Chàng khờ ở rễ
Chương 127 : Nhất bạch sơn tịch nghịch thiên
Giọng điệu của Chúc Vĩnh Tôn mang theo sự tự tin coi thường cả thiên hạ, cùng với sự khinh thường Nhất Bạch Sơn Tịch sâu sắc. Qua màn giao đấu vừa rồi, Chúc Vĩnh Tôn đã có thể xác định được Nhất Bạch Sơn Tịch chẳng qua chỉ là một tay non mới vừa đạt tới cảnh giới Tông sư, thấp hơn ông ta đến mấy cấp.
Tuy trận chiến vẫn chưa kết thúc nhưng Chúc Vĩnh Tôn đã nhận định mình thắng chắc.
Sau khi Nhất Bạch Sơn Tịch lùi sau mấy bước thì đứng vững lại, không có dấu hiệu nào cho thấy anh bị thương. Anh cũng chẳng để ý mấy đến những lời của Chúc Vĩnh Tôn, anh chỉ trả lời nhẹ bẫng: “Nếu tôi nói cho ông biết, mười hai tuổi tôi đã bước vào cảnh giới Tông sư thì ông có tin không?”
Nhất Bạch Sơn Tịch nói một câu nhẹ nhàng vô cùng nhưng nó lại như một tảng đá cực lớn thả xuống mặt hồ yên ả, gợn lên một làn sóng lớn. Tất cả mọi người ở sân vận động đều kinh ngạc, tiếng bàn luận vang dội:
“Ôi đệch, tôi nghe có nhầm không? Mười hai tuổi, Nhất Bạch Sơn Tịch đã là Tông sư rồi sao?”
“Phải đó, sao có thể? Mười hai tuổi, khái niệm gì đây? Lúc đó tôi còn học tiểu học, xem phim hoạt hình đó!”
“Chém gió quá rồi đấy, tôi cảm thấy chắc chắc cậu ta khoác lác thôi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, chắc anh ta đoán được mình không đánh lại Chúc Vĩnh Tôn nên cố ý nói vậy để phô trương thanh thế, đấu tranh tâm lí, hù dọa Chúc Vĩnh Tôn thôi.”
“Hầy, chắc là vậy. Qua màn đấu nhau vừa nãy thì thấy rõ ràng Chúc Vĩnh Tôn cao hơn một bậc, Nhất Bạch Sơn Tịch muốn thắng e rằng khó.”
Không một ai dám tin lời Nhất Bạch Sơn Tịch nói, dù sao mười hai tuổi đã đạt tới cảnh giới Tông sư thì quá mức khoa trương, thật quá li kì. Thế nên mọi người đều đột nhiên cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch không đáng tin lắm, chắc trận chiến Tông sư này không còn gì phải nghi ngờ nữa, rất có khả năng Chúc Vĩnh Tôn sẽ giành được phần thắng.
Ngay cả Hoàng Quý Lan cũng bắt đầu dao dộng lòng tin với vị Tam thiếu gia này rồi, bà ta rất lo lắng nói với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu Mạt, sao mẹ thấy không tin được Tam thiếu gia thế nhỉ?”
Ánh mắt Hạ Mạt Hàn vẫn luôn nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch chăm chú, cô từ chối cho ý kiến về lời nói của Hoàng Quý Lan, không trả lời gì cả. Bây giờ sắc mặt của cô rất phức tạp, cảm xúc cũng lẫn lộn.
Còn Chúc Vĩnh Tôn nghe anh nói vậy thì bỗng cười lớn, ông ta cười mỉa mai Nhất Bạch Sơn Tịch: “Ha ha ha, cậu đang đùa với tôi chắc? Mười hai tuổi, ở tuổi đó mà cậu có thể luyện ra được nội công thì đã được xem là thần đồng võ học rồi. Cậu còn nói cậu luyện tới cảnh giới Tông sư? Hoàn toàn không có khả năng.”
Chúc Vĩnh Tôn cho rằng mình là thiên tài hiếm có về mặt võ học rồi, khả năng lĩnh hội võ công của ông ta cũng tương đối lợi hại. Nhưng cho dù là như vậy, ông ta cũng phải dày công khổ luyện, ngày ngày nỗ lực, cuối cùng mới bước vào được cảnh giới Tông sư khi tuổi gần năm mươi. Mà Nhất Bạch Sơn Tịch lại ngông cuồng nói mười hai tuổi đã là Tông sư, điều này thật sự là một sự sỉ nhục nặng nề đối với Chúc Vĩnh Tôn, sao ông ta tin cho được.
Nhất Bạch Sơn Tịch không quan tâm tới sự nghi ngờ của những người khác, ánh mắt anh nhìn Chúc Vĩnh Tôn chằm chằm, anh không phí thêm lời nào, lạnh lùng nói thẳng: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng, mở to con mắt của ông ra mà nhìn cho rõ.”
Dứt lời, Nhất Bạch Sơn Tịch bỗng lắc thân một cái, cả người trong nháy mắt biến thành một bóng đen, từ trong đống đổ nát bay nhanh qua, thoắt một cái đã tới trước mặt Chúc Vĩnh Tôn.
Một giây sau, nắm đấm của anh đã đập ngay vào ngực của ông ta.
Chúc Vĩnh Tôn còn chưa thoát ra khỏi trạng thái vừa nãy, thậm chí ý cười trên mặt còn chưa hoàn toàn tắt ngúm thì đã đột nhiên bị Nhất Bạch Sơn Tịch cho ăn một cú đấm rồi.
Bất chợt, thân hình già nua của Chúc Vĩnh Tôn giống hệt như diều đứt dây, bay thẳng ra sau rồi nặng nề đập thật mạnh xuống đất.
Tất cả mọi thứ chỉ xảy tra trong thời gian của một cái chớp mắt, mọi người đang bàn luận sôi nổi hoàn toàn không phản ứng kịp, Chúc Vĩnh Tôn bị đánh gục không một điềm báo trước nào như vậy. Họ hoàn toàn không nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch di chuyển như thế nào luôn, tốc độ của anh nhanh đến cực hạn, khiến người ta kinh ngạc khôn nguôi.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều im bặt, nhìn trân trân, ngây ra như phỗng.
Chúc Vĩnh Tôn ngã xuống đất thì lại càng trợn trắng hai mắt, trong mắt tràn đầy sự không dám tin.
Nhất Bạch Sơn Tịch thì đã trở về với trạng thái thản nhiên rồi. Anh đứng sừng sững trong đống đổ nát hệt như một ngọn núi cao ngất, to lớn kiêu ngạo và hùng vĩ, tràn đầy tự tin, toàn thân toát ra khí thế của vua chúa, tỏa sáng cả một góc trời.
Sân vận động rộng lớn lại rơi vào sự im lặng kì lạ, giây lát sau, tiếng bàn luận sôi nổi lại mạnh mẽ vang lên:
“Ôi đệch, chuyện gì xảy ra thế? Sao mới chớp mắt cái mà Chúc Vĩnh Tôn đã bị đánh bay rồi thế?”
“Đúng thế, xảy ra chuyện gì rồi? Cú lội ngược dòng này nhanh quá rồi đấy nhỉ?”
“Khi nãy tôi chỉ thấy một bóng đen vút qua rồi Chúc Vĩnh Tôn bị đánh bay đi thôi.”
“Chắc chắn bóng đen đó là Nhất Bạch Sơn Tịch rồi, nhưng động tác của cậu ấy cũng nhanh quá rồi nhỉ. Cậu ấy còn chưa nói hết lời vừa nãy mà người đã lao vụt tới, trong chớp mắt đã đánh gục Chúc Vĩnh Tôn rồi, thật sự thần kì quá đỗi.”
“Thật sự lợi hại quá, lẽ nào anh ấy không khoác lác, anh ấy đã là Tông sư khi mới mười hai tuổi thật sao?”
“Chắc là vậy rồi!”
Tiếng bàn luận không dứt, hệt như dòng sóng nhiệt cuộn trào, không ngừng vang lên khắp sân vận động. Trong chốc lát, mọi người lại có một cái nhìn mới về Nhất Bạch Sơn Tịch. Vừa nãy anh nói mười hai tuổi mình đã là Tông sư thì chẳng ai tin, đều cảm thấy anh bốc phét, suy nghĩ viễn vông. Còn bây giờ, anh đích thân thể hiện ra thực lực của mình khiến công chúng bị buộc phải suy nghĩ lại thử xem Nhất Bạch Sơn Tịch có phải mạnh đến cảnh giới đó hay không.
Hoàng Quý Lan vừa nãy còn nghi ngờ Nhất Bạch Sơn Tịch bây giờ cũng đang trong trạng thái mắt chữ A mồm chữ O, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Bà ta không kìm được mà cảm thán: “Ôi trời đất ơi, đây là con người sao? Tiểu Mạt, nếu con thật sự gả cho Tam thiếu gia thì mẹ nằm mơ cũng cười mà tỉnh dậy đó con!”
Hạ Mạt Hàn chẳng thèm để ý tới màn lật mặt như lật bánh tráng của mẹ mình, nhưng ánh mắt cô nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch thì càng sáng hơn, tâm trạng của cô cũng được thả lỏng rất nhiều. Cô lại càng sùng bái Nhất Bạch Sơn Tịch hơn rồi.
Người kinh ngạc nhất ở đây đương nhiên là Chúc Vĩnh Tôn đang nhếch nhác nằm dưới đất rồi.
Sao ông ta có thể ngờ được, một giây trước mình còn đang mỉa mai Nhất Bạch Sơn Tịch thế mà một giây sau mình đã bị Nhất Bạch Sơn Tịch đánh bay. Sự thật này khiến Chúc Vĩnh Tôn không thể nào đón nhận được.
Ông ta hít thở một lát rồi chống người từ từ đứng dậy, ông ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch với ánh mắt sắc bén rồi lạnh lùng nói: “Vừa nãy tôi chưa kịp chuẩn bị, bị cậu nắm được sơ hở.”
“Nhưng tiếp sau đây, cậu không còn gặp may như vậy nữa đâu.”
Dứt lời, ánh mắt ông ta chợt thay đổi, trong mắt dường như có một con dao nhọn phóng ra, vô cùng sắc bén. Toàn thân ông ta cũng bỗng chốc toát ra khí thế hung hãn, khí thế này trong chốc lát phát ra cuồn cuộn dâng lên, ông ta ông còn giữ lại gì nữa, bộc phát hết nội kình ra ngoài.
Khí thế mạnh mẽ hệt như dời núi lấp biển, ùn ùn cuốn cả sân vận động.
Sau đó, thở ra một cái, Chúc Vĩnh Tôn đã thể hiện ra hết khí thế mạnh nhất của mình, rồi chợt xông về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Tất cả mọi người ở sân vận động đều lập tức nín thở im tiếng, kinh hồn bạt vía nhìn về sân khấu đổ nát. Họ hoàn toàn không nhìn rõ động tác của Chúc Vĩnh Tôn, chỉ thấy một bóng dáng vụt qua, thoắt chốc ông ta đã đứng ngay trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nhưng ông ta không vội tấn công Nhất Bạch Sơn Tịch ngay, mà đi vòng xung quanh Nhất Bạch Sơn Tịch, đi vòng tròn thật nhanh, vòng đến nỗi người ta nhìn hoa cả mắt.
Tất cả mọi người ở sân vận động đều không hiểu cách đánh của Chúc Vĩnh Tôn, nhưng chẳng mấy chốc, cùng lúc với đi vòng tròn, ông ta đã mạnh mẽ đấm một cú về phía Nhất Bạch Sơn Tịch, ông ta vừa đi vòng thật nhanh vừa liên tục ra đòn đánh.
Vù vù vù!
Trong giây lát, dường như có vô số nắm đấm đánh về phía Nhất Bạch Sơn Tịch, những nắm đấm này hệt như máy xoay vòng cao tốc, một khi bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nặng, máu thịt be bét.
Tốc độ nhanh chóng và lực đánh mạnh mẽ của Chúc Vĩnh Tôn khiến những người xem đều cảm thấy sợ hãi đến dựng cả lông tơ. Cho dù người đứng xa đến đâu thì đều cảm nhận được từng luồng gió mạnh phát ra từ bóng đen đó, cứa lên da thịt đau nhói, nội tâm run rẩy.
Chiêu này là tuyệt học của Chúc Vĩnh Tôn, “Thiên trùng vô ảnh quyền”.
Cái gọi là “Thiên trùng vô ảnh quyền” chính là bạn chỉ dùng hai bàn tay của mình đánh ra vô số hình ảnh nắm đấm, đồng thời mỗi một nắm đấm đều vô cùng có lực sát thương, nó hư hư thực thực, thật thật giả giả khiến bạn không phân biệt được chiêu nào là thật chiêu nào là giả, một khi bạn bị trúng một chiêu thật thì sẽ toi đời luôn.
Người bình thường khi đối diện với “Thiên trùng vô ảnh quyền” của Chúc Vĩnh Tôn tuyệt đối sẽ bị bóng đen di chuyển cực nhanh tạo ra vô số nắm đấm kia khiến cho hoảng loạn, không còn phân rõ đường đi nước bước. Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch không phải là người thường, anh đứng giữa bóng đen và vô số ảo ảnh nắm đấm này vẫn không hoảng không loạn, vững vàng như núi Thái Sơn. Thậm chí có người còn thấy được áo khoác của Nhất Bạch Sơn Tịch tung bay trong gió, phần phật như nhảy múa, nhưng cơ thể của anh thì từ đầu đến cuối không động đậy.
Mới một thời gian ngắn mà Chúc Vĩnh Tôn đã đi rất nhiều vòng, đánh vô số nắm đấm, nhưng ông ta vẫn luôn không đánh trúng Nhất Bạch Sơn Tịch được, nắm đấm của ông ta vẫn chẳng thể nào chạm được tới Nhất Bạch Sơn Tịch.
Việc này khiến tất cả mọi người không hiểu vì sao, mờ mịt mông lung.
Mà ngay lúc này, đột nhiên Chúc Vĩnh Tôn tung chiêu.
Trong lúc ông ta đi vòng tròn, ảo ảnh nắm đấm chưa từng dứt thì đột nhiên tung ra một nắm đấm thật, đánh thẳng về phía mặt của Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nắm đấm này có thể xé trời xé đất.
Thế như rồng, sát khí văng ra bốn phía.
Người trúng chiêu chắc chắn chỉ có nước chết.
Điều quan trọng là nắm đấm này ẩn nấp trong số hằng hà sa số những ảo ảnh nắm đấm khác khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thật giả, đây chính là điểm tuyệt diệu của “Thiên trùng vô ảnh quyền”.
Ầm!
Nắm đấm xé gió này của Chúc Vĩnh Tôn còn chưa chạm được vào Nhất Bạch Sơn Tịch thì anh đã mạnh mẽ ra tay, tóm được ngay cổ tay của Chúc Vĩnh Tôn.
Bất chợt thế trận như được định rõ.
Chúc Vĩnh Tôn hệt như một tên trộm đang lén lút trộm đồ thì bị bắt tại trận vậy, ông ta vô cùng hoảng sợ nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch. Ông ta mấp máy môi, khó tin được mà lầm bầm: “Sao có thể? Sao cậu có thể nhìn rõ được chiêu thức của tôi?”
“Thiên trùng vô ảnh quyền” là chiêu kết liễu của Chúc Vĩnh Tôn, là con bài lợi hại nhất của ông ta, ông ta vô cùng tự tin với tuyệt chiêu của mình, thế nên cho dù Nhất Bạch Sơn Tịch có thể hiện ra mình là một Tông sư phi phàm thì Chúc Vĩnh Tôn cũng hoàn toàn xem thường. Vì ông ta chắc chắn rằng người có lợi hại đến đâu, bị ông ta xoay vòng đánh quyền thế này cũng sẽ hoa mắt chóng mặt, ai có thể bắt được nắm đấm thật sự của ông ta, hoàn toàn nhìn thấu chiêu thức của ông ta cơ chứ?
Thế nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch lại làm được, điều này thật sự khiến Chúc Vĩnh Tôn vô cùng chấn động, kinh ngạc không thôi.
“Chút tài hèn này của ông, thật quá yếu!” Nhất Bạch Sơn Tịch lên tiếng khinh bỉ, nói xong thì anh nắm cổ tay ông ta bất thình lình xách lên.
Ngay lập tức, cả người Chúc Vĩnh Tôn bay lên không trung.
Ngay sau đó, Nhất Bạch Sơn Tịch lại túm ông ta rồi ném một cái, cơ thể Chúc Vĩnh Tôn lập tức nhanh chóng rớt xuống đập mạnh xuống đất.
Ầm!
Sân vận động hệt như bị động đất, phát ra tiếng kêu vang dội.
Xương cốt già nua của Chúc Vĩnh Tôn nháy mắt đã bị đánh ngã nát vụn, ông ta chỉ còn lại nửa cái mạng, ngũ tạng đều bị tổn thương, miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.
Chúc Vĩnh Tôn thất bại rồi, thua hoàn toàn.
Những người có mặt tại hiện trường bỗng đơ người ra, sau đó lại chợt sực tỉnh, mọi người đều không kìm được tiếng hô hoán kinh ngạc:
“Trời ơi, Nhất Bạch Sơn Tịch mạnh quá rồi, có còn là con người không?”
“Đúng đấy, Chúc Vĩnh Tôn là Tông sư mà phải không? Sao trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, ông ta lại vô dụng như thế?”
“Không phải là Chúc Vĩnh Tôn yếu đâu, là Nhất Bạch Sơn Tịch quá mạnh. Ông không thấy vừa nãy cậu ấy nhấc bổng Chúc Vĩnh Tôn lên rồi quăng xuống không? Cả sân vận động dường như bị chấn động luôn, sức mạnh này thật sự kinh thiên động địa!”
“Xem ra Nhất Bạch Sơn Tịch nói cậu ấy mười hai tuổi đã là Tông sư không phải nói dối rồi!”
“Mười tuổi vẽ được “Mãnh hổ sổ lồng”, mười hai tuổi bước chân vào cảnh giới Tông sư, thiên tài không đủ để miêu tả anh ấy nữa rồi nhỉ?”
“Mở rộng tầm mắt, đúng là tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi!”
Chấn động, chấn động vô cùng, tất cả mọi người đều khuất phục trước thực lực cao thâm của Nhất Bạch Sơn Tịch. Người đàn ông hoàn hảo như thần phật này thật sự hết lần này đến lần khác phá vỡ thế giới quan của mọi người, sức mạnh thần kì của anh khiến mọi người xem thế là đủ rồi.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều quỳ bái anh.
Sau khi Nhất Bạch Sơn Tịch ném Chúc Vĩnh Tôn xuống thì không tiếp tục ra tay nữa, anh chỉ cao ngạo nhìn xuống Chúc Vĩnh Tôn đang nằm xụi lơ rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói là ông không cản nổi tôi rồi.”
Nói xong câu này, Nhất Bạch Sơn Tịch liền ngó lơ Chúc Vĩnh Tôn mà đi về phía Chúc Nguyên Bá.
Vừa tới bên cạnh Chúc Nguyên Bá thì sát khí của Nhất Bạch Sơn Tịch như cuồn cuộn dâng lên, anh không khách sáo nhấc chân lên định đạp chết Chúc Nguyên Bá.
Nhưng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên: “Dừng tay, nếu không tôi sẽ giết Hạ Mạt Hàn.”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
115 chương
7 chương
55 chương