Chàng Gay
Chương 6 : Lâm trận bỏ chạy
Editor: Cá Voi
Số điện thoại đã có rồi, bước tiến triển hằng mong ước cũng đã có nhưng không biết vì sao Chàng gay chẳng dám gọi điện cho Thầy giáo ngữ văn.
Cậu chưa từng có đối tượng, chưa từng có bạn gái, càng chưa từng thích đàn ông bao giờ, Thầy giáo ngữ văn là người đầu tiên khiến trái tim Chàng gay rung động. Sự xuất hiện của anh làm xao động hồ nước mùa xuân, khiến Chàng gay như trở thành cậu bé lần đầu biết yêu.
Để cho người kia biết vì thích anh cậu đã phải dùng toàn bộ dũng khí,làm hết thảy những điều vô nghĩa.
Giống như thời niên thiếu đối với tình yêu luôn lo được lo mất.
Cái gọi là gần quê lòng sợ hãi*cũng giống như việc bước lâu ngày trên con đường tối tăm mù mịt, nay bỗng trông thấy tia sáng đầu tiên le lói, cuối cũng cũng nhìn thấy hy vọng thì lòng lại hoang mang lo sợ.
( Nguyên gốc câu này là: 近乡情更怯, trích từ bài thơ “Qua Hàn Giang của tác giả Tống Chi Vấn, nói về nỗi bất an và lo sợ khi trở lại quê nhà sau nhiều năm xa quê.)
岭外音书断
经冬复历春
近乡情更怯
不敢问来人
….
Đã mấy ngày rồi Chàng gay chưa gặp Thầy giáo ngữ văn, lúc đón con cũng chỉ đứng ngoài cổng chờ. Không gặp anh lòng rất nhớ, thường bóng gió hỏi con hôm nay ở trường có gì vui không. Anh bạn nhỏ nói mấy hôm nay Thầy giáo ngữ văn chỉ dạy có nửa giờ, nửa giờ còn lại gần như chỉ nhìn điện thoại mà thôi.
Chàng gay ngẩn người, đoán rằng anh vẫn đang chờ điện thoại của mình, đột nhiên cậu cảm thấy bản thân vô cùng khốn nạn.
Thế nhưng cậu vẫn không gọi cho anh, cậu muốn trực tiếp nói lời xin lỗi. Chàng gay dự định lần tới đến trường đón con sẽ ở lại lâu hơn một chút, chờ phụ huynh về hết rồi mới cùng Thầy giáo ngữ văn nói chuyện tử tế.
Kết quả chẳng cần đợi đến hôm sau Thầy giáo ngữ văn đã tìm tới tận cửa.
Chàng gay mở cửa, nhìn thấy cái người mang vẻ mặt giận dữ đứng trước cửa kia, lời xin lỗi cứ thế tuôn ra.
“Thực xin lỗi”.
“Trêu xong liền chạy?”
Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó Chàng gay phát hiện sắc mặt thầy giáo ngữ văn dần đen lại. Thế là cậu vội nói thêm
“Anh hiểu lầm rồi.”
Sắc mặt Thầy giáo ngữ văn càng đen hơn, anh vươn tay ôm lấy eo cậu, đảo người áp Chàng gay đè lên cửa. Cánh cửa kêu “rầm” một tiếng nhưng cậu không bị đụng vào đầu vì Thầy giáo ngữ văn vẫn luôn bảo vệ, cho dù anh có đang vô cùng tức giận đi chăng nữa.
Chàng gay ngẩng mặt nhìn, thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt anh, cậu bỗng nở nụ cười
“Anh…ưm– —-”
Thầy giáo ngữ văn bị nụ cười đó kích thích không còn chút kiên nhẫn nào, nâng mặt cậu đặt xuống một nụ hôn, nhiều lần dây dưa gặm mút đôi môi cậu.
Chàng gay bị anh vây kín trong lòng, ôm chặt chẽ, vũng vẫy không được, thân thể hai người kề sát không chừa một khe hở.
Khi nụ hôn dài kết thúc Chàng gay đã có phần đứng không vững, cậu dựa vào lồng ngực anh hít từng ngụm khí lớn. Thầy giáo ngữ văn đã tiêu tán hơn nửa cơn giận, đặt cằm gác trên vai Chàng gay, vươn tay vỗ lưng cậu, nhẹ giọng hỏi.
“ Rõ ràng em cũng đã động lòng, sao lại không muốn anh nữa?”
Ngữ khi tràn đầy tủi thân.
Chàng gay nghỉ một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, hiểu lầm lớn rồi, cậu cảm thấy thực quẫn bách nhưng không nhịn được muốn cười.
“ Cái người này sao nói chuyện lại không chịu nghe cả câu?”
“Em nói anh hiểu lầm, nói xong sẽ đuổi anh đi…”
“Thật ngốc”. Chàng gay đẩy nhẹ Thầy giáo ngữ văn một cái rồi nói tiếp.
“Không liên lạc với anh là lỗi của em, em xin lỗi là vì lý do đó”
Thầy giáo ngữ văn ngẩng đầu nhìn người trong lòng, xác nhận lại. “ Không phải vì không muốn thấy anh?”
“Không phải…”. Chàng gay vừa thẹn thùng vừa bối rối, gương mặt đỏ hồng biểu bạch. “Thích anh còn chẳng kịp, sao có thể không muốn gặp anh”.
Nghe xong Thầy giáo ngữ văn không nói một lời, chỉ nhìn cậu chăm chú, khóe miệng dần kéo lên.
Cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười quen thuộc của người ấy, Chàng gay và Thầy giáo ngữ văn mặt đối mặt, nhịn chẳng được cùng nở nụ cười, nhưng chẳng được bao lâu cậu không thể cười nổi nữa. Ánh mắt Thầy giáo ngữ văn quá nóng bỏng, Chàng gay như bị lột trần, cậu vội vàng quay mặt đi, một giây sau lại bị Thầy giáo ngữ văn nâng cằm xoay mặt lại.
“Em lại trốn anh”. Thầy giáo ngữ văn bất mãn
Chàng gay không thể quay mặt đi nên chỉ đành đánh mắt nhìn sang hướng khác.
“Thì anh đừng có nhìn em như vậy nữa”.
“Bạn trai của anh sao anh không nhìn?”
Thầy giáo ngữ văn đưa tay sờ lên môi cậu, nhẹ chà xát, cười xấu xa nói nhỏ bên tai cậu. “Anh không chỉ nhìn mà còn hôn, còn cắn, còn…”
Khi nói những lời này âm thanh Thầy giáo ngữ văn càng lúc càng nhỏ, vừa nói vừa hôn lên tai cậu, cắn lên cổ cậu. Cơ thể Chàng gay cứng đờ không dám cử động, chỉ có chân tay mềm nhũn. Cậu dựa vào lồng ngực Thầy giáo ngữ văn, đến khi nghe thấy anh nhỏ giọng nói “Còn ăn….” thì không nhịn được nữa vươn tay đẩy anh ra, nhỏ giọng phản kháng.
“ Đừng như vậy….”
Dáng vẻ như tiểu cô nương bị trêu ghẹo. Thầy giáo ngữ văn bị dáng vẻ ấy làm cho ha ha cười lớn, không tiếp tục trêu cậu nữa.
“Thẹn thùng như vậy không giống em chút nào. Khi trước lúc tìm đến bắt chuyện với anh, em rất…”
Chàng gay thẹn quá hóa giận trừng mắt nói. “Rất làm sao?”. Dám nói rất mất mặt thì anh chết chắc rồi!
“Rất đáng yêu”. Thầy giáo ngữ văn hôn cậu một cái. “Anh rất thích”.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
78 chương
21 chương
17 chương
10 chương