Chàng khờ ở rễ
Chương 122 : Tự tìm đường chết
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đang tiến về phía tên ma quỷ cuồng sát Chúc Nguyên Bá.
Dù Chúc Nguyên Bá đã dừng việc tàn sát rồi nhưng mọi người đã thấy rõ mồn một sự điên cuồng khi nãy của hắn ta, chẳng ai dám lại gần tên ma quỷ cuồng sát này, tại sao Nhất Bạch Sơn Tịch lại chủ động tới gần hắn ta?
Hạt giống của sự nghi ngờ được gieo vào lòng mọi người, tiếng xì xào bàn tán lặng lẽ vang lên.
“Nhất Bạch Sơn Tịch chuẩn bị làm gì vậy? Sao anh ấy lại tới chỗ Chúc Nguyên Bá?”
“Ban nãy Chúc Nguyên Bá đã dịu đi vì khúc nhạc “An hồn tịnh tâm” của Nhất Bạch Sơn Tịch. Giờ bản nhạc đã kết thúc rồi, Chúc Nguyên Bá có thể nổi điên bất cứ lúc nào, Nhất Bạch Sơn Tịch lại gần tên ác quỷ này chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?”
“Đúng vậy, nếu Chúc Nguyên Bá tóm được một người đàn ông lịch sự nho nhã chỉ biết đánh đàn vẽ tranh như anh ấy thì chắc chắn Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ bị xé xác!”
“Thôi xong thôi xong, vị đại sư tuyệt đỉnh này sẽ bỏ mạng như vậy sao?”
Mọi người càng bàn tán lại càng thấy lo lắng, vậy nên có người lập tức sốt sắng kêu lên với Nhất Bạch Sơn Tịch:
“Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, hắn ta là một tên ác quỷ đấy, anh đừng lại gần hắn ta!”
“Đúng đấy, hắn nguy hiểm lắm, anh đừng tự đâm đầu vào chỗ chết!”
“Anh mau dừng lại đi, hãy tránh xa hắn ra.”
Tạp âm vang vọng, Nhất Bạch Sơn Tịch lại coi như không nghe thấy, anh vẫn cất những bước chân vững vàng, tiến lại gần Chúc Nguyên Bá. Dáng vẻ anh rất thản nhiên, bước chân bình tĩnh, dường như Nhất Bạch Sơn Tịch không hề sợ hãi trước tên ma quỷ cuồng sát này.
Hạ Mạt Hàn thấy vậy bèn gom hết can đảm, chạy tới trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, nghiêm giọng khuyên can anh: “Tam thiếu gia, anh đừng đi, Chúc Nguyên Bá là kẻ giết người không chớp mắt.”
Đám người nhà họ Hạ nghe Hạ Mạt Hàn gọi Nhất Bạch Sơn Tịch là “Tam thiếu gia” mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bọn họ xôn xao bàn tán:
“Tam thiếu gia, hóa ra Tam thiếu gia của Lý Xương Thịnh chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
“Bảo sao vị họa sĩ thiên tài này lại không hề để tâm tới chuyện tiền bạc, hóa ra gia cảnh anh ấy lại đáng gờm tới vậy.”
“Không ngờ Hạ Mạt Hàn quen biết được một người đáng gờm như vậy, thậm chí Nhất Bạch Sơn Tịch còn vẽ bức “Người đẹp áo lam” cho cô ta nữa chứ.”
“Chắc cũng vì bức tranh “Người đẹp áo lam” mà Nhất Bạch Sơn Tịch mới đối xử hơi đặc biệt với Hạ Mạt Hàn, thậm chí còn giúp Hạ Mạt Hàn đối đầu với chúng ta.”
“Trời ạ, nếu lúc trong nhà triển lãm chúng ta không đắc tội với Nhất Bạch Sơn Tịch thì tốt biết bao!”
Người nhà họ Hạ thật sự không ngờ Nhất Bạch Sơn Tịch lừng danh lại chính là Tam thiếu gia.
Đặc biệt là Hạ Tử Nhiên, vẻ mặt cô ta lúc này chẳng khác nào vừa dẫm phải phân, Nhất Bạch Sơn Tịch mà cô ta mến mộ nhất không chỉ là một họa sĩ thiên tài, mà giờ anh còn có cả tài âm nhạc thiên bẩm, thậm chí, thân phận của anh còn vô cùng đáng nể, vậy mà anh lại dồn hết sự chú ý của mình lên Hạ Mạt Hàn, còn cô ta thì bị anh ghét bỏ. Thậm chí lúc ở nhà triển lãm, Hạ Tử Nhiên còn đắc tội với Nhất Bạch Sơn Tịch, bảo sao anh lại giúp Hạ Mạt Hàn xử lý nhà họ Hạ. Hạ Tử Nhiên thật sự không thể chấp nhận kết quả này.
Những người khác có mặt trong hội trường đều nhìn Hạ Mạt Hàn và Nhất Bạch Sơn Tịch chằm chằm, thấy Hạ Mạt Hàn bước ra ngăn Nhất Bạch Sơn Tịch lại, còn gọi anh là “Tam thiếu gia”, rất nhiều kẻ mới sực tỉnh, hình như nhân vật chính của bức tranh ” Người đẹp áo lam” có mối quan hệ khá sâu sắc với Nhất Bạch Sơn Tịch!
Vậy nên những tiếng bàn bạc phỏng đoán lại khe khẽ vang lên.
Nhất Bạch Sơn Tịch thấy Hạ Mạt Hàn chạy tới khuyên nhủ mình bèn dừng bước ngay. Anh nghiêm nghị nói với Hạ Mạt Hàn: “Không sao, hắn ta không thể giết tôi.”
Nghe vậy, Hạ Mạt Hàn lấy làm kinh ngạc, sao Nhất Bạch Sơn Tịch có thể tự tin như vậy?
Hạ Mạt Hàn ngẩn ngơ trong chốc lát rồi lại tức khắc đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi Nhất Bạch Sơn Tịch: “Anh đưa vị cao thủ nào tới sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch bình tĩnh đáp: “Không, tôi tới đây một mình.”
Hạ Mạt Hàn đã kinh hãi tới tột độ. Cô những tưởng Nhất Bạch Sơn Tịch có thể ung dung bình thản như vậy là vì anh có đưa rất nhiều cao thủ theo, nhưng anh lại tới đây một mình, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Nhất Bạch Sơn Tịch ngông cuồng không sợ chết tới vậy ư?
Chúc Nguyên Bá là một tên ác quỷ khát máu, còn Nhất Bạch Sơn Tịch thì là Tam thiếu gia cao sang quyền quý, là người mà đến Lý Xương Thịnh cũng phải khép nép cúi đầu, người có thân phận cao quý như anh sao lại không biết sợ chết thế này?
Hạ Mạt Hàn không muốn Nhất Bạch Sơn Tịch mạo hiểm như vậy, cô tiếp tục ra sức khuyên nhủ anh: “Chúc Nguyên Bá mạnh lắm, cao thủ được anh điều tới nhà tôi cũng bị hắn đánh tàn phế rồi.”
Nhất Bạch Sơn Tịch nghiêm túc trả lời: “Tôi biết chuyện đó.”
Dứt lời, Nhất Bạch Sơn Tịch lướt qua Hạ Mạt Hàn, tiếp tục tiến về phía Chúc Nguyên Bá.
Nhất Bạch Sơn Tịch dừng bước trước mặt Chúc Nguyên Bá, sau đó, anh đưa mắt quan sát hắn ta, lạnh lùng nói: “Không phải bố mày là một nhà từ thiện sao? Tại sao ông ta lại sinh ra đứa con như mày?”
Lời nói của anh vô cùng ngang ngược, tràn đầy vẻ châm chọc và khiêu khích.
Tất cả mọi người nghe mà thầm run trong lòng, đầu óc họ căng như dây đàn, Nhất Bạch Sơn Tịch đang nhổ lông trên đầu hổ, cố tình chọc tức cho Chúc Nguyên Bá phát điên đấy ư?
Nhưng Chúc Nguyên Bá lại không hề tức giận, khúc nhạc “An hồn tịnh tâm” khi nãy của Nhất Bạch Sơn Tịch đã làm dịu đi sự điên cuồng của hắn ta, giờ Chúc Nguyên Bá đã trở lại trạng thái bình thường. Qua lời đối thoại, bàn tán của mọi người, Chúc Nguyên Bá đã biết kẻ đứng trước mặt mình đây không chỉ giỏi đánh piano, mà còn là người đã vẽ ra bức tranh “Người đẹp áo lam” có nhân vật chính là tiên nữ.
Vậy nên Chúc Nguyên Bá rất xem trọng Nhất Bạch Sơn Tịch, hắn cũng không để bụng lời châm chọc của anh mà chỉ nghiêm túc hỏi: “Anh là người đã vẽ bức tranh “Người đẹp áo lam” sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch đáp: “Đúng vậy.”
Chúc Nguyên Bá ngạo nghễ nói: “Tôi thích bức tranh đó, anh hãy đưa nó cho tôi, tôi có thể tha thứ cho sự bất kính của anh.”
Nhất Bạch Sơn Tịch trầm giọng: “Mày là cái thá gì, mày xứng được sở hữu bức tranh “Người đẹp áo lam” sao?”
Lời nói này lại khiến mọi người phải thở hắt ra, Nhất Bạch Sơn Tịch càng lúc càng ngang ngược chọc tức Chúc Nguyên Bá, anh thật sự không sợ Chúc Nguyên Bá sẽ lại nổi điên sao?
Mọi người vừa ngờ vực lại vừa căng thẳng, không ai dám ho he lên tiếng, chỉ biết nín thở nhìn chằm chằm Chúc Nguyên Bá.
Hiện giờ Chúc Nguyên Bá đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng dù hắn ta không phát điên thì cũng vẫn là một tên quỷ gian ác coi trời bằng vung, sao có thể nhịu được sự khiêu khích của người khác như vậy. Ánh mắt tàn bạo của hắn tức khắc thay đổi, Chúc Nguyên Bá nghiến răng: “Mày muốn chết sao?”
Bốn chữ này cuồn cuộn sát khí, khiến những người có mặt ở đây phải táng đởm kinh hồn, họ có cảm giác tay ác quỷ này có thể phát điên bất cứ lúc nào. Lòng họ đầy căng thẳng, bầu không khí tràn ngập sự lo lắng.
“Tam thiếu gia, nếu anh không đưa Chúc Nguyên Bá bức tranh kia, lỡ hắn tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Trước đó Hạ Mạt Hàn từng tận mắt chứng kiến hậu quả sự tức giận của Chúc Nguyên Bá. Một khi lên cơn giận dữ hắn ta sẽ phát điên, phát điên thì lại bắt đầu tàn sát người vô tội, Hạ Mạt Hàn thật sự sợ Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ khiến Chúc Nguyên Bá nổi điên, cô chỉ có thể chạy tới khuyên nhủ anh.
Nhất Bạch Sơn Tịch nhìn Hạ Mạt Hàn, nhẹ nhàng nói: “Trừ tôi ra, không ai có tư cách sở hữu bức tranh đó.”
Nghe lời này, vẻ mặt Chúc Nguyên Bá lại càng tàn bạo hơn, hắn ta kêu lên với vẻ đằng đằng sát khí: “Đưa “Người đẹp áo lam” cho tao, nếu không tao sẽ giết mày.”
Chúc Nguyên Bá vừa thốt lời, mọi người đã lại run sợ, ai cũng biết Chúc Nguyên Bá giết người không chớp mắt, coi mạng người như cỏ rác, dù giờ hắn vẫn tạm chưa nổi điên nhưng hắn ta cũng sẽ không quan tâm tới tính mạng của bất cứ ai. Hắn bảo muốn giết Nhất Bạch Sơn Tịch thì chắc chắn cũng dám làm.
Nhất Bạch Sơn Tịch là một thiên tài khó tìm, là một bậc thầy nghệ thuật tinh thông cả hội họa lẫn dương cầm, nếu anh phải chết đi như vậy thì thật là quá đáng tiếc.
“Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, anh giao “Người đẹp áo lam” cho hắn ta đi!” Nhất Bạch Sơn Tịch là thần tượng mà Trần Vũ Hàm tôn sùng nhất, cô ta không thể nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy nên đã cất giọng kêu lên trước tiên.
Những người khác nghe vậy cũng vội vã lớn tiếng phụ họa theo:
“Đúng đấy, nghe nói anh chỉ mất tám phút để vẽ bức tranh đó thôi, anh hoàn toàn có thể vẽ thêm một bức nữa mà.”
“‘Người đẹp nữ áo lam’ có quý giá hơn nữa thì cũng không bằng tính mạng của mình đâu, sống sót mới là quan trọng nhất.”
“Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, anh đừng hành động theo cảm tính!”
Không ai muốn thấy cảnh Nhất Bạch Sơn Tịch gặp chuyện không may, họ càng không mong anh vứt bỏ tính mạng mình vì một bức tranh, như vậy thì thật không đáng. Vả lại, đáy lòng họ không muốn Nhất Bạch Sơn Tịch chọc tức khiến Chúc Nguyên Bá nổi điên, dù sao nếu Chúc Nguyên Bá phát điên thì mọi người cũng đều bị vạ lây.
Nhất Bạch Sơn Tịch làm như không nghe thấy tiếng kêu của mọi người, anh chỉ nhìn Chúc Nguyên Bá chằm chằm, cất giọng khinh miệt: “Mày muốn giết tao thì cũng phải xem xem mình có cái bản lĩnh ấy không.”
“Xem ra mày thật sự không biết tao mạnh tới thế nào rồi.” Chúc Nguyên Bá đã hoàn toàn nổi giận, hắn ta siết chặt nắm đấm, hai mắt dần đỏ quạch, rõ ràng hắn đã lại phát điên rồi.
Trần Hùng thấy vậy vội chạy lại, sốt sắng nói với Chúc Nguyên Bá: “Thiếu gia, cậu đừng làm loạn nữa, lão gia đã giận lắm rồi, ông ấy yêu cầu cậu trở về ngay.”
Địa vị của nhà họ Chúc ở Giang Đông rất cao quý, năng lực của gia đình họ đủ để hô mưa gọi gió, dù Chúc Nguyên Bá có lại gây chuyện lớn thì nhà họ Chúc cũng có thể giải quyết. Nhưng hôm nay Chúc Nguyên Bá lại trắng trợn ra tay tàn sát, tạo nên nỗi kinh hoàng lớn trước ánh mắt bao người, chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng rất xấu tới nhà họ Chúc. Hơn nữa, Chúc Vĩnh Thọ lại là nhà từ thiện nổi tiếng, lão ta sẽ không thể mặc kệ cho Chúc Nguyên Bá lạm sát.
Chúc Nguyên Bá nhìn Trần Hùng, bực bội lên tiếng: “Tôi chỉ muốn kết hôn thôi mà, sao ông ta lại cũng xen vào vậy?”
Trần Hùng khổ não lên tiếng: “Giờ cậu nào có đang kết hôn đâu, mà là lạm sát người vô tội đấy chứ, tứ đại Kim Cang của gia tộc chúng ta cũng đã bị cậu giết hết rồi.”
Nghe tới đây Chúc Nguyên Bá mới khựng lại, trước đó hắn đã mất hết lý trí, hoàn toàn không biết mình vừa làm gì, giờ nghe Trần Hùng nói hắn mới đưa mắt nhìn quanh, phát hiện dưới đất có rất nhiều thi thể, trong đó có cả tứ đại Kim Cang của gia tộc mình.
“Mình giết bọn họ rồi hả?” Chúc Nguyên Bá mơ màng tự độc thoại.
Trần Hùng gật đầu, tiếp tục nói với Chúc Nguyên Bá: “Đúng vậy, thiếu gia, lão gia đang gọi cậu về gấp, chúng ta mau trở về đi!”
Chúc Nguyên Bá lắc đầu: “Không được, tôi phải kết hôn xong đã.”
Lúc này, điện thoại của Trần Hùng lại reo lên. Sau khi nhận máy, Trần Hùng lập tức đưa điện thoại cho Chúc Nguyên Bá, nói: “Lão gia gọi.”
Chúc Nguyên Bá cầm máy, áp lên tai.
Nghe xong máy, dường như Chúc Nguyên Bá đã trở nên ngoan ngoãn hơn, hắn ta bực bội nói: “Con biết rồi, con về đây.” Nói xong, hắn bèn cúp máy.
Trần Hùng không hề do dự mà cầm lấy điện thoại, đưa Chúc Nguyên Bá bỏ đi ngay.
Thấy tên ma quỷ cuồng sát Chúc Nguyên Bá chủ động bỏ đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đầu óc đang căng chặt của bọn họ cũng đã được thả lỏng, lòng mọi người có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.
Đặc biệt là Hạ Mạt Hàn, cô là người cảm thấy vui mừng nhất, Chúc Nguyên Bá không chỉ không giết gia đình mình mà thậm chí còn không yêu cầu tiếp tục hôn lễ, chuyện này khiến Hạ Mạt Hàn cảm thấy vô cùng mừng rỡ, cô như vừa thoát khỏi địa ngục, được giải thoát hoàn toàn.
Nhưng trong lúc mọi người đều đang thở phào nhẹ nhõm, Nhất Bạch Sơn Tịch lại đột nhiên vươn tay cản Chúc Nguyên Bá lại, lạnh lùng nói với hắn ta: “Mày bắt cóc con gái nhà lành, lạm sát người vô tội, còn đánh tàn phế hai chân thuộc hạ tao mà muốn bỏ đi như vậy sao?”
Câu nói thong dong của Nhất Bạch Sơn Tịch đã bóp nghẹt họng tất cả mọi người, bọn họ trông chờ khẩn cầu mãi, cuối cùng tên ác quỷ này cũng chịu bỏ đi, nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch lại vẫn tiếp tục chọc tức Chúc Nguyên Bá, thậm chí còn cản tên ác quỷ này lại, mọi người trông mà chỉ muốn hộc máu mồm.
Hạ Mạt Hàn sợ hết hồn, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì giờ đã lại sợ sệt bất an. Hiện giờ cô vừa căng thẳng, vừa kinh ngạc, khó hiểu. Cô không hiểu tại sao Nhất Bạch Sơn Tịch lại cứ nằng nặc tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy?
“Mày định làm gì?” Chúc Nguyên Bá đã định bỏ qua cho Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng tên này lại tiếp tục lấn tới, khiến Chúc Nguyên Bá vô cùng tức giận, hắn trừng mắt nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, cất giọng hung tợn.
Nhất Bạch Sơn Tịch lạnh lùng nhìn Chúc Nguyên Bá, gằn từng chữ: “Tao muốn mày phải chết.”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
115 chương
7 chương
55 chương