Chàng khờ ở rễ

Chương 334 : sau tất cả

Tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi. Mọi người lục tục tản đi. Trận chiến liên miên khiến bọn họ căng thẳng tột độ, trải nghiệm hết các cung bậc cảm xúc, từ sợ hãi, tuyệt vọng, cho đến mừng rỡ vì được giải thoát. Rồi giờ thì chỉ còn lại nỗi mệt mỏi muốn được ngả lưng nghỉ ngơi quên hết mọi chuyện, Hoàng Quý Lan kéo tay Hạ Mạt Hàn: “Mạt Hàn, kết thúc rồi. Chúng ta về thôi”. Sau bao nhiêu thăng trầm biến cố, nhà họ Hạ đã tan hoang đổ nát, người chết như ngả rạ, nhưng những kẻ còn lại vẫn phải tiếp tục sống. Dù có chịu bao nhiêu tổn thương thì bọn họ vẫn phải tiếp tục gượng dậy. Những kẻ thù đe dọa họ đều đã ngã xuống, ít ra thì bây giờ họ đã được an toàn, đã được tự do. Giờ Hoàng Quý Lan chỉ muốn tránh xa bãi tàn tích chiến trường này để bình tâm trở lại. Hạ Mạt Hàn nhìn Ngô Bách Tuế đang chuẩn bị quay lưng bỏ đi cùng Đường Dĩnh, cô gom hết quyết tâm, lớn tiếng: “Bách Tuế!” Ngô Bách Tuế dừng bước, anh quay đầu nhìn Hạ Mạt Hàn. Hạ Mạt Hàn cất tiếng: “Liệu em có thể nói chuyện với anh một lát không?” Ngô Bách Tuế không đáp cô ngay, anh quay đầu nhìn Đường Dĩnh. Hành động này khiến tim Hạ Mạt Hàn đau nhói. Anh không đưa ra quyết định mà quay đầu như muốn hỏi ý Đường Dĩnh. Cô đã thật sự đánh mất Ngô Bách Tuế. Khi trước chỉ cần cô lên tiếng, anh sẽ ngay lập tức bước đến bên cô. Còn giờ có lẽ cô chỉ còn là quá khứ, chỉ là một người xa lạ với anh. Đường Dĩnh nói với Ngô Bách Tuế: “Anh đi đi”. Ngô Bách Tuế gật đầu, có lẽ anh và Hạ Mạt Hàn cũng phải dứt khoát lần cuối. Anh tiến về phía Hạ Mạt Hàn, nói: “Em muốn nói gì với tôi?” Hạ Mạt Hàn cất lời: “Bách Tuế, em xin lỗi”. Ngô Bách Tuế im lặng nhìn cô. Mắt Hạ Mạt Hàn rưng rưng, cô nói tiếp: “Từ khi chúng ta ở bên nhau, em đã khiến anh bị tổn thương rất nhiều lần. Anh luôn cố gắng bảo vệ em, đối xử tốt với em, nhưng em lại hoài nghi anh, không hiểu anh, không toàn tâm toàn ý lo lắng quan tâm tới anh, em đúng là ngu ngốc. Đến khi em nhận ra tình cảm thật của mình thì cũng đã muộn rồi. Em biết giờ có nói gì cũng không cứu vãn được quá khứ, nhưng em thật lòng xin lỗi anh, cũng muốn bày tỏ tình cảm của mình với anh lần cuối. Bách Tuế, khi trước anh yêu em, em đã phụ lòng anh, khiến anh thất vọng. Còn bây giờ khi em đã thật sự yêu anh, anh lại có cuộc sống mới của mình rồi. Có lẽ đây chính là sự trừng phạt cho em”. Lòng Ngô Bách Tuế cũng thoáng nhói đau. Anh từng rất yêu Hạ Mạt Hàn, quyết tâm làm tất cả vì cô, muốn cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất cuộc đời. Nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi. Qua bao nhiêu sóng gió, tình yêu của anh cũng đã tan vỡ. Hạ Mạt Hàn nói: “Em nói ra những lời này không phải vì muốn thêm gánh nặng cho anh, em không có quyền đòi hỏi điều gì khác, mà chỉ muốn chân thành nói ra tiếng lòng mình một lần cuối. Em rất cảm ơn vì những gì anh đã làm cho em. Em cũng không mong mỏi gì hơn, có lẽ về sau chúng ta sẽ không còn được gặp nhau nữa. Em sẽ cố gắng sống tốt phần đời của mình, chăm sóc cho mẹ, cho nhà họ Hạ. Em cũng mong anh sẽ sống thật hạnh phúc. Đường Dĩnh rất tốt, cô ấy nhận ra thứ quý giá ngay bên cạnh mình chứ không mù quáng theo đuổi những thứ hão huyền như em. Anh hãy đối xử tốt với cô ấy, em chúc phúc cho cả hai người”. Ngô Bách Tuế nhìn sâu vào mắt Hạ Mạt Hàn. Anh chưa từng oán trách thù hận cô, dù tình cảm đã phai nhạt sau bao lần thiếu tin tưởng, nhưng cô vẫn là người anh từng yêu sâu đậm. Nghe cô nói những điều này, anh cũng cảm thấy nhẹ lòng, anh mong Hạ Mạt Hàn cũng sẽ sống thật hạnh phúc. “Mạt Hàn, cảm ơn em. Tôi không hối hận vì quãng thời gian đã ở bên em, nhưng có lẽ chúng ta thật sự không giành cho nhau. Giờ mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi rồi, nhưng tôi cũng mong em sẽ sống thật hạnh phúc, rồi em sẽ có một gia đình với tình yêu thật sự. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, em có thể nhờ tới chúng tôi bất cứ lúc nào”. Nghe lời chúc của Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn thấy nhói đau, nhưng đồng thời cô cũng có cảm giác nhẹ nhõm. Cô biết từ giờ họ sẽ không còn dính dáng gì tới nhau nữa, nhưng đây chính là kết quả tất yếu, chỉ mong từ nay họ sẽ hạnh phúc với con đường riêng của mình. Hạ Mạt Hàn mỉm cười, hai mắt loang loáng lệ, cô thở dài: “Vậy là duyên nợ giữa chúng ta đã chấm dứt thật rồi. Nhưng đây là chuyện đương nhiên. Trong suốt bao năm bên anh em đã làm sai vô số việc, có lẽ chỉ có mình việc này là đúng”. Ngô Bách Tuế im lặng. Hạ Mạt Hàn lại nói: “Được rồi, em đã làm phiền anh rồi. Anh mau trở về đi, Đường Dĩnh đang chờ anh đấy”. Ngô Bách Tuế nhìn vào mắt Hạ Mạt Hàn, kết thúc của tình cảm sâu đậm kéo dài suốt bao năm khiến lòng người khắc khoải. Anh gật đầu, nói: “Vậy tôi đi đây”. Hạ Mạt Hàn nhìn bóng lưng Ngô Bách Tuế xa dần. Cô buột miệng: “Ngô Bách Tuế”. Anh quay đầu lại. Cô thốt: “Tạm biệt”. Ngô Bách Tuế nhìn cô, anh đáp: “Tạm biệt”, nói rồi, anh tiến về phía Đường Dĩnh. Hạ Mạt Hàn trở lại bên Hoàng Quý Lan. Hoàng Quý Lan đứng từ xa, không nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Ngô Bách Tuế, nhưng nhìn đôi mắt loang loáng nước của con gái mình, bà ta vẫn có thể đoán được phần nào. Hoàng Quý Lan không biết nên làm gì để an ủi con gái, chỉ biết ôm lấy cô vỗ về. Hạ Mạt Hàn bèn siết tay mẹ, cô nói: “Mẹ, không sao đâu, con ổn mà. Từ giờ chúng ta hãy cố gắng sống thật tốt. Những điều bất hạnh đã qua đi cả rồi, chúng ta sẽ vực dậy nhà họ Hạ, sống như một gia đình thực thụ”. Giờ người nhà họ Hạ không còn lại bao nhiêu, bọn họ đều đã nếm trải đủ thăng trầm, ai nấy đều rất trân trọng giờ phút bình yên này đây. Họ chỉ muốn tạm nghỉ ngơi, không sân si tranh giành, rồi sau đó sẽ nỗ lực sống thật hạnh phúc để bù đắp cho chuỗi ngày vừa qua. Hạ Mạt Hàn, Hoàng Quý Lan và người nhà họ Hạ cùng rảo bước. … Sau khi Ngô Bách Tuế đánh bại vị Chiến thần của nhà họ Đường – Đường Hạn Tùng, đám người còn may mắn sống sót sau hàng loạt trận chiến chấn động lịch sử nhẹ nhõm thở ra. Cuối cùng họ cũng không cần phải lo sợ ngày đêm, trải qua quá nhiều việc như vậy, họ nghi mình bị tim thòng mất rồi! Sau một đêm nghỉ ngơi, những người nắm quyền quyết định ngồi trong phòng khách lớn của nhà họ Ngô để giải quyết những việc còn lại. Ngô Thanh Đế lên tiếng đầu tiên: “Bây giờ đã không còn mối nguy hiểm nào nữa nhưng còn rất nhiều vấn đề cần chúng ta giải quyết!” Ngô Bách Tuế cũng nói: “Đúng vậy, bây giờ nhà họ Đường như rắn mất đầu, trưởng tộc, trưởng lão đều đã chết, nếu cứ để họ như vậy cũng không phải là chuyện tốt”. Đường Chấn Phong mở miệng: “Chuyện này thì con cứ yên tâm, bố mẹ sẽ giải quyết!” … Nhà họ Đường Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên vừa quay về nhà họ Đường thì thấy một khung cảnh hỗn loạn. Mọi người trong gia tộc họ Đường đang chạy loanh quanh khắp nơi, người thì khóc, người thì la hét, người lại như đang tìm kiếm đồ vật. Một người chạy ngang qua ba người Đường Chấn Phong thì bị Đường Chấn Phong túm lại hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Người bị túm lại đáp: “Hôm trước mấy vị trưởng lão quay về gọi trưởng tộc đi thì không còn thấy trưởng tộc về nữa, sau đó Thái Thượng trưởng lão cũng không bế quan nữa mà đi luôn giống trưởng tộc và Đại trưởng lão, đến giờ không thấy về! Sau đó có người nói rằng họ đều chết hết rồi nên mọi người đang hoảng sợ”. Đường Chấn Phong nghe xong thì thả tay để người kia chạy đi. Sau đó Đường Chấn Phong và vợ con tiến vào sảnh nghị sự của nhà họ Đường, hội tụ sức mạnh vào lòng bàn tay rồi đánh mạnh vào chiếc chuông lớn dùng để thông báo khi cần của gia tộc bọn họ. Boong! Boong! Boong! Ba tiếng chuông có ý nghĩa là chuyện cực kỳ quan trọng, âm thanh khiến mọi người trong nhà họ Đường đều phải dừng hành động của mình, đồng loạt đi tới quảng trường lớn của gia tộc. Dưới quảng trường, mọi người đang xầm xì “Sao thế? Sao chuông lại vang?” “Ai biết! Tôi cũng mới đi từ nhà qua mà!” “Có gì không biết chứ, chắc chắn là toang cmn rồi!” …. Đường Chấn Phong đứng trên đài cao, dùng nội lực khuếch đại âm thanh nói: “Mọi người hãy im lặng, sau đây tôi sẽ thông báo những chuyện rất quan trọng!” Mọi người đứng dưới cũng dần dần yên tĩnh, họ đang tập trung nghe ngóng xem Đường Chấn Phong này định nói gì. “Như mọi người đã biết, những trụ cột của nhà họ Đường chúng ta đã không còn…” “Cái gì? Ai không còn?” “Đúng vậy, ai không còn chứ! Đường Chấn Phong, ông đừng nói bậy nói bạ nhé, kẻo vạ miệng mang họa vào người đấy!” Đường Chấn Phong bị ngắt lời giữa chừng cũng không tức giận, ông ta bình tĩnh đáp: “Người không còn chính là trưởng tộc, Đại trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão và cả Chiến thần Đường Hạn Tùng, họ đã bị đánh bại vì sự độc đoán và cái nhìn như ếch ngồi đáy giếng của mình. Bây giờ, nhà họ Đường phải thay đổi, phải bước ra ngoài thì mới có cơ hội tồn tại!” Giọng nói Đường Chấn Phong vang vọng khắp cả quảng trường, mọi người cũng bị kéo lại từ cú sốc mất đi trụ cột trước đó. “Vậy chúng ta phải làm gì?” Một người can đảm đứng ra hỏi. “Mọi người đều là một thành viên của gia tộc, tất nhiên điều chúng ta làm là phát triển gia tộc này. Trong thế giới mà chúng ta được cha ông dạy bảo, quy luật cá lớn nuốt cá bé luôn đúng, vì vậy, từ giờ, chúng ta sẽ hợp tác với nhà họ Ngô của con rể Đường Chấn Phong tôi để cùng nhau phát triển”. Một người luôn coi thường Đường Chấn Phong bỗng lên tiếng chất vấn “Tại sao chúng ta phải hợp tác với nhà họ Ngô, đó không phải là con chó của nhà họ Đường sao? Họ xứng làm đối tác của chúng ta à?” Đường Chấn Phong thủng thẳng trả lời: “Đúng vậy, nhà họ Ngô là con chó của nhà họ Đường và giờ, con chó đó đã phá xích, cắn chết chủ và chuẩn bị trở thành vị vua rồi, lý do thế đã đủ chưa?” Người vừa hỏi nghẹn họng. Những người ở đây đã hiểu, trụ cột của gia tộc họ đã chết trong tay nhà họ Ngô, tuy họ không biết chính xác là ai mạnh mẽ đến vậy nhưng họ biết nơi ba bố con Thái Thượng trưởng lão muốn tới chính là nhà họ Ngô. Sau đó, Đường Chấn Phong ban ra một loạt những quy tắc mới, điều này khiến người của nhà họ Đường khá bối rối nhưng trải qua cú sốc hỗn loạn vừa rồi, họ biết họ không còn là nhà họ Đường ngày xưa nữa, họ biết họ phải thay đổi rồi! Lại nói về nhà họ Ngô. Sau quá trình bàn bạc với những người có quyền lực còn sống sót trong nhà họ Ngô, kết quả cuối cùng là Ngô Thiên vẫn giữ lại vị trí gia chủ nhà họ Ngô vì tuy Ngô Bách Tuế rất mạnh nhưng anh còn rất nhiều việc cá nhân cần giải quyết và mong muốn cá nhân của anh cũng không muốn trở về làm gia chủ nhà họ Ngô nữa. Mặt khác, Ngô Thiên đã làm rất tốt khi ngồi ở vị trí này dù quá trình để có được nó không mấy quang vinh. Cuối cùng, Ngô Bách Tuế thành vị cao thủ ẩn danh, Chiến thần bảo hộ cho nhà họ Ngô khi cấp bách, những việc còn lại không liên quan gì tới anh. Trải qua quãng thời gian đấu tranh liên tục với Thần Chết, phải mất nửa tháng, người trong gia tộc nhà họ Ngô mới bình tĩnh và quay lại cuộc sống hàng ngày, giải quyết các vấn đề còn tồn đọng sau trận chiến sinh tử cũng như những khó khăn mới khi họ trở thành gia tộc đứng đầu danh xứng với thực. Một ngày dài nữa cũng qua. Ngô Thiên quay về căn phòng riêng của mình, từ sau khi trận chiến cuối cùng của Ngô Bách Tuế kết thúc, hắn đã ngủ phòng riêng, không ngủ với Diệp Hồng Trúc nữa. Lý do thì cũng không có gì to tát, chỉ là hắn cảm thấy mình nên tập trung tu luyện để thăng cấp thôi. Sau khi đứng ở bờ vực của cái chết, hắn nhận ra mình thật sự không thể sánh bằng Ngô Bách Tuế, nhưng tâm thái hiện giờ của hắn lại khác hẳn trước kia. Trước đây, khi biết mình không bằng Ngô Bách Tuế, hắn sẽ ghen tỵ, sẽ tìm mọi cách, dù là những thủ đoạn dơ bẩn để giành lấy, để chiếm đoạt để thay thế Ngô Bách Tuế, nhưng còn bây giờ, hắn cảm thấy mình không cần phải như thế nữa, hắn sẽ dùng hết sức mình để làm tốt vai trò gia chủ, để tu luyện, khi người trong tộc nhắc tới hắn thì sẽ không phải so sánh với Ngô Bách Tuế mà sẽ đặt hắn đứng ngang hàng với đối phương. Khi Ngô Thiên đang đắm chìm trong suy tư, Ngô Thanh Đế tới phòng hắn, gõ cửa “Cộc cộc!” “Ai vậy?” “Bố đây”. Ngô Thiên nghe thấy giọng Ngô Thanh Đế thì đi tới mở cửa, mời ông vào. Ngô Thanh Đế hỏi: “Dạo này bận bịu quá nên chưa hỏi han gì con, mấy hôm nay vết thương của con đã lành chưa?” Ngô Thiên đáp: “Cũng sắp rồi ạ!” Ngô Thanh Đế hỏi tiếp: “Con ở phòng riêng rồi à, sao vậy? Diệp Hồng Trúc và con cãi nhau sao?” Ngô Thiên lại ngoan ngoãn đáp: “Không phải, con và cô ấy vẫn bình thường, chỉ là con muốn tập trung tu luyện thêm mà thôi!” Ngô Thanh Đế nhìn Ngô Thiên, đã bao lâu rồi ông mới ngồi nói chuyện riêng với đứa con trai này, thời trẻ, ông coi trọng vấn đề con riêng và con trong giá thú mà quên rằng người gây ra tình trạng này chính là mình, người phạm lỗi là mình, ông bỏ bê đứa con lớn, khiến nó bị dè bỉu khinh khi, rồi khi nó đấu tranh, ông lại mắng nó là đứa con hư. Sau bao nhiêu chuyện, Ngô Thanh Đế nhận ra khá nhiều điều, ông cảm thấy mình nên xin lỗi đứa con trai này vì nó đâu thể lựa chọn cách mình sinh ra. “Bố xin lỗi!” Ngô Thiên giật mình: “Sao ạ?”, hắn hỏi ra theo bản năng rồi lại im lặng nhìn bố mình, ông cũng không còn như xưa nữa, thời gian chẳng tha cho ai, dù ông rất mạnh, dù ông từng ghét hắn, dù hắn từng khát vọng tình thương của bố… Dù…. Nhưng mọi chữ ‘Dù’ đã không còn là nỗi đau trong lòng hắn nữa. Ngô Thiên im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Con cũng xin lỗi bố! Qua bao nhiêu chuyện, con nhận ra mình đã quá cực đoan, con làm mọi chuyện chỉ để bố chú ý nhưng cách làm của con đã sai ngay từ đầu. Cảm ơn bố đã bao dung con, cảm ơn bố đã cứu con!” Ngô Thanh Đế mỉm cười hiền lành, lần đầu tiên ông giơ tay vỗ đầu cậu con trai này dù hắn chẳng còn bé bỏng gì cho cam: “Chúng ta là bố con mà!” Sau cuộc đối thoại đó, quan hệ giữa hai bố con đã trở nên thân thiết hơn, Ngô Thanh Đế quyết định ở lại nhà họ Ngô với chức vụ trưởng lão để giúp đỡ và hướng dẫn Ngô Thiên tu luyện. … Vào một ngày nắng, Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế gặp nhau trong trang viên, mối quan hệ giữa hai người vẫn vậy, có điều chỉ thay đổi từ người xa lạ thành quen biết chứ không phải như hai anh em ruột. Ngô Thiên lên tiếng trước: “Ngô Bách Tuế, cậu hãy cẩn thận đấy, tôi sẽ đánh bại cậu vào một ngày không xa!” Ngô Bách Tuế cười đáp: “Ôi chao, hiếu thắng nhỉ! Tôi chờ đấy!” Ngô Thiên vẫn không cam lòng: “Hừ, chờ đi, tôi không thắng được cậu thì con tôi sẽ thắng con cậu!” Ngô Bách Tuế cười tươi hơn: “Được, nếu con anh có bản lĩnh, tôi sẽ trao thanh Huyết Long Đao cho nó!” Nói xong, hai người đi ngang qua nhau trong trang viên đầy ánh mặt trời, tương lai là chuyện chẳng ai biết trước được nhưng hãy dũng cảm đương đầu với nó!