Chàng khờ ở rễ
Chương 266 : Chương 265-266-267
Ngô Bách Tuế không hề che giấu, trước mặt mọi người, anh nói rõ với Hạ Mạt Hàn rằng Đường Dĩnh là vợ của mình.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại làm hiện trường ồn ào bỗng yên lặng trong nháy mắt.
Khi nghe thấy lời này, Hạ Mạt Hàn như bị sét đánh ngang tai, đầu cô muốn nổ tung. Cô đứng chôn chân trước mặt Ngô Bách Tuế, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhìn Ngô Bách Tuế trân trân, ngàn vạn xúc cảm trong mắt cô đang cuồn cuộn dâng trào.
Cô không thể tin được, càng không thể chấp nhận được sự thật này.
Đây là một cơn ác mộng, nhất định là một cơn ác mộng!
Ngô Bách Tuế vì mình mà vào sinh ra tử, chẳng màng đến sống chết của bản thân sao lại cưới người con gái khác chứ? Anh mới rời đi có vài ngày, sao lại đột nhiên quen biết người con gái khác, thậm chí làm đám cưới luôn?
Hạ Mạt Hàn không dám tin bất cứ điều gì, cô lên tiếng lần nữa, nói với Ngô Bách Tuế bằng giọng vô cùng nghẹn ngào: “Không thể nào! Anh lừa em, đúng không?”
Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, bộ dạng nghiêm túc, nói: “Tôi và cô ấy thật sự đã kết hôn rồi!”
Lời nói của Ngô Bách Tuế, rành mạch, rõ ràng, mỗi một chữ đều nhấn rất mạnh, từ nào từ nấy như lưỡi dao cứa sâu vào trái tim của Hạ Mạt Hàn.
Nghe hết, Hạ Mạt Hàn không thể kìm nén được nước mắt nữa, sau một lát, nước mắt rơi xuống.
Khoảnh khắc này, Hạ Mạt Hàn thật sự đã nếm được cảm giác sét đánh là như nào rồi. Trái tim và linh hồn của cô hoàn toàn vỡ nát.
Ngô Bách Tuế từng một lòng một dạ với cô nhưng cô lại không biết trân trọng, thậm chí nhẫn tâm ruồng bỏ Ngô Bách Tuế, chủ động ly hôn với anh.
Hôm nay, khi cô nhận ra được cái tốt của Ngô Bách Tuế, đã yêu Ngô Bách Tuế sâu đậm rồi thì anh lại kết hôn với người con gái khác. Hạ Mạt Hàn hoàn toàn bị loại rồi, không còn cơ hội nào nữa.
Đây là một cú đả kích chí mạng với Hạ Mạt Hàn.
Thật ra, ngay từ hôm Ngô Bách Tuế rời khỏi trang viên nhà họ Ngô, Hạ Mạt Hàn đã mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bách Tuế. Lúc đó, rõ ràng Ngô Bách Tuế ở rất gần cô nhưng lại khiến cô cảm thấy Ngô Bách Tuế cách mình ngày càng xa, đó là khoảng cách giữa hai con tim. Khi ấy, Hạ Mạt Hàn đã nhận ra, có lẽ Ngô Bách Tuế không còn yêu mình như trước nữa, chính vì thế, lúc đó, Hạ Mạt Hàn mới không dám tỏ tình ngay với Ngô Bách Tuế, cô chùn bước, sợ hãi nhưng dù sao vẫn ôm chút hy vọng.
Vậy nhưng bây giờ, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Hạ Mạt Hàn cũng hoàn toàn vụt tắt rồi. Cô cảm thấy cả thế giới đều trở nên tối đen, bầu trời của cô sụp đổ thật rồi.
Tâm trạng người nhà họ Hạ cũng không tốt hơn Hạ Mạt Hàn là bao. Đối với bọn họ, tin Ngô Bách Tuế kết hôn chính là tiếng sấm giữa trời quang. Bọn họ tràn đầy vui mừng chạy tới đây, bây giờ thì ai nấy đều ngẩn người, chẳng ai cười nổi nữa. Đám người nhà họ Hạ đều cảm nhận được nỗi tuyệt vọng không nói thành lời.
Bọn họ công khai ở lại nhà họ Ngô, thật ra là ỷ lại vào việc Ngô Bách Tuế đối xử đặc biệt với Hạ Mạt Hàn. Bọn họ đều cho rằng Ngô Bách Tuế vẫn còn yêu Hạ Mạt Hàn sâu đậm, hai người họ rất có khả năng làm lại từ đầu. Một khi hai người kết hôn, nhà họ Hạ bọn họ có thể trở thành thông gia của gia tộc số một trong nước, còn có thể có được một người con rể thiên hạ vô địch nữa. Đây là chuyện lớn mà bọn họ có nằm mơ cũng cười đến khi choàng tỉnh, bọn họ ngóng chờ đến ngày hôm nay. Vậy nhưng giây phút này, một quả bom dội thẳng vào đầu bọn họ khiến giấc mộng đẹp của bọn họ hoàn toàn vỡ vụn. Cuối cùng, một người hoàn hảo như Ngô Bách Tuế lại trở thành con rể nhà người ta. Nhà họ Hạ bọn họ hoàn toàn không còn chỗ nữa rồi.
Người chịu đả kích lớn nhất trong chuyện này vẫn là Hoàng Quý Lan.
Mấy ngày qua, Hoàng Quý Lan luôn luôn chuẩn bị tâm lý, chỉ cần Ngô Bách Tuế bình an trở về, tất nhiên Hạ Mạt Hàn sẽ bảy tỏ lòng mình với Ngô Bách Tuế, sau đó hai người lại có thể làm lại từ đầu. Hoàng Quý Lan còn nghĩ được cả cảnh tượng khi hai người họ kết hôn, tưởng tượng được luôn hình ảnh mình trở thành người mẹ vợ đứng đầu thiên hạ. Bà ta khắc tất cả những gì tươi đẹp của tương lai vào tim cả rồi. Có điều, bây giờ, Ngô Bách Tuế quay về rồi nhưng lại mang theo một người vợ về cùng. Chuyện bất ngờ này, thiếu chút nữa khiến Hoàng Quý Lan ngất lịm.
Hoàng Quý Lan đờ đẫn một lúc lâu mới tỉnh táo lại, sau đó bà ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Hạ Mạt Hàn, đối mặt với Ngô Bách Tuế, mắt đỏ au, nói: “Bách Tuế, sao cậu lại đối xử với Tiểu Mạt nhà chúng tôi như thế? Cậu có biết mấy ngày qua con bé lo lắng, bận tâm cho cậu như nào không? Con bé đã chuẩn bị xong xuôi để bày tỏ lòng mình với cậu rồi. Cậu bỗng đưa một người con gái khác về, sao lòng dạ cậu độc ác thế?”
Ngô Bách Tuế nhìn Hoàng Quý Lan, lạnh lùng nói: “Tôi với Hạ Mạt Hàn đã ly hôn rồi, điều này bà cũng biết rất rõ mà!”
Hoàng Quý Lan đụng phải ánh mắt lạnh băng băng của Ngô Bách Tuế, trong lòng bỗng run lên cầm cập. Bà ta rất sợ hãi Ngô Bách Tuế của hiện tại nhưng bà ta thực sự không cam lòng. Cho dù như nào bà ta cũng không nuốt được cục tức này. Vậy nên, bà ta lấy hết dũng khí, tiếp tục nói: “Hai đứa ly hôn rồi nhưng chẳng phải cậu vẫn còn tình cảm với Tiểu Mạt sao? Cậu quên rằng cậu đã năm lần bảy lượt cứu Tiểu Mạt, bảo vệ Tiểu Mạt như nào rồi sao? Những gì cậu bỏ ra vì Tiểu Mạt, chúng tôi đều nhìn thấy được. Tôi không tin cậu thay lòng đổi dạ nhanh như vậy!”
Nói rồi, Hoàng Quý Lan lại chỉ vào Đường Dĩnh đang đứng cạnh Ngô Bách Tuế, xéo xắt: “Cậu quen biết đứa con gái này được mấy ngày? Sao cậu lại nảy sinh tình cảm với một đứa con gái xa lạ chứ? Tại sao cậu vì cô ta mà tổn thương Tiểu Mạt nhà chúng tôi?”
Ngô Bách Tuế nhấn giọng, nghiêm túc nói: “Sau này, tôi vẫn dốc toàn bộ sức lực để bảo vệ Hạ Mạt Hàn nhưng quan hệ của chúng tôi chỉ dừng ở đó thôi. Người vợ hiện giờ của tôi là Đường Dĩnh. Tôi không cho phép bà ăn nói thiếu tôn trọng với Đường Dĩnh!”
Hoàng Quý Lan bị Ngô Bách Tuế quát mắng đến mức cả người run lên một lúc. Bà ta vừa tức vừa nóng lòng nhưng lại sợ. Bà ta há miệng, vẫn còn muốn lên tiếng nhưng lúc này, Hạ Mạt Hàn bỗng vừa khóc vừa lớn tiếng với Hoàng Quý Lan: “Mẹ, đừng nói nữa!”
Dứt lời, Hạ Mạt Hàn nhanh chóng quay người chạy đi.
Thấy vậy, Hoàng Quý Lan lập tức đuổi theo Hạ Mạt Hàn.
Ngô Bách Tuế nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của Hạ Mạt Hàn, trong lòng bỗng hơi nhói như kim châm. Anh và Hạ Mạt Hàn chẳng thể trở về như lúc xưa nữa. Tấm lòng của anh dành cho Hạ Mạt Hàn cũng không thể đơn thuần nữa.
Có lẽ, từ lần Hạ Mạt Hàn kết hôn với Nhất Bạch Sơn Tịch giả, Ngô Bách Tuế cố gắng chứng minh bản thân nhưng Hạ Mạt Hàn lại không tin anh, trái tim của Ngô Bách Tuế đã chịu một sự tổn thương vô cùng sâu sắc. Anh không trách Hạ Mạt Hàn chỉ là có một sự thất vọng nhất định đối với Hạ Mạt Hàn. Sau này, anh được Gia Cát Viêm cứu sống nhưng lại liên lụy cả nhà Gia Cát gánh lấy mối họa lớn. Gia Cát Thanh Thanh lấy đức báo oán, cưu mang anh, chăm sóc anh, đi theo anh, chịu không biết bao nhiêu cực khổ, thậm chí còn bị anh cưỡng bức. Chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Ngô Bách Tuế. Anh cũng có tình cảm phức tạp và cảm giác trách nhiệm với Gia Cát Thanh Thanh.
Về sau, khi Ngô Bách Tuế về lại trang viên nhà họ Ngô, gặp người nhà họ Hạ ở ngoài cổng, Hạ Mạt Hàn lại không hề tin tưởng anh chút nào. Lúc ấy, lòng của Ngô Bách Tuế thật sự nguội lạnh rồi. Anh vẫn dốc toàn bộ sức lực để cứu Hạ Mạt Hàn, bảo vệ Hạ Mạt Hàn nhưng không thể giao trái tim mình cho Hạ Mạt Hàn được nữa.
Anh và Hạ Mạt Hàn không bao giờ có thể bên nhau được nữa, vậy nên hôm nay, anh chỉ có thể tuyệt tình đến cùng để Hạ Mạt Hàn chặt đứt ý nghĩ với mình, đồng thời cũng là một lời giải thích dành cho Đường Dĩnh. Anh dùng hành động thực tế chứng minh, anh cưới Đường Dĩnh sẽ cắt đứt tình cảm trong quá khứ và cũng cố gắng làm tốt trách nhiệm của một người chồng.
Đường Dĩnh vô cùng cảm động. Cô vẫn luôn nhớ rõ chuyện khi ở Bạch Vân Cổ Trấn, cô đã nhìn thấy ảnh của Hạ Mạt Hàn trong buổi đấu giá, cô biết chắc, đó là người con gái Ngô Bách Tuế yêu sâu đậm. Hôm nay, cô nhìn thấy Hạ Mạt Hàn ngoài đời ở khoảng cách rất gần, trong lòng cô dấy lên một gợn sóng lớn. Cô có thể nhìn ra, Hạ Mạt Hàn vẫn còn tình cảm rất sâu đậm với Ngô Bách Tuế nhưng biểu hiện của Ngô Bách Tuế khiến Đường Dĩnh rất bất ngờ, bởi vì Ngô Bách Tuế khiến cô cảm thấy dường như anh không còn yêu Hạ Mạt Hàn nữa, ít nhất là vẻ bề ngoài, Ngô Bách Tuế hoàn toàn chặt đứt gút mắc tình cảm với Hạ Mạt Hàn. Điều này thực sự khiến Đường Dĩnh vừa bất ngờ vừa cảm động. Cho dù cô biết rõ Ngô Bách Tuế vẫn chưa yêu mình nhưng cô cũng đã mãn nguyện rồi. Cô cũng tràn đầy hy vọng với tương lai.
Sau khi Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan rời đi, bầu không khí lại rơi vào trạng thái im lặng.
Lát sau, Đường Chấn Phong bỗng lên tiếng, phá tan sự im lặng. Ông ta nghiêm mặt nói với Ngô Bách Tuế: “Được rồi, mau đi xem đồ đi!”
Vừa rồi, Hạ Mạt Hàn đột nhiên xuất hiện khiến Đường Chấn Phong có chút khó chịu. Đương nhiên ông ta có thể nhìn ra, quan hệ của Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn không hề đơn giản. Nhưng, thái độ quả quyết của Ngô Bách Tuế khiến Đường Chấn Phong khá hài lòng. Ông ta cũng không truy cứu gì thêm về chuyện này nữa, trực tiếp giục Ngô Bách Tuế nhanh chóng tìm túi gấm, đây mới là thứ Đường Chấn Phong quan tâm nhất.
Nghe thấy vậy, Ngô Bách Tuế lập tức gật đầu, đáp: “Dạ!”
Sau đó, Ngô Thanh Đế đi trước dẫn đường, Đường Dĩnh bám vào Ngô Bách Tuế, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đi sau cùng. Năm người cùng nhau đi tới điện Vi Ương trong trang viên.
Con đường chật kín người nhà họ Ngô và người nhà họ Hạ lập tức nhường đường cho vài người bọn họ.
Còn Ngô Thiên lẳng lặng theo sau đám người Ngô Thanh Đế, không nói một lời.
Đến trước cửa điện Vi Ương, Ngô Thanh Đế bỗng quay đầu nhìn Ngô Thiên, nghiêm túc nói: “Bọn ta vào trong này nói chuyện. Con dừng chân ở đây đi”.
Chuyện về túi gấm thì người biết càng ít càng tốt, Ngô Thanh Đế không muốn gây thêm rắc rối nên để Ngô Thiên ở ngoài cửa.
Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Ngô Thiên bỗng thay đổi. Hắn nhìn mấy người bọn họ đầy thâm ý, sau đó trầm giọng nói: “Được!”
Dứt lời, Ngô Thiên quay người bỏ đi.
Lúc này, đám người Ngô Thanh Đế mới đi vào trong điện Vi Ương đóng cửa chính lại.
Vừa đóng xong cửa, Ngô Thanh Đế lập tức đi tới vị trí chính giữa ở trên đại điện, Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên lặng lẽ theo sau.
Đến bên cạnh vị trí chính giữa, Ngô Thanh Đế đưa tay ra, ấn một chiếc nút bí mật phía đằng sau lưng chiếc ghế.
Sau khi vặn một vòng, bỗng nhiên, bức tường phía đằng sau chiếc ghế ngồi chính giữa từ từ chuyển động.
Đây là một đường hầm bí mật được ẩn giấu nhiều năm.
Sau khi bức tường mở ra, một con đường đột nhiên xuất hiện trước mặt năm người.
Ngô Thanh Đế dẫn theo bọn họ đi vào đường hầm. Đây là một đường hầm tối tăm, yên ắng, bọn họ từ từ vượt qua con đường tối mù này, cuối cùng đi tới một mật thất.
Mật thất này trông giống một phòng sách. Bên trên bốn bức tường đều đặt những chiếc kệ, bên trên kệ đặt toàn những món đồ quý giá và bí kíp võ công.
Vừa đi vào trong, Ngô Thanh Đế bèn đi thẳng tới trước một chiếc kệ trong số đó, từ trong ngăn bí mật của chiếc kệ, lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Ngô Bách Tuế và Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên vây quanh Ngô Thanh Đế, nhìn chiếc hộp gỗ trong tay ông.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ngô Thanh Đế từ từ mở nắp chiếc hộp gỗ.
Nắp hộp vừa mở ra, mọi người chỉ nhìn thấy một chiếc túi gấm màu vàng lặng lẽ nằm trong chiếc hộp gỗ.
Chỉ một túi gấm nhỏ bé mà chứa đựng hi vọng của tất cả mọi người ở đây, Ngô Thanh Đế cầm hộp gỗ này thấy nặng như ngàn cân. Ông nhìn chăm chú chiếc túi gấm trong hộp, chẳng dám cầm nó lên.
Ông vô cùng mong chờ rằng trong chiếc túi gấm sẽ có diệu kế giúp nhà họ Ngô đấu tranh lại với nhà họ Đường, nhưng ông lại hơi ngờ vực, sợ có biến cố gì đó bất ngờ.
Đường Chấn Phong nhìn thấy túi gấm thì sắc mặc cũng hơi căng thẳng, ông ta sốt sắng hỏi Ngô Thanh Đế: “Là cái này à?”
Đường Chấn Phong đồng ý tới nhà họ Ngô đơn giản chỉ là vì chiếc túi gấm do Ngô Lại để lại trong lời kể của Ngô Thanh Đế. Món đồ nhỏ nhắn này sẽ quyết định tương lai của ông ta, đương nhiên ông ta không giấu được vẻ căng thẳng rồi.
Ngô Thanh Đế gật đầu, trầm giọng trả lời: “Ừm”.
Đường Chấn Phong lập tức nói: “Mau mở ra đi!”
Ngô Thanh Đế chầm chậm giơ tay lấy túi gấm ra rồi chậm rãi mở nó ra.
Trong túi gấm này chỉ có một mảnh giấy. Ngô Thanh Đế lấy mảnh giấy ra thì mới phát hiện đó là mảnh giấy trắng, không có một chữ nào cả.
Mọi người thấy vậy thì ngây ngốc cả ra.
Ngô Thanh Đế thì càng không tin được, ông lật trước lật sau xem kĩ càng nhưng trên mảnh giấy thật sự không có gì.
Đường Chấn Phong đơ người ra một lúc xong thì tức giận nổ đom đóm mắt, ông ta chất vấn Ngô Thanh Đế: “Chuyện gì thế này?”
Đường Chấn Phong tức giận rồi, ông ta tràn đầy hi vọng nghĩ rằng túi gấm sẽ thật sự có cách gì đó giúp được mình vượt qua kiếp nạn. Thế nhưng cuối cùng nó chỉ chứa một mảnh giấy trắng, sao Đường Chấn Phong không tức giận cho được?
Sắc mặt Ngô Thanh Đế vô cùng khó coi, trong mắt ông tràn ngập nghi ngờ, nhìn kĩ lại mảnh giấy trắng đó, đồng thời không ngừng vuốt mảnh giấy, vừa vuốt vừa trầm giọng nói: “Ông nội tôi không thể chỉ để lại một mảnh giấy trắng được, có lẽ phải dùng cách gì đó nó mới hiện chữ lên được”.
Nghe vậy thì Ngô Bách Tuế giơ tay ra nghiêm túc nói với Ngô Thanh Đế: “Cho con xem thử!”
Ngô Thanh Đế nhìn Ngô Bách Tuế rồi đưa mảnh giấy cho anh.
Ngô Bách Tuế nhận mảnh giấy xong thì lập tức xem xét kĩ càng, một lúc sau anh nghiêm giọng nói: “Nếu con đoán không nhầm thì trên đây có vết chữ được viết từ dung dịch phèn chua, hơ trên lửa xem thử ạ”.
Dung dịch phèn chua là dung dịch bão hòa từ phèn chua hòa tan, lấy dung dịch này viết lên giấy, sau khi nó khô thì nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được chữ, khi hơ trên lửa thì giấy không thay đổi, chỉ có nét chữ là hiện lên. Đây là một cách để bảo mật dữ liệu, Ngô Bách Tuế cũng đã từng nghiên cứu về việc này, về căn bản anh có thể chắc chắn là trên giấy có phèn chua.
Đường Chấn Phong nghe vậy thì lập tức hỏi Ngô Bách Tuế: “Con chắc chắn không?”
Ngô Bách Tuế trịnh trọng trả lời: “Chắc chắn ạ!”
Ngô Thanh Đế nghe Ngô Bách Tuế nói thì sắc mặt hơi tốt hơn một chút, ông không nghi ngờ mà lập tức tới điện Vị Ương lấy một cây nến đang cháy, sau đó hơ mảnh giấy trên ngọn lửa.
Quả nhiên nét chữ dần dần hiện rõ trên giấy như lời Ngô Bách Tuế nói.
Thấy trên giấy có chữ, những người có mặt đều không hẹn mà cùng thở phào, mọi người đều chăm chú nhìn vào chữ trên đó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ngô Thanh Đế hơ cả mảnh giấy trên ngọn lửa, sau cùng tất cả chữ cũng đã hiện rõ.
“Tới Bạch Long Quán tìm Dương Kim Dương”, cả mảnh giấy hiện lên rõ ràng tám chữ này.
Thấy câu này thì Ngô Bách Tuế liền không hiểu hỏi Ngô Thanh Đế: “Dương Kim Dương là ai?”
Ba người Đường Chấn Phong cũng có cùng câu hỏi với Ngô Bách Tuế, ánh mắt bọn họ đều tập trung cả trên người Ngô Thanh Đế.
Vẻ mặt Ngô Thanh Đế nghiêm túc, trầm giọng nói: “Dương Kim Dương là anh em tốt nhất của ông nội Ngô Lại của tôi. Năm đó, chính ông ấy đã cùng với ông nội tôi chinh chiến giang hồ. Sau này ông tôi quy ẩn giang hồ thì ông ấy cũng mai danh ẩn tích theo luôn”.
Ở thời của Ngô Lại, Dương Kim Dương cũng được xem như là một nhân vật nổi danh, nhưng hào quang của ông ấy đều bị Ngô Lại che lấp cho nên bây giờ có ít người biết đến ông ấy. Vì Ngô Thanh Đế quá đỗi sùng bái ông nội, Ngô Lại cũng vô cùng yêu thương Ngô Thanh Đế nên Ngô Thanh Đế mới hiểu rõ mọi tiểu sử cuộc đời của Ngô Lại, cũng biết những anh em tốt của Ngô Lại.
Đường Chấn Phong nghe vậy thì lại hỏi Ngô Thanh Đế: “Vậy ông cảm thấy Dương Kim Dương này có thể giúp được chúng ta không?”
Đường Chấn Phong không hiểu gì về Dương Kim Dương, nhưng ông ta biết nhà họ Đường lớn mạnh đến cỡ nào. Ông ta không nghĩ rằng một Dương Kim Dương có thể làm phản được nhà họ Đường. Nhưng mảnh giấy này được Ngô Lại để lại, Đường Chấn Phong lại muốn biết rốt cuộc Dương Kim Dương có bản lĩnh lớn thế nào.
Ngô Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm trả lời: “Tôi cũng không biết, từ khi ông ấy mai danh ẩn tích thì giang hồ không còn tin tức gì về ông ấy nữa. Tôi cũng không ngờ ông nội lại bảo chúng ta tìm ông ấy”.
Lúc này, Ngô Bách Tuế không kìm được lên tiếng: “Nếu Dương Kim Dương đã là anh em của ông cố thì chắc tuổi tác cũng cao lắm rồi, bây giờ ông ấy còn sống không?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người trầm mặc, chưa nói đến Dương Kim Dương có năng lực giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn này hay không, chỉ riêng việc ông ấy có thể sống được đến ngày hôm nay hay không cũng đã là một vấn đề rồi!
Tim mọi người không khỏi chùng xuống.
Một lát sau, Đường Chấn Phong nhíu mày, kiên định nói: “Chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không còn cách gì khác nữa rồi, chỉ có thể đi tìm Dương Kim Dương trước thôi”.
Với tình hình trước mắt, dù hi vọng này lớn hay nhỏ thì cũng là tia hi vọng duy nhất, Đường Chấn Phong không muốn chậm trễ thêm nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy người. Tình hình bây giờ, bọn họ lãng phí thêm phút nào thì sẽ có thêm một phút nguy hiểm, Lục trưởng lão và người nhà họ Đường lúc nào cũng có thể tìm tới bọn họ, họ buộc phải tìm được cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, nếu không tất cả mọi người đều sẽ xong đời.
Ngô Thanh Đế cũng hiểu rõ tình thế trước mắt, ông lập tức gật đầu đồng tình: “Ừm, chúng ta đi luôn thôi”.
Sau đó, năm người bọn họ nhanh chóng ra khỏi mật thất, rời khỏi điện Vị Ương.
Ngô Thanh Đế dẫn mọi người tới sân đỗ trực thăng trong trang viên nhà họ Ngô.
Bạch Long Quán cách trang viên nhà họ Ngô khá xa, để đỡ tốn thời gian, họ chọn đi bằng trực thăng.
Chẳng mấy chốc sau, cả năm người đều lên trực thăng, Ngô Bách Tuế ngồi vào ghế lái, là một thiên tài toàn diện nên Ngô Bách Tuế lái trực thăng cũng rất thuần thục.
Trực thăng vững vàng cất cánh, nhưng vừa bay lên không trung thì đột nhiên thân máy bay vang lên một tiếng “ầm” cực lớn, dường như đã bị thứ gì đó đâm mạnh vào. Máy bay liền chao đảo không khống chế được, ngay sau đó, cả chiếc trực thăng lao xuống không phanh.
Tốc độ rơi của trực thăng quá nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng thì thân trực thăng đã đâm sầm xuống đất gây ra tiếng vang động trời.
Thân máy vỡ ra, chấn động cực mạnh, nhưng Ngô Thanh Đế và cả nhà Đường Chấn Phong đều là Vũ Thánh, thực lực của Ngô Bách Tuế cũng ở trên bậc Vũ Thánh nên bọn họ không bị thương vì chút va đập này.
Trực thăng vừa rơi xuống đất thì năm người họ đã lập tức chạy ra khỏi cabin.
Ra khỏi trực thăng họ mới nhìn thấy có một người đứng trên xác chiếc trực thăng to lớn.
Lão ta chính là Lục trưởng lão.
Lục trưởng lão lúc bấy giờ hệt như Ma Vương xuất thế, lão ta đứng trên xác trực thăng, khí thế hung tàn toát ra quanh thân, sát khí trong mắt dày đặc. Lão nhìn mấy người Đường Chấn Phong với ánh mắt vô cùng khủng bố.
Vừa thấy Lục trưởng lão hệt như Thần Chết xuất hiện, sắc mặt mấy người Đường Chấn Phong liền thay đổi dữ dội. Bọn họ đều biết sớm muộn gì Lục trưởng lão cũng sẽ tìm tới bọn họ nhưng không ngờ lão ta lại tới báo thù sớm như vậy.
Trong lúc năm người hoảng hốt thất thần, Lục trưởng lão với ánh mắt dữ tợn, âm u lên tiếng: “Muốn chạy? Các người có thể chạy đi đâu?”
Giọng của Lục trưởng lão vô cùng lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc hệt như tiếng nói vang ra từ Tu La địa ngục.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lục trưởng lão vừa dứt lời thì một loạt bóng đen giáng từ trên trời xuống, mỗi bóng đen đáp đất đều phát ra tiếng động vang dội, cả mặt đất rung chuyển như xảy ra động đất.
Chỉ trong chớp mắt mà năm người Đường Chấn Phong đã bị cả đám người bao vây.
Rõ ràng những người vừa đáp từ trên trời xuống này đều là cao thủ đỉnh cấp, trên người họ toát ra khí thế mạnh mẽ, hơn nữa sát khí cũng ngút trời. Những hơi thở này tập trung lại với nhau khiến cảm giác áp bức lan tràn trong không gian rộng lớn, hệt như mây đen kéo đến, bầu trời sụp đổ.
Dây thần kinh của Đường Chấn Phong căng chặt trong nháy mắt, ông ta cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc nhìn thấy rõ mặt những người xung quanh thì mặt Đường Chấn Phong lại biến sắc, ông ta nhìn vào hai người cao tuổi trong số đó rồi lẩm bẩm: “Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão…”
Giọng điệu của Đường Chấn Phong vừa kinh ngạc vừa tuyệt vọng, trái tim ông ta chìm xuống tận đáy cốc. Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão đích thân ra mặt, dẫn theo mấy cao thủ lớn của nhà họ Đường để truy quét bọn họ. Lần này bọn họ thật sự khó mà thoát được kiếp nạn rồi.
Trong mấy vị đại trưởng lão của nhà họ Đường, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão có quan hệ khá thân thiết với nhau. Thế nên, sau khi Lục trưởng lão rời khỏi dinh cơ của Đường Chấn Phong xong thì lập tức đi tìm Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão đồng thời đuổi theo với tốc độ nhanh nhất.
Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế nghe Đường Chấn Phong nói thì cũng hoảng hốt. Chỉ riêng mình Lục trưởng lão thôi mà đã đánh bọn họ suýt bị diệt toàn quân, bây giờ có thêm hai đại trưởng lão đến nữa thì mấy người bọn họ ứng phó sao cho nổi đây? Cho dù hai vợ chồng Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên hợp lực lại có giỏi đến đâu cũng không thể nào địch lại ba vị đại trưởng lão nhà họ Đường!
Ngô Thanh Đế cảm thấy vô cùng sốt ruột và bất lực. Vốn dĩ bọn họ còn một tia hi vọng, muốn đi tìm Dương Kim Dương để xin giúp đỡ trước, nhưng bọn họ vừa xuất phát là đã bị cản lại rồi. Tia hi vọng cuối cùng bị dập tắt không chút thương xót, Ngô Thanh Đế cảm thấy thật sự quá ngột ngạt.
Tam trưởng lão uy nghiêm lẫm liệt, ánh mắt nhìn thẳng Đường Chấn Phong, giọng điệu lạnh thấu xương: “Đường Chấn Phong, cậu to gan thật đấy, dám ngang nhiên đánh trưởng lão chấp pháp bị thương. Lẽ não cậu không nghĩ tới hậu quả à?”
Tam trưởng lão chất vấn, ánh mắt phóng ra sát ý mãnh liệt. Ở nhà họ Đường, trưởng lão chấp pháp chính là quy tắc thép, Đường Chấn Phong cản trở trưởng lão chấp pháp, thậm chí đánh trưởng lão chấp pháp bị thương chính là ngang nhiên đối đầu với gia quy của nhà họ Đường, tội không thể tha.
Sắc mặt Đường Chấn Phong nghiêm trọng nhìn Tam trưởng lão, ông ta ôn hòa giải thích: “Là do Lục trưởng lão ức hiếp người trước, tôi làm như vậy cũng là vì bảo vệ con gái và con rể của tôi thôi”.
Đến giờ phút này rồi, Đường Chấn Phong cũng không thể nào cậy mạnh được nữa. Ông ta biết rõ chỉ với năm người bọn họ không thể nào đánh lại được ba vị đại trưởng lão và những cao thủ nhà họ Đường này. Một khi đối đầu với nhau thì bọn họ chỉ càng đi tới cái chết nhanh hơn thôi, thế nên Đường Chấn Phong chỉ muốn hòa nhã giải thích nguyên nhân cho Tam trưởng lão.
Ngũ trưởng lão đứng bên cạnh Tam trưởng lão nghe Đường Chấn Phong nói vậy thì hừ lạnh một tiếng, quở trách: “Nực cười, trưởng lão chấp pháp làm việc theo gia quy mà nói ức hiếp người là ức hiếp thế nào? Hơn nữa, con gái cậu không hiểu chuyện, cản trở thực thi luật lệ trước, cậu thân làm bố, không lo dạy dỗ con gái thì thôi, ngược lại còn liên hợp với vợ cậu đánh chưởng lão chấp pháp bị thương. Cậu thấy mình làm đúng à?”
Những câu từ của Ngũ trưởng lão nhọn như kim châm. Rõ ràng, dù Đường Chấn Phong có lí do gì thì bọn họ cũng đã phạm phải tội không thể tha.
Buổi sáng ở dinh cơ nhà mình, Đường Chấn Phong vẫn đầy tự tin phản bác Lục trưởng lão, nhưng bây giờ ông ta đã không còn tự tin nữa rồi. Nếu ông ta tiếp tục phản bác mấy vị trưởng lão này nữa thì kết cục của cả nhà ông ta sẽ chỉ thảm thiết hơn mà thôi.
Nhất thời, Đường Chấn Phong không biết phải nói gì.
Ngay lúc này, Ngô Thiên dẫn theo hàng nghìn con cháu nhà họ Ngô lũ lượt kéo tới. Vừa nãy trực thăng rơi xuống đất cùng với cao thủ nhà họ Đường đáp đất đã gây ra chấn động không nhỏ, Ngô Thiên nhận ra được nguy hiểm sắp đến nên lập tức tập trung cao thủ nhà họ Ngô nhanh chóng kéo tới đây.
Ngô Thanh Đế thấy vậy thì lập tức hét lớn với Ngô Thiên: “Tiểu Thiên, đừng qua đây, toàn bộ lùi sau!”
Thứ Ngô Thanh Đế để tâm nhất chính là sự an nguy của nhà họ Ngô, nhưng lúc nguy hiểm ập đến, Ngô Thiên lại dẫn người nhà họ Ngô đến chịu chết, Ngô Thanh Đế thật sự lo lắng đến muốn chết.
Ngô Thiên nghe tiếng hét của Ngô Thanh Đế thì lập tức dừng bước. Hắn không hề hiểu rõ tình hình cụ thể trước mắt, nhưng nhìn thấy mấy người Ngô Thanh Đế bị bao vây cùng với nét mặt căng thẳng của cả Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế thì hắn đã hiểu rõ, những người mặc đồ đen bỗng dưng xuất hiện này chắc chắn là cao thủ vô cùng lợi hại, mình có dẫn nhiều người hơn nữa cũng không thể nào chống lại được những cao thủ ở cấp bậc này. Giây phút này, Ngô Thiên đột nhiên có dự cảm cực kì không tốt, e rằng nhà họ Ngô bọn họ sắp tiêu đời rồi.
Những người nhà họ Ngô đi theo sau lưng Ngô Thiên cũng đều đứng khựng lại, sắc mặt trắng bệch. Ai cũng nhận ra được, nhà họ Ngô sắp có họa lớn rồi.
Người nhà họ Đường tới không nhiều, tổng cộng chỉ tầm hai mươi người, nhưng khí thế bọn họ quá khủng bố, cả hiện trường đều bị khí thế khiếp người của bọn họ bao trùm, cả nghìn người nhà họ Ngô hoàn toàn trở thành con sâu cái kiến nhỏ nhoi nhất dưới bầu trời này, bọn họ cảm nhận được áp lực vô hình khiến bọn họ nghẹt thở.
Ngô Bách Tuế nhíu mày, liếc nhìn đám người Ngô Thiên rồi nhìn Lục trưởng lão đang đứng trên xác trực thăng, anh nghiêm túc nói: “Chẳng phải ông muốn lấy mạng tôi sao? Cứ nhắm vào tôi là được, những người khác đều là vô tội”.
Ngô Bách Tuế rất muốn gánh chịu tất cả một mình, mới đầu Lục trưởng lão chỉ muốn giết một mình anh, là do anh gây ra cái chết của người đàn ông bệnh tật, anh không trốn được chế tài của trưởng lão chấp pháp nhà họ Đường, anh nguyện chịu chết. Nhưng anh không muốn nhiều người thế này chết vì anh, anh chỉ mong Lục trưởng lão có thể truy cứu mình anh thôi.
Thế nhưng sự thật sao có thể toại nguyện Ngô Bách Tuế được.
Lục trưởng lão nghe Ngô Bách Tuế nói vậy thì ánh mắt lạnh như băng, sẵng giọng đáp: “Bây giờ cậu mới nói lời này thì đã muộn rồi. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay, đám người các cậu không ai chạy thoát được!”
Nếu ban đầu Ngô Bách Tuế thức thời một chút, phối hợp để lão ta thi hành gia quy, cam tâm chịu chết thì Lục trưởng lão sẽ không ra tay với người vô tội. Nhưng Ngô Bách Tuế lại không biết điều, cả nhà Đường Chấn Phong lại làm lão ta bị thương nặng, đương nhiên lão ta phải xả cục tức này mới được, lão ta muốn Ngô Bách Tuế và Đường Chấn Phong phải trả giá đắt.
Câu nói của Lục trưởng lão hệt như phán xét của Thần Chết, tất cả mọi người nghe xong thì tim run rẩy, dường như họ đã nghe thấy được hơi thở của Thần Chết, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn ngập sự kinh hoàng.
Lúc này, Đường Chấn Phong đứng ra, ông ta nói với Tam trưởng lão một cách vô cùng chân thành: “Tam trưởng lão, đúng là tôi đã sai khi ra tay đánh Lục trưởng lão bị thương. Nhưng tôi thật sự chỉ vì bảo vệ người nhà của tôi, bất đắc dĩ mới ra tay với Lục trưởng lão. Mong Tam trưởng lão nể tình người làm bố lo lắng cứu con gái mà mở lòng ban ơn, tha cho chúng tôi lần này”.
Đường Chấn Phong hoàn toàn nhượng bộ, thấp giọng cầu xin Tam trưởng lão.
Nghe vậy thì trái tim Đường Dĩnh chua xót vô vàn, cô biết bố là người cao ngạo đến thế nào. Hôm nay chống lại Lục trưởng lão, một phần lớn nguyên nhân của bố là để giải phóng những dồn nén và bực bội trong hai năm qua, ông ta không muốn bị người khác giẫm dưới gót chân nữa, không muốn sống hèn nhát, ông ta không tiếc liều mạng để tìm lại tôn nghiêm của mình. Nhưng giây phút này, để bảo vệ tính mạng của mọi người, bố lại vứt đi tôn nghiêm, cong lưng uốn gối trước mặt người ta để chủ động xin tha. Điều này khiến tim Đường Dĩnh vừa chua xót vừa đau đớn, mắt cô đã ngấn nước rồi.
Đúng là Đường Chấn Phong hết cách rồi mới làm thế này. Ông ta biết rất rõ, trong ba vị đại trưởng lão thì Tam trưởng lão có chức vụ cao nhất, lại chính trực ngay thẳng, nếu mình có thể thuyết phục Tam trưởng lão nương tay thì chắc chắn Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão cũng sẽ nghe theo Tam trưởng lão.
Mặt Tam trưởng lão luôn nghiêm túc và uy nghiêm, thấy Đường Chấn Phong chủ động khuất phục thì sắc mặt của Tam trưởng lão cũng hơi thay đổi. Lão nghiêm khắc nhìn Đường Chấn Phong rồi lạnh giọng nói: “Xem ra cậu vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa”.
Câu nói này hệt như một tia sáng le lói trong đêm đen, trong chớp mắt đã cho Đường Chấn Phong một tia hi vọng, đôi mắt ảm đạm của ông ta đã sáng rỡ lên. Ánh mắt ông ta sáng ngời nhìn Tam trưởng lão, hơi kích động hỏi: “Ý của Tam trưởng lão là đồng ý tha cho chúng tôi sao?”
Tam trưởng lão trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lên tiếng, lãnh đạm nói: “Nể mặt cậu chủ động nhận sai, tôi có thể cho cả nhà cậu một cơ hội được sống”.
Nghe vậy, mắt Đường Chấn Phong càng sáng hơn, ông ta vội vui mừng nói với Tam trưởng lão: “Cảm ơn Tam trưởng lão đã ban ơn!”
Tam trưởng lão gật đầu, sau đó lại tiếp tục cất giọng với ý tứ sâu xa: “Nhưng cậu phải cho tôi thấy là cậu thành tâm nhận sai mới được”.
Nghe lời này thì nụ cười mỉm trên khóe miệng Đường Chấn Phong bỗng đông cứng lại, ông ta ngẩng người ra sau đó cứng nhắc hỏi: “Là ý gì?”
Ánh mắt Tam trưởng lão lạnh lại, thâm trầm nói: “Chỉ cần cậu giết Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế, diệt cả gia tộc nhà họ Ngô thì chúng tôi sẽ tha cho ba người nhà cậu”.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
115 chương
7 chương
55 chương