Chàng khờ ở rễ
Chương 282 : Giọng nói của ngô bách tuế
Cuối cùng, Quy Hư Đạo Nhân cũng không đỡ nổi sức mạnh của Đại trưởng lão, chết thảm tại chỗ.
Ngay tức khắc, hiện trường như đông cứng lại.
Người nhà họ Ngô như sét đánh ngang tai, vẻ mặt đờ đẫn, mắt trợn tròn kinh hãi, suy sụp cúi đầu.
Sắc mặt Ngô Thanh Đế nhợt nhạt, ông sững sờ một hồi mới lê nổi người đến bên cạnh Quy Hư Đạo Nhân. Ông chậm rãi ngồi xuống, vươn tay sờ động mạch chủ của Quy Hư Đạo Nhân.
Vài giây sau, nét mặt của Ngô Thanh Đế hoàn toàn suy sụp. Mắt ông ngập tràn đau khổ và tuyệt vọng. Ông bần thần nhìn Quy Hư Đạo Nhân, nghẹn ngào: “Quy Hư Đạo Nhân, nhà họ Ngô có lỗi với ông!”
Giọng nói của Ngô Thanh Đế hết sức thống khổ cùng tội lỗi. Quy Hư Đạo Nhân vì bảo vệ nhà họ Ngô mà chết, Ngô Thanh Đế cảm thấy đau đớn và áy náy, đồng thời cũng cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì Quy Hư Đạo Nhân chết đồng nghĩa nhà họ Ngô cũng sẽ diệt vong. Ngô Thanh Đế không dám nghĩ đến kết cục này nhưng không có cách nào khác ngoài đối diện sự thật.
Ba người nhà Đường Chấn Phong cũng chìm vào trầm mặc, ánh mắt họ lịm đi, trái tim như chết lặng. Họ dường như thấy cái chết đang cận kề. Trang viên này rồi sẽ máu chảy thành sông, đây sẽ là nấm mồ vùi chôn bọn họ. Tất cả họ sẽ chết!
Người nhà họ Ngô chìm trong đau thương và sợ hãi, không khí trên hiện trường nặng nề đến cực điểm, bọn họ dường như trở thành tử tù chờ hành quyết trên pháp trường, trước mắt chỉ có một ngõ cụt, cảm giác chờ chết này thực sự khủng khiếp, mọi người trong nhà họ Ngô đều hoảng sợ tột độ.
Ngược lại, nhà họ Đường lại ngẩng cao đầu. Bọn họ đứng ở vị trí người thống trị, nắm quyền sinh sát trong tay nên coi thường sinh mệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tàn sát những người ở đây, người nhà họ Ngô lúc này đã như cá nằm trên thớt, ánh mắt bọn họ tràn đầy hoang mang.
Là người dẫn đầu phía nhà họ Đường, Đại trưởng lão giống như một vị vua oai phong lẫm liệt. Lão ta có võ công phi phàm cùng với uy lực cao thâm của sức mạnh Tử Vong, lão ta càng bất khả chiến bại. Lão ta lạnh lùng nhìn Ngô Thanh Đế ngồi bên cạnh Quy Hư Đạo Nhân, khô khốc hỏi: “Tại sao Quy Hư Đạo Nhân lại giúp cậu?”
Quy Hư Đạo Nhân đã chết nên không thể khai thác được gì nữa. Nhưng Đại trưởng lão vẫn canh cánh về người đứng sau Quy Hư Đạo Nhân, nên muốn đào bới thông tin từ Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng Đại trưởng lão rồi trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, ông nội tôi – Ngô Lại đang ở Bạch Long Quán tu luyện. Việc Quy Hư Đạo Nhân giúp đỡ chúng tôi là do ông nội tôi phó thác”.
Ngô Thanh Đế nhất định phải nói dối đến cùng. Đại trưởng lão nhà họ Đường quá khủng khiếp, chỉ cần lão ta phất tay một cái, nhà họ Ngô sẽ bị quét sạch. Đối với tên ma đầu đáng sợ này, Ngô Thanh Đế cũng chẳng có đối sách gì, ông chỉ có thể mượn oai của Ngô Lại nhằm chuyển dời sự chú ý, hi vọng uy danh của Ngô Lại còn có chút tác dụng răn đe.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Đại trưởng lão khẽ dao động, lão ta lạnh lùng nhìn Ngô Thanh Đế, nghiêm nghị hỏi: “Cậu chắc chắn Ngô Lại còn sống?”
Giọng nói của Đại trưởng lão vô cùng nặng nề, từng chữ mang sức nặng khiến người ta thấy ngột ngạt cực kì, thân thể của lão ta cũng phóng ra một luồng khí tức trầm trọng, ẩn chứa sát khí nhàn nhạt.
Đại trưởng lão trong bộ dạng như vậy càng đáng sợ, tim của Ngô Thanh Đế không khỏi run rẩy. Nhưng sắc mặt ông vẫn bình lặng như cũ, ông nhìn Đại trưởng lão rồi trả lời chắc nịch: “Đương nhiên, bây giờ ông ấy đang ở Bạch Long Quán”.
Ngô Thanh Đế nhấn mạnh về Bạch Long Quán, trong tình cảnh tuyệt vọng ông muốn vớt vát chút hi vọng. Ông biết Dương Kim Dương đang ở Bạch Long Quán, hơn nữa Dương Kim Dương lại là sư phụ của Quy Hư Đạo Nhân, nhất định thực lực sẽ mạnh hơn Quy Hư Đạo Nhân. Nếu Đại trưởng lão phái người đến Bạch Long Quán để xác minh sự thật, vậy thì sẽ kinh động đến Dương Kim Dương. Như vậy nhà họ Ngô có cơ may được cứu.
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Ngô Thanh Đế, trong mắt hiện lên vẻ hung hăng dò xét, một lát sau mới lên tiếng, ngờ vực hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao ông ta không đích thân tới?”
Về chuyện Ngô Lại còn sống, ngày hôm qua ba vị trưởng lão kia đã nói với Đại trưởng lão rồi, nhưng Đại trưởng lão hoàn toàn không tin. Bây giờ Ngô Thanh Đế nhấn mạnh như vậy, nhưng Đại trưởng lão vẫn giữ thái độ ngờ vực. Có chết lão ta cũng không tin Ngô Lại còn sống.
Nghe vậy, Ngô Thanh Đế không chút do dự, kiên định nói: “Ông ấy đang bế quan ở Bạch Long Quán không tiện ra mặt, mới giao phó cho Quy Hư Đạo Nhân đến giúp nhà họ Ngô”.
Giọng điệu và biểu cảm của Ngô Thanh Đế trước sau đều nghiêm túc và chắc nịch, ông không muốn Đại trưởng lão phát hiện ra lỗ hổng nào.
Nhưng khi Đại trưởng lão nghe được những lời này, ánh mắt lão ta càng lạnh lẽo, lão ta hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Thanh Đế, âm hiểm nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin lời cậu nói sao?”
Ngô Thanh Đế không hề nhượng bộ, ông tiếp tục duy trì giọng điệu nghiêm nghị: “Lời tôi nói đều là thật, nếu không tin, ông có thể phái người đi kiểm chứng”.
Ngô Thanh Đế khích bác, nhưng Đại trưởng lão không dễ rơi vào tròng như vậy, nghe lời này của Ngô Thanh Đế, sắc mặt lão ta trở nên âm trầm, giọng lão ta đặc quánh lại: “Cậu tưởng tôi ngốc sao?”
Dứt lời, lão ta phẩy tay, một luồng chân nguyên hung hãn đột kích một toán người nhà họ Ngô ở đằng xa.
Rầm!
Người đàn ông nhà họ Ngô đứng ở hàng đầu, không kịp chuẩn bị tinh thần đã bị đánh trúng, trong nháy mắt, ngực ông ta toác ra một hốc to bằng nắm đấm, máu chảy ướt đẫm, rồi thân thể ông ta sụp xuống.
Người đàn ông đó đã chết.
Một đòn chết tươi!
“Aaa!”
Nhìn thấy cái chết thê thảm không hề báo trước của người đàn ông trung niên, tất cả người nhà họ Ngô đều sợ hãi la hét, hồn bay phách lạc, bọn họ chạy loạn như rắn mất đầu, hoảng loạn tìm chỗ trốn.
Thấy vậy, Đại trưởng lão giận dữ giậm mạnh xuống đất, đột nhiên, một luồng sức mạnh Địa Cầu từ dưới đất cuồn cuộn nổi lên, giống như một cơn lốc điên cuồng, bao vây toàn bộ người nhà họ Ngô, khiến bọn họ không còn chỗ rút lui.
Người nhà họ Ngô sợ hãi tột độ, chạy trốn cũng không được chứ đừng nói đến chống cự. Bọn họ chỉ có thể ở yên tại chỗ chờ chết, có những người nhút nhát đã sợ đến mức phát khóc, không khí hoảng loạn bao trùm lấy tất cả.
Ngô Thanh Đế nhìn thấy Đại trưởng lão đột nhiên bắt đầu giết chóc, sắc mặt ông thay đổi rõ rệt, ông khẩn trương hét lên với Đại trưởng lão: “Tôi nói rồi, những lời tôi nói đều là sự thật, nếu ông không tin thì tôi có thể đi cùng ông đến Bạch Long Quán kiểm tra sẽ rõ, nếu tôi nói sai một lời, ông có thể giết chết tôi ngay tại Bạch Long Quán”.
Ngô Thanh Đế không thể trơ mắt nhìn nhà họ Ngô bị tiêu diệt, nhưng ông thực sự không còn lựa chọn nào khác, ông chỉ có thể tiếp tục cố chấp với lời nói dối của mình, hi vọng rằng Đại trưởng lão sẽ bị dao động mà đi một chuyến đến Bạch Long Quán để xác minh sự thật.
Tuy nhiên, ngay khi Ngô Thanh Đế dứt lời, Đại trưởng lão lại vung tay, tung một luồng chân khí mạnh mẽ về phía nhà họ Ngô.
Lần này, sức công kích của Đại trưởng lão còn mạnh mẽ và ác liệt hơn trước.
Bùm!
Chỉ với một đòn, ba người hai nam một nữ trong đám đông nhà họ Ngô bị đánh trúng cùng lúc. Thân thể của cả ba người đều bị nổ tung đến mức máu thịt lẫn lộn, chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sự khiếp sợ của người nhà họ Ngô đột nhiên tăng vọt, tiếng khóc và tiếng la hét thất thanh trong đám đông càng lúc càng lớn hơn, toàn bộ trang viên tràn ngập tuyệt vọng và hoảng loạn.
Nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người lên đến đỉnh điểm, họ có thể trở thành người tiếp theo chết thảm bất cứ lúc nào.
Nhà họ Ngô sắp đến lúc lụi tàn.
Đại trưởng lão giống như tên đao phủ tàn ác không có tình người, lão ta nhìn Ngô Thanh Đế độc ác nói: “Cậu còn nói thêm những lời thừa thãi, tôi sẽ giết thêm vài người nhà họ Ngô, tôi muốn xem thử cậu muốn bao nhiêu người nhà họ Ngô phải chết vì cậu”.
Đại trưởng lão cố ý đẩy trách nhiệm về cái chết của những người kia cho Ngô Thanh Đế, lão ta biết Ngô Thanh Đế một lòng muốn cứu nhà họ Ngô, nên lão ta càng muốn Ngô Thanh Đế cảm nhận sâu sắc cảm giác những người ông muốn bảo vệ vì ông mà chết.
Ngô Thanh Đế tức giận đến phát điên, ông căm tức nhìn Đại trưởng lão, oán hận nói: “Ông đã tàn sát người nhà họ Ngô thế này, đợi ông nội tôi xuất quan nhất định sẽ không tha cho ông”.
Ngô Thanh Đế phẫn hận, đau đớn và tuyệt vọng. Nhưng ông vẫn một mực khẳng định người đứng sau Quy Hư Đạo Nhân là Ngô Lại, bởi vì chỉ có Ngô Lại mới khiến nhà họ Đường kiêng kị vài phần. Nếu không, có nói ra Dương Kim Dương thì e là Đại trưởng lão cũng không tin. Đại trưởng lão cũng sẽ không quan tâm Dương Kim Dương là ai, người nhà họ Ngô chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi.
Đại trưởng lão vẫn một mực không tin lời Ngô Thanh Đế, nhưng nghe những lời Ngô Thanh Đế nói, lão ta bị chọc giận. Lão ta đưa tay nắm cổ áo Ngô Thanh Đế nhấc bổng ông lên rồi tàn bạo nói: “Cậu cho rằng tôi sợ Ngô Lại sao? Tôi không tin ông ta còn sống, mà cho dù ông ta có còn sống đi chăng nữa, tôi cũng sẽ hủy diệt nhà họ Ngô. Đến lúc đó, để tôi xem thử ai không tha cho tôi?”
Ngô Thanh Đế gần như nghẹt thở, mạch máu trên trán hằn rõ, hô hấp rất khó khăn, hai mắt như sắp nổ tung, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng bất chấp điều này, ông vẫn kiên định, hổn hển nói: “Thực lực hiện tại của ông tôi, ông không lường nổi đâu. Trước khi tiêu diệt nhà họ Ngô của tôi, ông tốt nhất nên cân nhắc hậu quả. Nếu không, cả nhà họ Đường của ông sẽ phải gánh chịu tai ương”.
Nghe vậy, ánh mắt Đại trưởng lão tràn đầy sát ý, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sao? Tôi cứ không tin đấy, tôi cứ hủy diệt nhà họ Ngô đấy. Bây giờ, tôi cho cậu lên đường trước”.
Dứt lời, Đại trưởng lão dốc toàn lực muốn lấy mạng Ngô Thanh Đế.
Nhưng lúc này, từ trong không trung, giọng Ngô Bách Tuế đột nhiên vang lên: “Thả ông ấy ra”.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
225 chương
127 chương