thất bại ở sàn đấu thế giới ngầm.
Cũng chính vì Tiêu Quân chưa bao giờ nếm trải mùi vị thất bại, gã mới tràn đầy tự tin vào bản thân mình, gã sốt ruột chỉ muốn lên võ đài để chứng minh và thể hiện bản thân ngay lập tức. Gã muốn cho cả Giang Đông biết, cho dù là Diêm Vương Ám Ảnh, cũng không phải đối thủ của gã, gã muốn để uy danh của mình thật sự vang dội ở tỉnh Giang Đông.
Tiêu Quân một mình đứng sừng sững trên võ đài rộng lớn.
Tất cả mọi người ở dưới võ đài đều nhìn lên trên võ đài. Bọn họ đều đang đợi Ám Ảnh xuất hiện, chờ đợi một trận đấu đỉnh cao.
“Lão Phó, ông đợi nhà họ Cố báo thù cho trai ông đi.” Cố hàn Lâm đắc ý nói với Phó Thanh Vân đứng ở một bên.
Cố Hàn Lâm cho rằng Tiêu Quân lên võ đài thì không thể thất bại, Ám Ảnh chắc chắn sẽ thua.
Phó Thanh Vân thấy dáng vẻ tự đắc này của Cố Hàn Lâm, rất ngứa mắt. Nhưng ông ta không thể phản bác lại Cố Hàn Lâm, vì dù sao Tiêu Quân đúng là người có bản lĩnh. Cho dù ông ta bất mãn với Cố Hàn Lâm thế nào cũng chỉ có thể nhịn, ông ta không nói gì, chỉ im lặng chú ý đến võ đài phía trước.
Nhưng mà mọi người tập trung tinh thần đợi mấy phút cũng thấy Ám Ảnh lên võ đài. Giống như Ám Ảnh cố tình chơi họ vậy, chuyện này làm họ không chịu được, những lời bất mãn lại một lần nữa vang lên ở đỉnh núi yên tĩnh.
“Đệch, chuyện gì thế này, chúng ta đã đồng ý là quyết đấu bằng cách thi võ, sao cái tên Ám Ảnh vẫn chưa xuất hiện?”
“Chẳng lẽ tên Ám Ảnh cố ý đùa cợt chúng ta?”
“Tôi thấy có thể là khí thế của Tiêu Quân đã áp đảo Ám Ảnh rồi, dù sao thì Tiêu Quân cũng là ông vua đấm bốc trong thế giới ngầm mà!”
“Đúng là khí thế của Tiêu Quân rất lớn mạnh, nhưng tên Ám Ảnh này nhát gan quá đi, rõ ràng hắn đưa ra cách thi võ, bây giờ có người giỏi giang tham gia, hắn ta lại không dám xuất hiện nữa.”
“Tôi thấy Ám Ảnh chỉ biết giở thủ đoạn vớ vẩn thôi, con người hắn chỉ biết đánh lén, nếu tham gia so tài võ thuật quang minh chính đại, hắn chỉ là đồ vô dụng.”
Mọi người đều biết Ám Ảnh rất đáng sợ, nhưng không có ai tận mắt nhìn thấy gã ra tay. Vậy nên cho đến lúc này, bọn họ đều bất giác nghi ngờ có phải Ám Ảnh chỉ biết giết người bằng cách đánh lén, không thể đấu trực tiếp được. Bây giờ gã cứ trốn tránh không ra ngoài, ngoài việc khiến họ phẫn nộ buồn bực ra, càng khiến họ khinh thường, rất nhiều người đã bắt đầu khinh thường Ám Ảnh rồi.
Tiêu Quân trên võ đài đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hắn đã nóng lòng đứng tấn rồi. Tế bào chiến đấu trong người hắn đã bị kích thích. Nhưng hắn đã lấy hết ý chí chiến đấu rất lâu rồi nhưng còn không đợi được bóng dáng của Ám Ảnh. Tiêu Quân làm sao chịu đựng được, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn lạnh mặt nhìn Hoa Hồng Đỏ ở dưới võ đài và nói với vẻ không vui: “Sao thế? Ám Ảnh là con chuột nhắt nhát chết sao? Hắn đã thách thức, tại sao còn không dám lên võ đài ứng chiến?”
Trong lời nói của Tiêu Quân tràn đầy vẻ khinh thường Ám Ảnh, cũng thể hiện sự kiêu ngạo của hắn. Dường như hắn đã nhận định rằng Ám Ảnh là thằng nhãi nhép, chỉ biết lén lút dùng vũ khí làm giết người khác, nếu đánh tay đôi Ám Ảnh chắn chắn là không được, Tiêu Quân càng tràn đầy tự tin hơn.
Hoa Hồng Đỏ nhẹ nhàng giải thích với Tiêu Quân: “Thủ lĩnh vừa ăn sáng, làm lỡ chút thời gian, lát nữa thủ lĩnh sẽ đến, anh đừng sốt ruột.”
Nghe thấy câu này, trong lòng chiến đội liên minh lại ngập tràn vẻ oán giận. Rõ ràng là Ám Ảnh tự đưa ra lời tuyên chiến, nói là chín giờ sáng hôm nay gặp nhau trên núi Bạch Vân. Vì lời tuyên chiến này, chiến đội liên minh đã đến núi Bạch Vân từ rất sớm. Nhưng Ám Ảnh thì hay rồi, hắn không coi chuyện này là gì, lại dến muộn vì phải ăn sáng?
“Có phải tên Ám Ảnh làm việc vô trách nhiệm quá không?”
“Đúng vậy, người như thế này xứng đáng làm sát thủ chuyên nghiệp không?”
“Ám Ảnh không chỉ tâm địa ác độc, mất hết tính người, thậm chí ngay cả chữ tín làm người cơ bản đều không có, hắn kinh tởm quá đi mất.”
Lời trách móc vang lên ở khắp nơi trong võ đài, toàn bộ người trong chiến đội liên minh đều bốc hỏa trong lòng, họ hết sức phẫn nộ, Ám Ảnh vốn dĩ đã là kẻ thù của bọn họ, bây giờ hắn làm ra chuyện thế này, lại càng khiến họ thấy ghét hơn.
Đừng nói là người của chiến đội liên minh, ngay cả người dân bình thường hóng hớt thấy Ám Ảnh không xuất hiện đúng giờ cũng thấy oán trách trong lòng. Nhưng bọn họ không dám lên tiếng bàn tán về Ám Ảnh, vì Ám Ảnh chỉ cần tùy tiện đá chân là có thể dẫm chết họ. Bọn họ làm gì dám đắc tội với Diêm Vương đáng sợ này chứ?
“Chú thấy Ám Ảnh có xuất hiện không?” Đường Dĩnh đột nhiên mở lời hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nghiêm túc đáp: “Có.”
Đường Dĩnh tò mò hỏi: “Sao chú lại biết?”
Ngô Bách Tuế nói: “Tôi cảm thấy hắn đã đến rồi.”
Không bao lâu sau khi Ngô Bách Tuế nói, bầu không khí ở trên đỉnh núi thấp thoáng có sự thay đổi. Hôm nay là ngày thời tiết trong xanh, trên trời không có một đám mây nào, nhưng giây phút này lại có một lớp khí ngột ngạt bao phủ cả đỉnh núi rộng lớn, đến mức đám người còn đang không ngừng oán trách đột nhiên không nói gì nữa. Nhưng khán giả vây quanh ở trên đường núi cũng ồ ạt nhường đường.
Họ đã nhường lại con đường rộng rãi này.
Những người có mặt ở võ đài đều nhìn về phía con đường này.
Chỉ thấy một đám sát thủ giấu mặt mặc quần áo màu vàng, chầm chậm bước vào tầm nhìn của mọi người, đi trên con đường vừa nãy những người hóng hớt vừa nhường.
Người trong giang hồ vừa nhìn đã biết đây là sát thủ hàng đầu của tổ chức Ngụy Huyết.
Bình thường rất khó gặp được sát thủ hàng đầu, vì họ không dễ dàng lộ mặt. Họ giống như con gián, xuất quỷ nhập thần, thích trốn ở nơi tối tăm, không tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng lần mấy chục sát thủ hàng hàng lần đầu tiên xuất hiện trên núi Bạch Vân, cảnh tượng hoành tráng này thật sự rất hiếm gặp.
Quan trọng hơn là sát thủ hàng đầu khác với sát bình thường, thực lực của họ rất phi phàm, trên tay của họ đã nhuốn màu của rất nhiều người, Bọn họ giống như sứ giả địa ngục, những người như vậy tụ hop lại với nhau, sát khí ngút trời, cả núi Bạch Vân dường như đều bị sát khí nồng nặc bao trùm.
Những người xem đều có cảm giác ngạt thở sâu sắc.
Người có mặt ở võ đài im bặt vì sợ hãi.
Vô số ánh mắt đều nhìn về phía sát thủ hàng đầu, mấy chục sát thủ hàng đầu chia làm hang hài, đi ở hai bên đường. Tiếp theo bọn họ nhìn thấy ở giữa trung tâm con đường hai hàng sát thủ hàng đầu vừa tạo ra, có bốn người đang khó khăn khiêng một chiếc kiệu lớn.
Kiệu bốn người khiêng này rất nổi tiếng ở Bạch Vân Cổ Trấn. Có thể nói chỉ cần là người của Bạch Vân Cổ Trấn thì đều biết họ, họ chính là Lôi Đình, Lương Văn Ngạn và hai bá vương trên trấn đồng cấp với họ.
Bốn tiểu bá vương, trấn giữ bốn phía đông tây nam bắc của Bạch Vân Cổ Trấn, hoàn toàn là những kẻ ác ôn đáng sợ, không thể dây vào với người bình thường ở trong thị trấn. Nhưng hôm nay, bốn kẻ ác ôn này này lại trở thành nô lệ khênh kiệu, trông có vẻ rất hèn mọn và nhỏ bé.
Đồng thời, khi họ di chuyển lại có vẻ rất mất sức. Theo lý mà nói thì bốn người này có thể trở thành đại ca ở Bạch Vân Cổ Trấn, thực lực phải không yếu. Nhưng bốn người họ hợp sức lại cũng không khiêng được một chiếc kiệu, giống như người ở trong kiệu nặng ngàn cân, bốn người họ thật sự phải dùng hết sức mình để khiêng kiệu lên núi, ai cũng mệt đến mức thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra ướt đẫm lưng.
Bốn tiểu bá vương cứ thế khiêng kiệu đi trên con đường sát thủ hàng đầu mở ra, họ đi qua dòng người, dần dần lại gần võ đài lớn ở trung tâm.
Đi đến mép võ đài, sát thủ hàng đầu dừng lại trước, bốn người bọn Lôi Đình Lương Văn Ngạn sau khi khiêng kiệu đến mép võ đài cũng dừng lại. Bọn họ thận trọng đặt kiệu xuống dưới đất, kiệu vừa chạm đất, bọn họ lập tức ngồi bệt xuống há miệng thở hồng hộc giống như chó giữ nhà.
Ám Ảnh đến, mây gió thay đổi.
Dường như ông trời cũng cảm nhận được áp lực, bầu trời trên núi Bạch Vân đột nhiên trở nên âm u, mặt trời vốn dĩ đang chiếu chói mắt, lặng lẽ trốn vào trong mây đen dày đặc.
Bầu không khí ở võ đài có sự thay đổi lớn.
Không khí ngột ngạt càng rõ ràng hơn.
“Người trong kiệu là Ám Ảnh sao?” Lúc này Đường Dĩnh cũng rất căng thẳng, cô khẽ hỏi bên tai Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế trả lời bằng giọng điệu chắc chắn: “Ừ.” Anh có thể cảm nhận một cách rõ ràng là thực lực của người ở trong kiệu mạnh mẽ khác thường, hơn hẳn Dạ Kiếm, người mạnh mẽ như vậy, ngoài Ám Ảnh ra, không có người thứ hai.
Đường Dĩnh bĩu môi nói tiếp: “Tên ác ôn này làm đủ chuyện xấu, hôm nay hắn nhất định sẽ chết ở đây đúng không chú?”
Ngô Bách Tuế đáp: “Ừ.”
Nghe lời của Ngô Bách Tuế, một cô gái không liên quan gì đến tranh chấp trên giang hồ như Đường Dĩnh cũng có cảm giác máu trong người đang chảy cuồn cuộn. Cô cũng mong là các anh hùng hào kiệt có thể tiêu diệt Ám Ảnh, trừ hại cho dân.
Tên ác ôn Ám Ảnh này đã trở thành kẻ ai cũng có thể giết, ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị xử tử.
Nhưng những người lúc trước còn khinh thường Ám Ảnh lúc này đều không dám đánh rắm. Khí thế của Ám Ảnh thật sự quá lớn, còn chưa nhìn thấy hắn đã cảm thấy khí thế đáng sợ của hắn rồi. Đây là sức uy hiếp mà một kẻ mạnh thật sự mới có, loại người này chỉ cần dựa vào khí thế đã có thể uy hiếp lòng người rồi.
Đội quân liên minh giết Ám Ảnh rơi vào trong im lặng, không một ai lên tiếng, trong lòng họ chỉ còn lại nỗi sợ hãi và căng thẳng cùng với cảm giác phấn khích bí ẩn.
Tiêu Quân ở trên võ đài cũng cảm nhận dược khí thế lớn mạnh của người ở trong kiệu. Gã ý thức được Ám Ảnh trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền, gã không còn coi thường Ám Ảnh nữa. Nhưng gã cũng không sợ hãi, cho dù Ám Ảnh mạnh thế nào, Tiêu Quân cũng tự tin, gã chưa bao giờ nếm trải cảm giác thất bại, điều gã muốn nhất bây giờ là chiến đấu với một cao thủ thật sự.
Hai mắt của Tiêu Quân toát ra vẻ hung ác, gã nhìn thẳng vào chiếc kiệu dưới võ đài.
Gã đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Những người khác cũng căng thẳng chờ đợi Ám Ảnh lên võ đài.
Nhưng một phút trôi qua rồi mà người trong kiệu vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này Tiêu Quân ở trên võ đài mất kiên nhẫn, gã cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị coi thường, lửa giận trào dâng, gã chỉ tay về phía chiếc kiệu và nghiêm nghị hét lớn: “Ám Ảnh, mày đã đến rồi thì cút ra đây chịu chết đi.”
Giọng nói của Tiêu Quân vang dội, giống như sét đánh bên tai.
Nhưng Tiêu Quân vừa dứt lời, vụt một tiếng, một bóng đen lao ra từ trong kiệu, mọi người chỉ cảm thấy có một tia sáng vụt qua trước mắt, Ám Ảnh đã vụt đến bên trên võ đài.
Rầm!
Ám Ảnh tấn công trực diện vào Tiêu Quân, Tiêu Quân đang ngang ngược, chỉ trong chớp mắt cơ thể gã đã bay ra phía sau rồi ngã xuống bên dưới võ đài giống như bị trung đạn pháo.
Chỉ trong chớp mắt, vị trí vừa nãy Tiêu Quân đứng đã trở thành vị trí của một người đàn ông mặc áo đen.
Người đó là Ám Ảnh.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
115 chương
7 chương
55 chương