Chàng khờ ở rễ
Chương 60 : Huy động toàn bộ lực lượng
Ngô Bách Tuế, thằng ngốc ở tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Tây Nguyên, bị mọi người khinh bỉnh, bây giờ lại thể hiện bản lĩnh ngút trời. Chỉ mình anh đã nhẹ nhàng giải quyết hơn ba mươi người đàn ông cao to vạm vỡ.
Cảnh tượng này thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Ba mẹ con Chương Hồng Mai cứ mãi ngây ngốc, không lấy lại được bình tĩnh.
“Mấy người cũng đi đi, tôi không muốn bị làm phiền.” Nói xong, Ngô Bách Tuế nhảy một cái lên mái nhà cấp bốn.
Đến vô ảnh, đi vô hình.
Ngô Bách Tuế hệt như đại hiệp cái thế, đột nhiên xuất hiện cứu người khỏi nguy hiểm, sau đó lại kiêu ngạo phóng khoáng biến mất.
Chu Nhã nhìn lên mái nhà cấp bốn, dường như hồn phách của cô ta đã bị Ngô Bách Tuế dẫn đi mất rồi. Xem ra chàng ngốc này không những không ngốc, mà còn có phong cách siêu phàm. Anh từ trên trời xuống cứu cô ta, rồi lại nhảy phóc một cái lên mái nhà. Dáng dấp, thực lực của Ngô Bách Tuế thật sự khiến Chu Nhã mê muội, dường như cô ta nhìn thấy đại hiệp bước ra từ trong truyện võ hiệp. Anh đến đi như gió nhưng lại làm cơn sóng lòng của Chu Nhã cuộn trào bất tận.
Chu Văn cũng sửng sốt, đồng thời trong lòng anh ta cũng bất giác thấy xấu hổ. Vì không muốn chỗ ở của Hạ Mạt Hàn bị đập phá, anh ta cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng anh ta lại dễ dàng bị người khác đánh bại. Ngô Bách Tuế thì khác, anh có siêu năng lực, dễ dàng đánh bại đám côn đồ đó. Có lẽ người như thế này mới xứng làm chồng của Hạ Mạt Hàn nhỉ?
Chu Văn phải chịu một cú sốc vô hình.
“Tiểu Văn, Tiểu Nhã, hai đứa đứng đực ra đó làm gì, mau đi thôi!” Chương Hồng Mai là người đầu tiên bừng tỉnh lại. Bà ta cũng kinh hãi vì sự đáng sợ của Ngô Bách Tuế. Hạ Mạt Hàn có người chồng đáng sợ thế này, bà ta nào dám có ý gì với cô nữa chứ, bây giờ bà ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nghe tiếng gọi của Chương Hồng Mai, Chu Văn và Chu Nhã mới bừng tỉnh, bọn họ lập tức rời khỏi căn nhà cấp bốn theo bà ta.
Trên đường đi, Chu Nhã vẫn si mê, phấn chấn lạ thường, cô ta không nhịn được cảm thán: “Ngô Bách Tuế ngầu quá đi mất!” Trước đây cô ta còn cảm thấy Hạ Mạt Hàn gả cho một thằng ngốc, không bằng anh của mình. Nhưng bây giờ cô ta mới biết, Ngô Bách Tuế giỏi giang hơn anh mình quá nhiều.
Chương Hồng Mai nghe Chu Nhã nói vậy liền lập tức tức giận quát lên: “Ngầu cái gì chứ, con xem dáng vẻ của cậu ta có giống người bình thường không?”
Chu Văn chép môi nói: “Nhưng anh ta giỏi đánh nhau thật mà, một mình đánh nhau với hơn ba mươi người, thật ghê gớm.” Tuy tự tôn của Chu Văn bị đả kích nhưng anh ta vẫn phải thừa nhận sự thật này.
Chu Nhã cũng nói lại mẹ mình một câu: “Đúng vậy, nếu không nhờ Ngô Bách Tuế giúp chúng ta thì chắc chắn con đã bị đám côn đồ kia ức hiếp rồi.”
Chương Hồng Mai lại thở dài, bà ta bất lực nói: “Được rồi, đừng nói nữa, chắc chắn lần này Ngô Bách Tuế gây ra họa lớn rồi. Bây giờ nhà chúng ta cũng đừng nghĩ gì tới Hạ Mạt Hàn nữa, chỉ cần bọn họ không phá nhà của dì con là tốt rồi.”
….
Phòng VIP trong bệnh viện trực thuộc trung ương số 1 thành phố Tây Nguyên.
Hạ Tử Hiên xơ xác nằm trên giường bệnh, sắc mặt vàng vọt, toàn thân u ám, đầu quấn băng, ánh mắt vô hồn. Bị Ngô Bách Tuế hành hạ hết lần này đến lần khác, Hạ Tử Hiên đã sụp đổ rồi, cậu ta vô cùng đau khổ.
Thấy bạn trai bị đánh ra nông nỗi này, Chu Thiến ngồi bên cạnh cũng vô cùng phiền muộn.
“Tử Hiên, sao cháu lại bị thương nặng như thế này?” Bà cụ nhà họ Hạ được bố mẹ Hạ Tử Hiên dìu vào phòng bệnh. Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thê thảm của cậu ta, bà cụ rất đau lòng.
Sau lưng bà cụ là hơn hai mươi người nhà họ Hạ, bọn họ đều tới thăm Hạ Tử Hiên.
“Bà nội, cháu bị Ngô Bách Tuế đánh ạ.” Hạ Tử Hiên đã hiểu ra chỉ dựa vào sức của mình cậu ta thì không đấu được với Ngô Bách Tuế, cậu ta không còn cách nào khác ngoài cầu cứu gia tộc.
Vừa nghe Hạ Tử Hiên nói xong, sắc mặt bố cậu ta là Hạ Hưng Bang lập tức thay đổi, ông ta trầm giọng nói: “Cái gì, Ngô Bách Tuế dám đánh con?”
Mẹ của Hạ Tử Hiên là Hùng Ngọc Trân cũng kêu lên: “Thằng ngốc đó lại lên cơn điên nữa à?”
Bà cụ Hạ lại khá bình tĩnh, bà cụ chỉ trầm mặt hỏi: “Rốt cuộc là chuyện này là sao?”
Hạ Tử Hiên tỏ vẻ ấm ức kể khổ: “Tối hôm trước cháu tình cờ gặp Hạ Mạt Hàn, cháu chỉ nói chuyện với chị ta vài câu, chắc là chị ta oán hận cháu nên mở miệng ra là mắng cháu, cháu cũng mắng lại chị ta, thằng ngốc Ngô Bách Tuế lại không phân phải trái, chẳng nói chẳng rằng tát cháu hai cái. Sáng hôm qua, Ngô Bách Tuế tìm tới tận công ty, vô duyên vô cớ đánh cháu một trận nữa. Cháu không phục nên hôm nay mới tìm người tới chỗ ở của anh ta để trả thù, nhưng cháu lại không ngờ anh ta rất mạnh, đánh nhau rất giỏi, những người cháu dẫn theo đều không đánh lại anh ta, lại bị anh ta đánh trận nữa.” Lúc nói chuyện, nước mắt Hạ Tử Hiên chảy ra, trông cậu ta có vẻ vô cùng đáng thương.
Hạ Tử Hiên lợi dụng mình bị thương để đối lấy sự thông cảm, đổi trắng thay đen, toàn những lời giả dối, nói mình thành người bị hại vô tội, còn Ngô Bách Tuế trở thành tên biến thái ức hiếp người quá đáng.
Những người nhà họ Hạ có mặt nghe vậy thì đều tức giận, trong lòng ai cũng đầy căm giận, họ lên tiếng mắng: “Ngô Bách Tuế ngang ngược quá rồi?”
“Đúng vậy, chẳng phải cậu ta bị giam ở bệnh viện tâm thần à? Sao lại được thả ra thế?”
“Thằng điên đó lại còn học cách đánh người, chẳng ra làm sao cả.”
Ngay đến bà cụ cũng không kiềm chế được cơn giận, bà cụ quát lớn: “Thằng ngốc này, tạo phản thật rồi.”
Chú của Hạ Tử Hiên là Hạ Chấn Đông cũng tức giận vô cùng, ông ta nói vơi Hạ Tử Hiên: “Cháu nên tìm chú sớm hơn chứ, chú giúp cháu đi xử lý thằng đó.”
Hạ Chấn Đông cũng là dân anh chị, ông ta cũng được xem là có bản lĩnh ở thành phố Tây Nguyên. Bình thường ở nhà họ Hạ, Hạ Chấn Đông cực kỳ uy nghiêm, Hạ Tử Hiên luôn hơi sợ người chú này. Bình thường cậu ta sẽ không đến tìm ông ta, đặc biệt là bị Ngô Bách Tuế đánh nên cậu ta thấy mất mặt, càng không dám đến tìm chú mình.
Hạ Tử Hiên chép miệng nói: “Chú, nói thật thì cháu không chắc chú có thể đối phó được với anh ta. Thằng ngốc đó lúc đánh nhau hung hăng lắm, Trịnh Huy nổi danh trong khu vực thành pốố cũ cũng chẳng chịu nổi một đòn của anh ta.”
Hạ Chấn Đông nghe vậy liền hỏi với vẻ khó tin: “Cậu ta giỏi thế sao?”
Hạ Tử Hiên gật đầu.
“Cậu ta giỏi đánh đấm thì đã sao, còn có thể coi trời bằng vung được chắc? Bà đi tìm Mạt Hàn, bà không tin nó không quản được thằng chồng ngốc của nó.” Bà cụ hậm hực nói.
Hạ Tử Hiên đau lòng nói: “Bà nội, bà nói với Hạ Mạt Hàn chẳng có ích gì đâu, chính chị ta sai khiến Ngô Bách Tuế tới đánh cháu mà, chị ta còn nói cháu đáng bị ăn đòn.”
Bà cụ nghe vậy càng giận hơn , bà cụ quát lên: “Hạ Mạt Hàn đúng là chẳng ra sao.”
Hạ Tử Hiên ôm đầu kêu lên: “Ôi chao, ôi chao, đầu cháu đau quá bà nội ơi, bà nhất định phải đòi lại sự công bằng cho cháu nhé!”
Bà cụ vô cùng yêu thương cháu trai Hạ Tử Hiên của mình, nhìn thấy cháu trai bị thương, bà cụ thấy đau lòng hơn chính bà bị thương. Bà cụ đi tới bên giường rồi cầm tay Hạ Tử Hiên và nói: “Cháu yên tâm đi, cháu bị đánh ra nông nỗi này, bà sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Nói xong, bà cụ hỏi Hạ Chấn Đông: “Con có thể mời được cao thủ không? Chỉ cần giỏi đánh nhau thì bao nhiêu tiền cũng được.”
Hạ Tử Hiên nghe vậy liền vội nói chen vào: “Bà nội, không cần ra ngoài tìm người giúp đỡ đâu, tìm Thái công tử là được rồi. Nhà họ Thái có rất nhiều vệ sĩ giỏi, nếu Thái công tử đồng ý giúp đỡ thì chắc chắn có thể giải quyết Ngô Bách Tuế êm đẹp.” Thật ra Hạ Tử Hiên đã nghĩ sẵn kế sách rồi. Để bảo đảm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này cậu ta không chỉ muốn gia tộc của mình tự ra tay, mà còn muốn kéo luôn Thái Hâm Lỗi vào cuộc, có hai lớp bảo hiểm, chắc chắn việc này không thể có sai sót gì được.
Nghe Hạ Tử Hiên nói, bà cụ gật đầu, bà cụ lập tức liên lạc với Thái Hâm Hỗi, bảo anh ta tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau, Thái Hâm Lỗi dẫn Hạ Tử Nhiên cùng tới phòng bệnh.
Hạ Tử Nhiên giật mình khi nhìn Hạ Tử Hiên nằm trên giường bệnh, cô ta lập tức chạy lại hỏi han: “Anh, anh bị làm sao thế này?”
“Thằng súc sinh Ngô Bách Tuế đánh đấy.” Bà cụ Hạ trầm giọng trả lời.
Hạ Tử nhiên nói với vẻ không thể tin được: “Ngô Bách Tuế? Thằng ngốc đó lại dám đánh anh cháu sao?”
Bà cụ nói xâu xa: “Thằng ngốc đó giỏi rồi, đánh nhau hăng máu lắm, anh cháu dẫn người qua đều bị cậu ta đánh bị thương hết.”
Nói xong, bà cụ lại nói với Thái Hâm Lỗi: “Thái công tử, nghe nói nhà cháu có mời rất nhiều vệ sĩ giỏi giang, hôm nay bà gọi cháu tới là muốn mượn hai vệ sĩ của nhà cháu để trút giận cho cháu trai của bà.”
Thái Hâm Lỗi lập tức trả lời: “Chuyện này đơn giản ạ, đánh anh vợ của cháu chính là không coi cháu ra gì. Cho dù bà nội không nói thì cháu cũng sẽ không bỏ qua cho Ngô Bách Tuế.”
Nhiệm vụ nhà họ Thái giao cho Thái Hâm Lỗi là xây dựng quan hệ tốt với nhà họ Hạ, cơ hội lần này tốt như vậy, đương nhiên Thái Hâm Lỗi sẽ không để tuột mất.
Nói xong, anh ta lập tức gọi điện cho bố mình nói rõ tình hình.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông tóc húi cua mặc vest xám đến phòng bệnh.
“Chú Hoa, sao chú lại đến đây?” Thái Hâm Lỗi nhìn người đàn ông tóc húi cua kia và hỏi với vẻ khó hiểu.
Người đàn ông tóc húi cua kia tên là Phan Thiệu Hoa, là vệ si thân cận của bố Thái Hâm Lỗi, ông ta đã làm vệ sĩ ở nhà họ Thái hai mươi năm rồi, chưa từng làm sai chuyện gì, ông ta đích thực là người có năng lực.
Phan Thiệu Hoa nhìn Thái Hâm Lỗi rồi thản nhiên giải thích: “Dù sao chú cũng đang rảnh, chú đi với cháu một chuyến nhé?”
Thái Hâm Lỗi phấn khích nói: “Thật không ngờ bố cháu lại nỡ bảo chú đến đây, cháu có cảm giác hơi dùng dao mổ trâu để chọc tiết gà rồi.”
Người trong nhà họ Thái đều biết Phan Thiệu Hoa, ông ta tuyệt đối có thể được xem là thần giữ cửa của nhà họ Thái. Vốn dĩ Thái Hâm Lỗi cho rằng bố mình sẽ cử đại vài vệ sĩ sang thôi, dù sao thì vệ sĩ của nhà họ Thái cũng đều được thuê với giá cao, khả năng chiến đấu đều không tầm thường. Thật không ngờ bố lại bảo Phùng Thiệu Hoa đích thân ra tay, có thể thấy gia tộc của anh ta rất xem trọng nhà họ Hạ!
“Anh Phan, đúng là vinh hạnh quá.” Hạ Chấn Đông biết Phan Thiệu Hoa, thấy ông ta đích thân tới thì cũng rất kích động, nhanh chóng bước tới chào hỏi.
Trong mắt Hạ Chấn Đông thì Phan Thiệu Hoa là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ. Để đảm bảo không có sai sót gì, Hạ Chấn Đông đã gọi hết hơn hai mươi đàn em của mình tới. Bây giờ nhìn thấy ông phật lớn là Phan Thiệu Hoa đến, ông ta lập tức nhận ra được mình gọi người đến cũng như không.
Phan Thiệu Hoa khách sáo bắt tay Hạ Chấn Đông.
“Tử Hiên, đưa địa chỉ nhà của Ngô Bách Tuế cho bà, hôm nay bà sẽ đích thân đi lấy lại công bằng cho cháu.” Bà cụ Hạ nhìn ra được Phan Thiệu Hoa không tầm thường, bà cụ lập tức nói với Hạ Tử Hiên.
Hạ Tử Hiên ngồi bật dậy, kích động nói: “Cháu dẫn mọi người đi!” Đi trả thù mà, sao Hạ Tử Hiên có thể nằm chờ ở giường bệnh được chứ.
Bà cụ quan tâm nói: “Cháu bị thương nặng thế này, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, bà sẽ dạy dỗ Ngô Bách Tuế thật nặng cho cháu.”
“Đúng vậy, con vẫn nên ở bệnh viện dưỡng thương đi nhé?” Hùng Ngọc Trân cũng khuyên nhủ.
Hạ Tử Hiên nhảy từ trên giường bệnh xuống và nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Vết thương lớn nhất là vết thương trong lòng cháu, nếu cháu không tận mắt chứng kiến Ngô Bách Tuế bị dạy dỗ, vết thương này của cháu sẽ mãi mãi không lành được.”
Thấy Hạ Tử Hiên kiên định như vậy, bà cụ Hạ cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Một rưỡi chiều, bà cụ dẫn theo một đám người nhà họ Hạ, Hạ Chấn Quốc dẫn hơn hai mươi đàn em, Chu Thiến dìu Hạ Tử Hiên, Thái Hâm lỗi dẫn theo Phan Thiệu Hoa.
Một đoàn năm sáu mươi người chia ra ngồi trên mười mấy chiếc xe, hùng hổ kéo nhau về con ngõ Ngọ Tử trong khu phố cũ…
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
161 chương
66 chương
42 chương
189 chương
30 chương