Chàng khờ ở rễ
Chương 135 : Tình yêu của hạ mạt hàn
Giang Dật dẫn đầu, hắn ta vừa đi vừa cầm đao hình trăng khuyết, lưỡi đao sắc bén, tia sáng âm u trên đao lóe lên khiếp người, kết hợp với ánh mắt âm u lạnh lẽo, tàn nhẫn càng khiến hắn ta trông như âm hồn đoạt mệnh.
Người nhà họ Hạ vốn căng thẳng, giờ nhìn thấy đám người Giang Dật đến gần với sát khí khủng bố, bọn họ càng sợ hãi. Đêm nay, người nhà họ Hạ thực sự bị giày vò đến mức sắp nổi điên, dù bọn họ chưa chết nhưng trái tim đã bị hành hạ quá nghiêm trọng, vài lần kinh hãi, hoảng sợ khiến tinh thần, sức lực của bọn họ mệt mỏi quá độ.
Lúc này, bọn họ như bị Thần Chết bóp cổ họng, cực kỳ sợ hãi, hô hấp khó khăn, ai ai cũng tuyệt vọng. Nhất Bạch Sơn Tịch là thần hộ mệnh duy nhất của bọn họ, nhưng giờ đây Nhất Bạch Sơn Tịch trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, bị Giang Hà cuốn lấy, sao có thể phân thân tới cứu bọn họ. Lần này bọn họ chết chắc!
Hạ Khánh Chi bị thương nặng nằm trên mặt đất thấy đám người Giang Dật đánh tới, trái tim ông ta lập tức treo trên cuống họng. Ông ta bất chấp vết thương trên người, cố gắng đứng dậy, sau đó run rẩy bước tới nhìn thẳng vào Giang Dật, đau khổ cầu xin: “Sư huynh Giang Dật, anh hãy nể tình sư huynh đệ đồng môn của chúng ta, có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi, cầu xin anh đừng làm tổn thương người nhà của tôi.”
Giọng điệu của Hạ Khánh Chi hèn mọn như hạt bụi, thực lực của ông ta đúng là kém xa Giang Dật. Trước mặt Giang Dật, ông ta không hề sức đánh trả, chẳng còn cách nào khác, ông ta đành phải lôi tình nghĩa ngày xưa ra, ôm ấp chút hy vọng nhỏ bé mà cầu xin Giang Dật mở lòng từ bi, tha cho người nhà của ông ta.
Nghe lời cầu xin của Hạ Khánh Chi, sát khí trên người Giang Dật chẳng những không biến mất mà ngược lại còn mãnh liệt hơn. Hắn ta lạnh lùng nhìn Hạ Khánh Chi, tàn nhẫn nói: “Anh nhìn mặt đất xem, bao sư huynh đệ trong nhóm Ám Sát chết vì anh, giờ anh còn có mặt mũi cầu xin tôi?”
Nghe thấy vậy, Hạ Khánh Chi cũng biết mình đã gây ra tai hoạ lớn cho Học viện U Minh, cho nhóm Ám Sát, bao sư huynh đệ trong nhóm Ám Sát chết ở nhà ông ta, chỉ cái mạng của ông ta chắc chắn không thể bồi thường được.
Nhưng dù vậy, Hạ Khánh Chi vẫn tiếp tục cầu xin Giang Dật: “Anh có thể giết tôi, nhưng xin anh đừng giết người nhà của tôi.”
Sát khí của Giang Dật bùng lên, hắn ta cắn răng nói: “Anh muốn bảo vệ người nhà mình như vậy à? Vậy Tôi sẽ để anh tận mắt chứng kiến tôi tàn sát bọn họ thế nào.”
Dứt lời, Giang Dật giơ đao hình trăng khuyết lên, đột nhiên xông tới trước mặt Hạ Mạt Hàn, dứt khoát giơ đao chém về phía cô.
Ánh đao lóe sáng, sát khí nồng nặc.
“Đừng!” Thấy vậy, Hạ Khánh Chi sợ hãi đến mức trái tim như nứt toác. Ông ta không có cách ngăn cản Giang Dật, chỉ có thể khàn khàn hét lên.
Hạ Mạt Hàn hoàn toàn không phản ứng kịp, ánh đao chói mắt và sát khí ập tới khiến cô cực kỳ sợ hãi. Cô không muốn chết nhưng chân cô không di chuyển nửa bước, cô chỉ có thể chờ đợi cái chết với nhịp tim đập mạnh.
Nhưng trong thời khắc nguy cấp, bỗng một bóng đen xẹt qua, đến sau lưng Giang Dật nhanh như chớp. Ngay sau đó, bóng đen cầm đao, không hề do dự mà đâm vào gáy Giang Dật.
Rắc!
Xương cổ của Giang Dật đứt lìa.
Tông sư Giang Dật có võ công cao cường chết tại chỗ một cách bất ngờ như vậy.
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ mọi chuyện, Nhất Bạch Sơn Tịch đã lắc người xông về phía năm Tông sư khác với khí thế ngút trời. Anh liên tục ra tay, giết chết năm Tông sư.
Bịch bịch bịch!
Thoáng chốc năm Tông sư như Diêm Vương đoạt mệnh đã ngã xuống hết.
Năm người, không một ai ngoại lệ, tất cả đều chết. Hơn nữa, dáng chết của ai cũng thảm thiết, con ngươi của bọn họ trợn to đầy khiếp sợ, chết không nhắm mắt. Dường như trước khi chết, bọn họ đã nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ.
Trong chớp mắt, sáu Tông sư, bao gồm Giang Dật đều chết hết.
Người nhà họ Hạ chưa chết nhưng cũng gần như chết vì khiếp sợ, tâm trạng của bọn họ phập phồng mãnh liệt, nếu khả năng chịu đựng không không đủ mạnh thì căn bản không chịu nổi. Bọn họ chưa chết mà đã nhìn thấy sáu người Giang Dật bỗng chết hết, sự thay đổi quá lớn, quá nhanh khiến bọn họ không kịp ứng kịp, đầu óc cũng chập mạch, không thể suy nghĩ gì cả, chỉ có trái tim trong lồng ngực không ngừng đập kịch liệt.
Tâm trạng của Hạ Mạt Hàn chấn động nhiều nhất, tình cảnh của cô chẳng khác nào bước ra từ quỷ môn quan, sự sợ hãi cái chết vẫn vây lấy cô. Nhưng cô vẫn sống sót, mà người kéo cô từ quỷ môn quan về lại là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nhất Bạch Sơn Tịch, rốt cuộc anh mạnh mẽ thế nào, Hạ Mạt Hàn đã không thể tưởng tượng ra. Cô chỉ biết người đàn ông như thần này lại lần nữa cứu mình, mặc dù Hạ Mạt Hàn từng nghĩ Nhất Bạch Sơn Tịch cách mình rất xa, không phải người cô có thể với tới. Nhưng hết lần này tới lần khác, người đàn ông như vị thần sống trên trời kia lại nhiều lần hạ phàm cứu cô, khiến cô bất giác coi anh như nơi ký thác hy vọng, dường như chỉ cần có anh là cô không phải lo lắng gì cả. Mỗi khi gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ đến là anh.
Nhất Bạch Sơn Tịch đã đi sâu vào lòng Hạ Mạt Hàn, tình cảm của cô với anh lại sâu sắc thêm một phần.
Dường như cô đã trót trao trái tim cho người đàn ông này.
Thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc hiện tại, người trong phòng khách đều đứng hình.
Sau khi giết chết sáu Tông sư, sát khí trên người Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn chưa giảm bớt, khí thế của anh mãnh liệt, đôi mắt ửng đỏ, trong mắt thấp thoáng vẻ phẫn nộ.
Lần này, Nhất Bạch Sơn Tịch thực sự tức giận, sáu người Giang Dật nhân cơ hội anh đấu với Giang Hà ra tay với Hạ Mạt Hàn. Hành động này đã chọc giận Nhất Bạch Sơn Tịch.
Vì vậy, khi nãy Nhất Bạch Sơn Tịch đang chiến đấu đột nhiên trở nên mạnh mẽ, thể hiện khí thế nghịch thiên. Trong ánh điện chớp lóe, anh đánh bay Giang Hà bằng một chưởng, sau đó nhanh chóng rút ra, giết Giang Dật trước rồi tiếp tục giết năm Tông sư khác.
Thực lực Nhất Bạch Sơn Tịch thể hiện đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người, trước mặt anh, Tông sư đúng là không chịu nổi một đòn!
Giang Hà trúng một chưởng của Nhất Bạch Sơn Tịch cũng bị thương không nhẹ, nhưng Giang Hà là Tông sư đỉnh cao nên năng lực chịu đựng của hắn hơn hẳn người bình thường. Tố chất cơ thể hắn vô cùng mạnh mẽ, năng lực khôi phục cũng rất biến thái, hắn chỉ hơi dừng lại một chút là đã điều chỉnh hơi thở của mình, sau đó hắn trở người từ dưới đất. Khi hắn đứng dậy mới phát hiện người trong nhóm Ám Sát chết hết, trong đó có em trai hắn – Giang Dật.
Ầm!
Đầu óc Giang Hà nổ tung, tai kêu oang oang, trong lòng đao động mãnh liệt.
Hắn không dám tin, không thể tiếp nhận sự thật này, phải biết, mặc dù thực lực của em trai hắn – Giang Dật không bằng hắn nhưng cũng cực kỳ xuất sắc. Vậy mà thoáng chốc Giang Dật đã chết thảm tại chỗ, năm Tông sư khác cũng mất mạng.
Không ngờ Nhất Bạch Sơn Tịch có thể một lần giết chết sáu Tông sư trong thời gian ngắn ngủi, sao Giang Hà có thể tin được?
Giang Hà nhìn chằm chằm vào thi thể của Giang Dật bằng ánh mắt sâu thẳm, hồi lâu hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhất Bạch Sơn Tịch. Sau đó hắn chỉ vào mấy Tông sư nằm trên đất, lạnh giọng hỏi: “Cậu đã giết tất cả họ?”
Nhất Bạch Sơn Tịch gật đầu: “Đúng vậy.”
Giang Hà tiếp tục hỏi: “Sao cậu làm được?”
Thực lực của Giang Hà đỉnh cao nhưng nếu muốn giết chết sáu Tông sư, bao gồm Giang Dật trong thời gian ngắn ngủi như thế cũng vô cùng khó khăn. Ngay cả hắn chưa chắc đã làm được, nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch lại làm được, Giang Hà không thể tiếp nhận sự thật này.
Nhất Bạch Sơn Tịch hờ hững nói: “Đừng nói là bọn họ, dù là ông thì cũng dễ như trở bàn tay.”
Giọng nói của Nhất Bạch Sơn Tịch không có chút tình cảm nào nhưng lại vô cùng tự tin.
Con người Giang Hà khá lạnh lùng, vô tình, hắn không có bất kỳ tình cảm gì với sư huynh đệ trong nhóm Ám Sát, nhưng hắn có tình cảm sâu sắc với em trai ruột Giang Dật. Người em trai này ở bên hắn từ nhỏ, hai người cùng luyện võ, cùng vào Học viện U Minh, thêm vào đó lại có huyết thống thân thiết nhất nên tất nhiên mối quan hệ giữa hai người không bình thường. Vì vậy, cái chết của Giang Dật đã kích thích Giang Hà.
Giang Hà đỏ mắt nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, gằn từng chữ: “Cậu không nên giết em trai tôi!”
Nhất Bạch Sơn Tịch trầm giọng nói: “Nếu tôi đã tới thì sẽ không để các ông giết bất kỳ người nhà họ Hạ nào. Nếu ông vẫn u mê không tỉnh ngộ, ông cũng phải chết.”
Nghe Nhất Bạch Sơn Tịch nói vậy, lửa giận của Giang Hà càng bừng cháy mãnh liệt, khiến Giang Hà điên lên.
“Là cậu ép tôi đấy!” Giang Hà xông về phía Nhất Bạch Sơn Tịch, âm trầm nói.
Năm từ mang theo khí thế vô tận của Giang Hà, người Giang Hà như bùng cháy, không khí cũng nóng lên vì sự bùng nổ của hắn.
Lần này Giang Hà thực sự nổi giận, hắn không giữ lại sức lực mà phóng hết khí thế ra. Khí thế diệt thiên của hắn có thể nuốt chửng tất cả, hủy thiên diệt địa.
Ngay khi khí thế của Giang Hà lên đến đỉnh điểm, hắn bỗng quát to một tiếng: “Đi chết đi!”
Dứt lời, Giang Hà di chuyển.
Hắn vọt về phía Nhất Bạch Sơn Tịch với khí thế vô tận.
Cơ thể Giang Hà vừa di chuyển đã khuấy động trời mây, thoáng chốc quân bài, vụn gỗ, mảnh vụn gạch đá trong biệt thự đều bay lên.
Người nhà họ Hạ còn chưa bừng tỉnh từ nỗi khiếp sợ khi nãy mà lúc này lại bị luồng khí thế mãnh liệt chèn ép. Bọn họ chỉ cảm thấy không thở nổi, nghẹt thở, ai ai cũng mặt đỏ tía tai, hoảng sợ hụt hơi, cực kỳ khó chịu.
Nhất Bạch Sơn Tịch đứng ở trung tâm cơn bão táp nhưng vẫn bình tĩnh như thường.
Lúc Giang Hà kéo theo cuồng phong bão táp ập tới, Nhất Bạch Sơn Tịch mở miệng nói: “Hồ đồ, ngu xuẩn!”
Nói rồi, anh chợt đưa tay khẽ bóp một quân bài bay trên không trung.
Trong chớp mắt, anh quăng quân bài về phía Giang Hà.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Quân bài xoay tròn trên không trung với tốc độ cực hạn, nó mang theo sức mạnh kinh thiên, xuyên qua tất cả trở ngại, bắn về phía Giang Hà cực kỳ nhanh.
Đây cũng là quân bài nhưng lần này uy lực của nó gấp trăm lần hai hộp bài vừa nãy gộp lại.
Dưới uy lực tuyệt đối của quân bài, tất cả khí thế của Giang Hà như tan thành bọt nước.
Phụt.
Trong phút chốc, mọi người phát hiện khí thế ngất trời trên người Giang Hà chợt tan biến, bởi cổ hắn đã bị quân bài găm vào như bị đao cứa ra, để lại vết thương rất lớn.
Máu tươi bắn ra từ miệng vết thương của Giang Hà, văng khắp nơi.
Tuy Giang Hà là Tông sư đỉnh cao nhưng hắn cũng là con người có máu thịt, cổ bị cắt đứt, coi như là hoàn toàn tổn thương đến mạch máu. Hắn che cổ, trừng mắt, khó tin nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch.
“Cậu… Cậu…” Giang Hà muốn nói gì đó nhưng máu tươi chảy xuống, mạng sống dần trôi đi khiến hắn không thể nói hoàn chỉnh.
Cuối cùng, Giang Hà ngã xuống đất dưới cái nhìn của tất cả mọi người.
Hắn đã chết!
Chết không nhắm mắt!
Giờ đây, tất cả học viên trong nhóm Ám Sát của Học viện U Minh đã chết hết.
Bầu không khí lại lần nữa đông đặc.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Chúng ta được cứu rồi sao?”
“Ừ, bọn họ đã chết hết, chúng ta được cứu rồi.”
“Nhất Bạch Sơn Tịch cứu chúng ta, chúng ta còn sống.”
Lúc này, mọi ngóc ngách trong biệt thự nhà họ Hạ đều tanh nồng mùi máu, trên mặt đất ngổn ngang đầy thi thể, nhưng người nhà họ Hạ đã quên sợ hãi. Sau khi sống sót qua tai nạn, bọn họ không khỏi reo lên vui mừng.
“Cám ơn anh đã cứu cả nhà tôi.” Sau khi bừng tỉnh, Hạ Mạt Hàn bước tới trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, cô cảm kích anh từ tận đáy lòng.
Hạ Mạt Hàn vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng “ầm” cực lớn.
Toàn bộ biệt thự rung như động đất, đèn lớn trong phòng “ầm ầm” rơi xuống đất.
“A!” Người nhà họ Hạ vừa yên tâm thì lại hoảng sợ kêu to..
Biệt thự rung lắc, ai ai cũng bất an, tình hình cực kỳ hỗn loạn.
Nhất Bạch Sơn Tịch thấy vậy, lập tức hét: “Tất cả ra ngoài.”
Nghe vậy, mọi người lập tức bất chấp tất cả chạy ra khỏi phòng khách biệt thự như ong vỡ tổ.
Nhất Bạch Sơn Tịch cũng đích thân bảo vệ cả nhà Hạ Mạt Hàn rời khỏi biệt thự ra sân.
Vừa ra ngoài, mọi người đã nhìn thấy người đứng trên nóc của biệt thự. Ánh trăng trong trẻo hắt lên người, khiến lão ta tỏa ánh sáng khiếp người.
Hạ Khánh Chi nhìn thấy người này thì lập tức sợ đến mức mặt mũi nhợt nhạt. Ông ta tuyệt vọng lẩm bẩm: “Thế là xong! Thế là tiêu rồi, thầy tôi đến rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
115 chương
7 chương
55 chương