Bao nhiêu kế hoạch chàng lập ra mà Henry không ngừng đưa ra những lời dự đoán u ám đều thất bại ngay từ đầu. Tay võ sĩ Hawkins ra đòn liên tục vào võ sĩ của ngài Farington. Chàng đã có 1 buổi tối thật vui vẻ cùng bạn bè đánh cá, chúc mừng chiến thắng. Ngài Farington từng có 1 thời gian dài bị các hội viên câu lạc bộ khó chịu vì ông luôn luôn khoe khoang là chỉ mình ông mới đủ khả năng tìm ra 1 võ sĩ chưa có tên tuổi và đưa anh ta vào 1 trận đấu mà phần thắng đã chắc trong tay Nhưng không may cho ngài là vào đúng dịp đó thì công tước và Henry lại tình cờ gặp được tay pháo thủ này. Cả 2 đã nhanh chóng đưa anh chàng này về London dần kĩ ở lãnh địa của Henry, Suffock và được huấn luyện kĩ càng. Kết quả không phụ lòng mong ước và công sức của cả 2 bỏ ra: anh chàng võ sĩ này đã hạ đo ván JedBlake ngay 5 đầu và nhanh chóng kết thúc trận đấu chỉ mất 20 - Farington thế là mất toi món tiền cược khá lớn, Henry hân hoan nói khi anh và công tước trở lại London - Và sau cú này ông ta sẽ không còn dám kiêu căng nữa. - Anh là người phát hiện ra Hawkins, nhớ không, 6 tháng trước đến doanh trại thăm tôi, anh đã chỉ hắn cho tôi và nhận xét là thằng cha này làm nên chuyện đấy - Tôi ấy à, công tước ngạc nhiên hỏi, tôi quên mất - Một lần nữa anh lại chứng minh ưu thế của mình trước địch thủ tầm thường thôi nhưng rất cần bị đánh bại - Anh vẫn thích chĩa mũi dùi vào tôi sao? - À tôi chỉ nghĩ tới câu chuyện anh nói với tôi tối qua và tôi chỉ yêu cầu anh 1 lần nữa thôi Theron, ngừng toàn bộ kế hoạch quỷ quái ấy đi - Nếu quả thật có điều gì đó khiến tôi không thích nhưng Henry này, ai muốn xen vào cuộc đời tôi thì sẽ phải cố gắng nhiều lắm đấy. Còn bây giờ tôi lấy làm tiếc Henry là tôi đã lộ ra ý định của mình cho anh. Lẽ ra tôi nên dấu nhẹm chuyện này đi đến khi lễ cưới được loan báo. Và lúc đó tôi sẽ chẳng còn cần những lời thuyết giáo cứ rỉ rả vào tai khiến tôi phát chán đi được. - Được rồi, được rồi Henry than, tôi sẽ ngưng ngay bài nói chán ngắt này nhưng tôi cam đoan với anh đấy Theron, sẽ không có gì ngoài sự may mắn bệnh hoạn xuất phát từ cuộc hôn nhân của anh đâu. Đó là những lời mà công tước phải thường xuyên ghi nhớ trong những ngày sắp tới. Tuy vậy sáng hôm sau thức dậy, đầu óc minh mẫn chàng thầm tính từng bước từng chi tiết của kế hoạch. Sau đó chàng dùng điểm tâm ngon lành rồi mời ông Graston đến để hỏi về những chi tiết cuối cùng liên quan đến cuộc hành trình và cả thái độ của các gia chủ. Khi ông Graystone xuất hiên, công tước nói ngay. - Tôi biết ngài Upminster có tính hay dài dòng, thế ông ấy không thắng được giải nào sao? - Ngựa của ngài ấy, thưa ngài, rất được chú ý ở buổi trình diễn năm ngoái và còn được vinh dự trước sự có mặt của hoàng thượng nữa. - Tôi cũng nghĩ thế. À còn Willmington, sở thích của ngài ấy là gì? - Đua ngựa thưa ngài, 3 năm trước ngài ất đã đoạt giải Derby và có 5 con ngựa hiện được huấn luyện để dành được cúp vàng năm nay đấy ạ. - Được rồi, ta sẽ thảo luận về việc này sau, thế ông có nghĩ là con ngựa của ông ấy đánh bại được Clarion không? - Tôi tin là con ngựa của ngài sẽ chiến thắng, ông Graystone bình thản nói, và vì thế tôi có thể khẳng định là mọi nhân viên của ngài đều tin vậy Công tước mỉm cười. - À cái đó còn phải chờ xem đã, nhưng Clarion có triển vọng đấy tôi rất tin ở tay huấn luyện ngựa Lawrence này - Chắc chắn rồi thưa ngài, không ai có thể nghi ngờ điều đó, sau những thành công mới nhất của ngài trong cuộc đua ngựa cả. - Thế còn Mallory dĩ nhiên tôi đã có dịp tiếp kiến với ngài bá tước này nhưng ông ấy chẳng có gì đặc biệt cả, và ai mà nói ông ấy có 1 chút gì đó tinh tế khi chọn ngựa thì tôi phải ngạc nhiên lắm đây - Đúng đấy thưa ngài, bá tước Mallory chỉ quan tâm đến những ngôi nhà thôi, ngài ấy đã cho mở rộng thêm toà nhà của mình và xây thêm 1 nhà thờ nhỏ ngay sát lâu đài. - Dù sao thì cũng có nhiều chuyện thú vị chứ, cảm ơn Graystone, chắc ông đã nhắn người đánh xe tới gặp tôi rồi chứ? - Vâng thưa ngài, cũng bình thường thôi vì ngài phải ở suốt nhiều tối ngoài đường mà. Người đánh xe ngựa sẽ giải quyết nhiều chuyện liên quan đến tiện nghi của ngài ở các quán trọ, tôi đã chỉ dẫn cho ông ấy đầy đủ rồi thưa ngài và 1 người giữ ngựa sẽ đi trước xem xét mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo chưa - Tuyệt lắm Công tước bước ra khỏi phòng ăn, lấy nón và găng tay từ những người hầu rồi bước ra ngoài trời. Bên ngoài cỗ xe thắng 4 con ngựa cùng người xà ích người hầu mặc chế phục xanh dương pha vàng đã chờ sẵn. Phía sau là Salamanca con ngựa đen huyền điểm trắng ở mũi và khuỷu chân, con ngựa công tước hay cưỡi nhất. Dàn hàng phía sau Salamanca là chiếc xe mui trần chở hành lí. Cỗ xe này chỉ có 2 ngựa và được chế tạo riêng thích hợp cho việc chở hành lí mà vẫn không bị chậm trễ. Thật ra thì cả 2 người đánh xe ngựa đều ganh đua nhau cố trở thành người tới đích trước. - Hành lí có thể đi trước, nhưng chúng ta sẽ thay ngựa ở đâu? Công tước hỏi sau khi khi đã xem xét cẩn thận. - Thưa ngài tại Baldock ạ. Ông Grayston khẽ gật đầu ra hiệu cho viên quản gia hãy ra lệnh cho chiếc xe chở hành lí lên đường. Một chút sau, đoàn xe chở hành lí đã nhẹ nhàng lăn bánh trên con đường rải sỏi. - Mong là ngài sẽ có 1 chuyến đi vui vẻ. Ông Grayston kính trọng chúc. - Nhưng chắc chắn không phải là 1 ngày để giam hãm mình trong cái thùng xe chết tiệt này đâu. Tôi sẽ thay ở Eaton Socon, nếu tôi nhớ không lầm thì ông có nói là nhà ngài Upminster ở cách đó khoảng 3 dặm thì phải. - Đúng đấy, thưa ngài. - Nhưng trước tiên tôi sẽ làm 1 cuộc hành trình mau lẹ, giờ thì xe ngựa có thể lên đường được rồi. Ngay khi công tước cho phép, cỗ xe ngựa đã lăn bánh ngay vì người đánh xe ngựa từ nãy tới giờ rất lo sợ mình sẽ bị thua tay đánh xe chở hành lí Công tước định bước vào xe thì 1 người hầu trong nhà chạy vội ra tay cầm khay đựng thư. Viên quản gia bước tới đỡ khay kính trọng dâng lên cho công tước. Bức điện chỉ có vài dòng nhưng nhìn mặt chàng ai cũng nhận ra tia sáng lấp lánh, vẻ thích thú trong đôi mắt lúc nào cũng lộ vẻ lười biếng biểu lộ tình cảm. - Nói với người đưa thư là tôi sẽ tự đến trả lời. Công tước quay sang nói với viên quản gia. - Chào Grayston, công tước nhanh nhẹn leo lên xe ngựa, giật giây cương khỏi tay người giữ ngựa. Các nhân viên đánh xe ngựa của chàng đều được tuyển lựa kĩ càng trước khi vào làm nhưng trước phong cách, sự khéo léo tài tình của công tước thì ai cũng phải gật đầu tán dương và thầm ước chi mình chỉ cần có được 1 chút ít sự thành thạo hiểu biết của ông chủ thôi cũng được. Trước sự ngạc nhiên của người giữ ngựa, công tước thay vì quẹo phải lại cứ hướng về Park Lane quẹo trái rồi chạy 1 đoạn nữa trước khi tấp xe vào lề đường Curzon. Công tước ghìm cương lại trao dây cương cho người giữ ngựa rồi ra lệnh: Dắt ngựa đi đi Fowler. Nói rồi chàng bước vào trong 1 toà lâu đài nguy nga, phía trên nóc, 1 lá cờ Hungary bay phấp phới. Một người hầu dè dặt gõ vào cánh cửa đóng kín. Bên trong giọng 1 phụ nữ cất lên mời chàng vào. Công tước được hướng dẫn vào 1 căn phòng rộng thênh thang tràn ngập ánh nắng. Ngồi trước gương là bà hoàng Zazely Muziseccu, nàng chỉ khẽ thờ ơ lướt nhìn cánh cửa vừa được mở ra nhưng khi nhận ra công tước nàng liền reo lên vui mừng. Công tước vẫn đứng ở ngưỡng cửa, đôi môi hé mở chờ đợi. Khi nàng giang rộng đôi tay sẵn sàng đón, chàng bước nhanh lại mắt ánh lên tia sáng thích thú trước cách ăn mặc của nàng Zazely là 1 trong những người đẹp nổi tiếng khắp Châu Âu với sự kết hợp giữa 2 dòng máu Pháp Hung. Sau 1 thời gian vui chơi thoả thích nàng lấy 1 nhà ngoại giao người Hung đang nổi danh. Những người không ưa thích nàng ở Anh thường hay gọi nàng là "cô lọ lem" còn theo tiếng pháp là "Toujours Prete" và ở Ý thì chỉ đơn giản "Presto". Zazely bằng sắc đẹp, bản tính nồng nhiệt và sự khôn khéo đã lựa chọn tình nhân ở mỗi nơi và mỗi người đều có thế lực đã giúp cho nàng củng cố vị trí nổi bật trong giới thượng lưu Nàng luôn tỏ ra thoải mái trong cư xử nhưng khó ai có thể dễ dàng hạ uy tín của nàng vì 1 người trong họ hàng của nàng là em họ của hoàng đế và hơn nữa nàng còn là thành viên của 1 gia đình lâu đời rất được kính trọng ở Hungary. Zazely có 1 vẻ đẹp rất lạ dáng cao dong dỏng, mái tóc đỏ sậm, thả dài xuống ngang eo, gò má cao, đôi mắt xếch nhưng nồng nàn say đắm, lúc nào cũng như 1 ngọn lửa rừng rực. Nét mặt cổ điển đôi môi xinh xinh mọng nước như luôn chờ đợi Nàng quên ngay người thợ làm tóc đang cúi đầu chào, lao ngay vào vòng tay chàng. Trong ánh nắng ban mai chàng nhận ra nàng chỉ đeo 1 xâu chuỗi màu lục tươi và chiếc áo thun xềnh xoàng cùng màu hầu như trong suốt và những ngón tay thon dài trắng muốt đeo đầy nhẫn. Chàng đã gặp Zazely 3 năm về trước, và lúc đó mọi người luôn cảnh cáo là chàng đang đùa với lửa khi tình cảm của họ có vẻ sôi nổi cuồng nhiệt hơn. Trước những lời cảnh cáo chàng chẳng hề lo sợ mà vẫn say sưa trong vòng tay Zazely - Chàng trai can đảm, chàng trai đáng yêu của em, thật vui khi được gặp lại anh. Zazely reo lên khẽ hé môi mời mọc. Công tước cúi xuống hôn nhẹ rồi giữ nàng trong đôi tay dài khoẻ mạnh của mình, cảm nhận hơi ấm và hương thơm của nàng. - Nào để anh ngắm em 1 chút xem, em chẳng thay đổi gì cả, chỉ có điều hình như em xinh đẹp hơn là anh nghĩ đấy - Anh tuyệt lắm, hỏi làm sao mà em không nhớ anh được chứ, bạn yêu dấu ạ, lúc nào cũng nói đúng. Mà thôi, em nghĩ là hình như anh có vẻ cao hơn trước thì phải, vẫn toát ra vẻ gì đó rất thú vị rất lạ, anh đẹp trai thật đấy quận công và em nhớ anh biết bao nhiêu. Thế còn anh? - Ồ dĩ nhiên là anh cũng cảm thấy nhớ em rồi còn ai khác ngoài em có thể gây cho anh cảm xúc mãnh liệt đến thế chứ - Em không nghĩ là anh lại đến sớm thế đâu, nếu biết em sẽ chẳng ăn mặc xềnh xoàng thế này Nàng liếc nhìn chàng qua hàng mi dài và cả 2 phá lên cười - Thế chồng em đâu? Ông ấy có về cùng em không? - Hôm nay anh ấy mới tới, em đi du lịch cùng ngài đại sứ, như thế sẽ thoải mái hơn. Công tước lại phá lên cười - Và vì vậy ít nhất ta cũng có được 1 ngày tự do bên nhau nhưng dù sao thì cũng có nhiều buổi tiệc mà em sẽ phải tháp tùng ông ấy Công tước buông nàng ra bình thản đi lại bên chiếc ghế sô pha rồi ngồi lên thành ghế, đúng như Zazely đã nhận xét, chàng trông rất đẹp trai với mái tóc sẫm dày dưới ánh nắng mặt trời đôi mắt xám lấp lánh, đôi môi khẽ hé 1 nụ cười có thể làm xiêu lòng bất kì phụ nữ nào Đôi mắt chàng giờ đây không còn vẻ lạnh nhạt vốn dĩ nữa mà thay vào đó là những đốm sáng nhảy múa nhất là khi chàng quan sát Zazely Sợi chuỡi quấn quanh cái cổ trắng ngần phản chiếu những tia sáng lấp lánh, đường con nghiêng nghiêng của bộ ngực thon gọn gợi cảm. - Tiếc quá, công tước nói chậm rãi, anh rất mong em đến nhưng bây giờ thì anh phải lên đường rồi - Không được, Zazely thốt lên, đôi mắt sầm lại bờ môi trễ ra như 1 đứa bé bị mất đồ chơi. Sau khi nghe công tước nói tình cảm sôi nổi ở nàng tan biến và thay vào đó là vẻ buồn rầu thiểu não. Chàng an ủi. - Anh sẽ không đi lâu đâu mà, còn em ở lại đây bao lâu? - 1 tuần, 10 ngày nửa tháng, em cũng chẳng biết nữa, Viktor phải tham dự 1 hội nghị ở triều đình Alors, nếu cuộc đàm phán ổn thoả nhanh thì có lẽ em sẽ phải đi trước khi anh về mất Giọng nàng đầy tuyệt vọng nên công tước mỉm cười. - Anh tin là sẽ có nhiều người giúp em khuây khỏa đi khi anh vắng mặt, dù sao thì anh cũng xin lỗi em vì anh hiện đang có rất nhiều kế hoạch Zazely ạ, và anh không thể bỏ dở tất cả được. - Thậm chí là vì em cũng không được sao? Chàng hôn phớt lên môi nàng. - Không, dù là em cũng vậy? - Chúa ơi, anh thật là tàn nhẫn, từ trước tới giờ em đã luôn cố phá vỡ lớp tuyết lạnh lùng băng giá nơi anh, có nhiều lúc em cứ ngỡ là mình đã thành công nhưng hoá ra em lại nhận lấy thất bại thảm hại, làm sao khơi dậy ở anh ngọn lửa nồng nàn mà chúng ta đã cùng sưởi ấm nhau ở Paris hả anh yêu Zazely đến bên chàng hương thơm toả ra từ người nàng thật khêu gợi và ai đó đã 1 lần là tình nhân của nàng sẽ không bao giờ quên được mùi hương thấm đẫm trên mái tóc và trên làn da trắng mịn, thậm chí cả trên bờ môi nàng. Nàng đứng sát chàng, thân thể chạm vào chàng, và thật chậm rãi nàng ôm choàng lấy chàng dịu dàng vòng tay qua cổ chàng. - Ngọn lửa đâu rồi? nàng thì thầm, em không thể ở lại lâu hơn nữa vì .. nhưng anh hứa sẽ nhen lại ngọn lửa xưa chứ? Môi nàng chạm nhẹ vào môi chàng ngay khi từ cuối cùng thoát ra khỏi môi nàng và vẫn ôm chàng, thân thể nàng nhẹ nhàng từ từ ép sát vào chàng hơn. Bằng đôi tay kinh nghiệm, công tước nhẹ nhàng kéo chiếc áo the ra khỏi bờ vai trắng muốt của nàng, thả nó xuống nền nhà rồi ẵm nàng trên đôi tay đưa đến bên chiếc giường che rèm trong góc phòng. 2 giờ sau, công tước phóng ngựa qua Tyburn, hướng về phía Bắc, mùi hương nhè nhẹ còn phảng phất quanh chàng. Hết sức khéo léo công tước điều khiển 4 con ngựa vượt mọi xe cộ trên đường khiến người giữ ngựa cũng phải nói - Ông chủ chả bao giờ chịu nhường bước ai cả - Đừng sợ Fowler - Tôi đâu có sợ, ông chủ nhưng đường sá thế này mà ta cứ chịu đi sau đuôi thì thật là tiếc. Đến Baldock, trên ngọn đồi chạy dài xuống tỉnh, từ xa mọi người đều có thể nhận thấy có tai nạn xe cộ nhưng chỉ khi đến gần hơn Fowler mới sững sốt thốt lên - Ơ kìa, chiếc xe của ông chủ mà - Tôi thấy rồi, công tước nói gay gắt Chiếc xe bị đổ về phía tay phải con đường còn mấy người hầu và người đánh xe của chàng đang hùng hổ cãi nhau với 1 người đàn ông lực lưỡng, mặt mày đỏ gay chắc là người điều khiển chiếc xe chở khách bị lật ở phía đối diện Chỉ cần nhìn thoáng qua chàng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chiếc xe chở khách do chở quá nhiều nên chỉ đụng nhẹ vào bánh xe của chàng trước khi lao qua gờ rồi phóng luôn xuống mương, nhưng may mà nó không bị lật nhào, cũng nhờ có hàng rào dây chận lại, không cho lao tiếp xuống Mặt đường rải đầy hành lí, trái cây, thực phẩm, văng tung tóe trên đường, một số hành khách rũ rượi, nhìn đống hành lí đổ nát. Vài phụ nữ còn mắc kẹt trong xe ngựa đang khóc lóc thảm thiết có lẽ vì sợ hãi hơn là lo cho sự sống còn Công tước cho tấp xe vào lề đường trao dây cương cho Fowler rồi bước xuống. Tiếng ồn láo nháo của 2 người đánh xe ngựa cùng những tiếng la hét sợ hãi của lũ ngựa, của những người còn ở dưới rãnh. - Quay lại xe mau, ông đang làm những chuyện thật là ngốc nghếch đấy Người đàn ông khẽ giật mình khi nhận ra vóc dáng cao uy nghi đang nói với mình và theo bản năng ông vội vã vâng lời, thôi không chửi rủa nữa. Bằng sự bình tĩnh công tước ra lệnh cho các người hầu kéo chiếc xe chở khách ra khỏi mương và thu dọn hành lí đưa lên nóc xe, hành khách đã bớt sợ hãi trở về chỗ ngồi của mình. Và cỗ xe cũng tiếp tục cuộc hành trình chậm chạp chạy xuống đồi. Sau khi chiếc xe chở khách lăn bánh, công tước quay qua các người hầu - Hắn ta đã uống rượu, thưa ông chủ, người đánh xe ngựa thanh minh - Nhưng giờ thì hắn ta tỉnh rượu rồi, công tước trả lời xong quay sang xem xét lại đàn ngựa – hình như chẳng có gì nghiêm trọng cả chỉ có điều bánh xe bị oằn xuống phải đưa tới thợ đóng bánh xe thôi. Mà sao mãi tới giờ ông mới tới đây hả? Công tước chất vấn (TT) - Do thằng George đó, thưa ông chủ, người đánh xe trả lời vẻ khổ sở. Anh chàng coi chuồng ngựa muốn bệnh nên tôi phải dừng lại 2 lần. Giờ tôi đã cho anh ta lên ngồi cạnh tôi rồi để James ra sau, anh ta không chịu nổi chuyển động của xe và cứ luôn buồn nôn - Thật là phiền phức, công tước bực dọc nhận xét, thầm nghĩ sắp tới những người hầu hay buồn nôn sẽ không được đi theo trong các cuộc hành trình. -Vâng, thật là phiền thưa ngài, nếu tôi không lầm thì chiếc xe chở hành lí đã ở Baldock được 1 giờ hoặc có thể hơn nữa rồi. Người đánh xe nhận xét Công tước chẳng có vẻ gì là đã nghe được lời nhận xét của người đánh xe nên vẫn tiếp tục nói - Đi chậm thôi nhé, chúng ta sẽ gặp nhau ở "Gerge and Dragen". Sao, có gì bất tiện không? - "Gerge and Dragen" thưa ngài - Sau đó tất cả chúng ta sẽ cùng lên đường. Nhưng giờ thì ông phải lo tìm người sửa bánh xe ngay, cứ trả gấp đôi cho người ta nếu cần. Tôi không thích ở lại đây lâu hơn nữa đâu. - Vâng thưa ngài. Thật là bực mình, chàng thầm nghĩ lại phải nằm lại 1 ngày ở Baldock nhưng chàng cũng chẳng có ý định đến nhà ngài Upminster sớm, chàng quyết định. - Không, bánh xe phải được sửa chữa ngay và trong khi đó tôi sẽ đi đến Baldock. Tính toán xong, chàng 1 mình đến 1 trang trại nhỏ xem đá gà sau khi chủ quán cho chàng biết địa điểm. Đá gà không phải là trò giải trí của chàng, nhưng chắc là nó sẽ giúp chàng cảm thấy thời gian trôi qua mau và thoải mái hơn. Khi chàng quay về quán trọ thì bữa tối đã được chuẩn bị xong Khi công tước bắt đầu dùng tiếp li rượu thứ 3 thì ông Carter mặt trắng bệch lo lắng bước vào phòng báo tin - Gì thế Carter, có tin gì mới hả - Bánh xe sẽ được sửa xong trễ nhất là tối nay, thưa ngài. Tôi nghĩ là ngài rất mong được tiếp tục cuộc hành trình nhưng trời tối quá, ta sẽ gặp tai nạn mất. - Tôi không có ý định đi lúc trời tối đâu. Tôi nghĩ ta vẫn còn có thể kiếm được chỗ ngủ ở đây đêm nay chứ. - Vâng đúng đấy ạ, tôi đã kiếm được rồi thưa ngài. - Mọi người đều phải có chỗ ngủ tiện nghi. Tôi không thích người hầu của mình phải ngủ trong vựa cỏ khô đâu - Ồ không có đâu thưa ngài nhưng dù sao sự quan tâm của ngài khiến tôi rất xúc động. - Chúng ta sẽ lên đường vào 9h30 sáng mai, công tước nói. Sáng hôm sau, khi xuống dùng bữa điểm tâm, chàng nghe có tiếng 1 người hình như là nông dân đang giận dữ đòi gặp chàng. Người nông dân sống ở Baldock không hay tin gì về chiếc xe ngựa gặp tai nạn nên sáng sớm nay khi đến chợ và biết chiếc xe của công tước vẫn còn ở "Geoger and Dragen" ông vội đến ngay. Và từ đầu đến cuối ông luôn miệng liến thoắng về việc bị mất sạch số hàng vợ ông đem lên chợ bán - Hôm nay họ không thể lên đường sao? Công tước hỏi khi người nông dân ngưng lại thở lấy hơi rồi lại tiếp tục kể lể nỗi bất bình của mình giọng đầy vẻ đe doạ Quán trọ ồn ào sôi động hẳn lên, chủ quán trọ cùng vợ, ông Carter và nhiều người nữa đều cho rằng chẳng việc gì phải dính dáng vào 1 chuyện phi lí như thế cả, tất cả đều cố giải thích với công tước rằng 2 ngày nay chẳng có chiếc xe khách nào đi qua đây cả. Đến lúc này thì công tước đã bắt đầu chán ngấy rồi. - Trả tiền cho ông ấy đi, công tước quay sang ra lệnh cho ông Carter, trả cho ông ấy món tiền ông ấy bị mất rồi bảo ông ấy đi đi - Nhưng thưa ngài, ông Carter la lên kinh ngạc, chúng ta đâu có phải chịu trách nhiệm về chuyện này, đó là việc của lão chủ xe khách mà. - Ông carter thân mến, công tước nói lè nhè và người hầu của ông biết quá rõ đây là dấu hiệu chứng tỏ chủ họ đã bắt đầu bực mình. Tôi không quan tâm đến chuyện đúng hay sai ở đây, trả tiền cho ông ấy và ngưng ngay những tiếng la hét ấy đi. Tôi thật sự không chịu được nữa. Người nông dân sau khi được trả tiền vội đi ngay, công tước định lên đưởng thì 1 người hầu bước vào sợ hãi báo là dây cương của Salamanca, con ngựa chàng cưõi đã bị ai đó ăn cắp, nhưng chỉ 1 loáng sau thì mọi người đều biết là cậu con trai của ông chủ quán trọ đã lấy đi để đánh bóng cho bộ dây yên cương sáng lên thôi. Rõ ràng là cậu bé chỉ muốn giúp đỡ thôi nhưng ông chủ quán lại rất giận dữ và chàng nhanh chóng giải quyết vấn đề bằng cách thưởng cho cậu bé nửa guines. Cuối cùng thì đoàn người ngựa cũng lên đường được trong bầu không khí vui tươi thiện chí Tối qua do uống loại rượu vang đỏ tồi tệ của chủ quán trọ nên giờ chàng hơi bị nhức đầu và quyết định cưõi ngựa 1 mình. - Tôi cần phải vận động 1 chút. Tôi sẽ cưỡi Salamanca còn ông có thể điều khiển cỗ xe này và chúng ta sẽ gặp nhau ở Eaton Socon, được chứ? chàng nói với người đánh xe ngựa, - Được ạ, thưa ngài, ông Carter xen vào. - Ông phải có mặt ở đó trước buổi chiều, có lẽ độ 3 giờ, chờ tôi ở đấy, nếu tôi có đến trễ thì cũng đừng có nhăn nhó, tôi không muốn đến Copper Hall trước 5 h đâu - Nhưng thưa ngài, ông Carter lưỡng lự nói. - Nhưng thưa ngài, ông Carter lưỡng lự nói. - Ông đang nghĩ tới giờ ăn tối à, công tước liếc nhìn ông rồi hỏi, tôi cũng đang nghĩ về việc này, nhưng tôi không có ý định dùng bữa tối cùng chủ nhà trước 8h đâu, còn nếu họ đã có kế hoạch trước thì cuối cùng cũng phải đổi lại thôi. - Vâng thưa ngài, ông Carter khúm núm trả lời. - Vì thế, công tước ngừng 1 chút, đến vào lúc 5h thì vẫn còn sớm chán, độ 6h thì có lẽ tốt hơn, chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đẹp trời và Salamanca cũng cần phải vận động 1 chút chứ. - Ngài có cần tôi cùng đi không ạ? người giữ ngựa hỏi. Công tước lắc đầu. - Thôi khỏi, hơn nữa làm sao anh có thể đuổi kịp tôi được, chúng ta sẽ gặp nhau ở White Horse Công tước nói rồi nhảy lên ngựa, con ngựa từ nãy đến giờ đã rất bồn chồn, cứ hất hất đầu, lồng lên liên tục tỏ vẻ nôn nóng muốn lên đưởng. Công tước cho ngựa phóng nhanh ra khỏi tỉnh, đi dần vào những cánh đồng. Đến trưa công tước cũng tìm được 1 quán trọ ẩn mình trong 1 khu làng nhỏ để nhấm nháp 1 li rượu và ăn qua loa rồi tiếp tục lên đường. Chàng hầu như quên bẵng lí do của cuộc hành trình và chợt nhận ra Salamanca đang bắt đầu đi khập khiễng. Chàng ghìm cương nhảy xuống xem chân Salamanca và nhận ra chân trước của con ngựa đã bị 1 hòn đá thật sắc ấn sát vào. May là chàng có mang trong túi 1 con dao và dùng nó để nạy những mẫu đá nhỏ ra khỏi móng ngựa. Nhưng dù đã cố hết sức chàng cũng chỉ có thể nạy viên đá cùng cả cái móng ngựa ra luôn. Cầm cái móng ngựa trên tay, chàng chán nản lật qua lật lại. Viên đá nằm sâu bên trong đã làm trật khủy móng của Salamanca nên chàng đành phải cuốc bộ dắt con ngựa khập khiễng băng qua đoạn đường đá lởm chởm, hướng về phía con đường làng. Ngay đầu con đường vào làng có 1 bảng chỉ đường "Eaton Socon – 2 dặm" Công tước khẽ thở dài chán nản vì phải đi bộ 2 dặm nữa. Ngôi làng nhỏ trước mặt trong thật sinh động và dễ thương vô cùng với vài căn nhà rải rác mái tranh quán trọ, có cả 1 nhà thờ nữa. Chàng thầm hi vọng ngôi làng cũng còn có 1 thợ rèn rồi dẫn Salamanca đang ủ rũ trông thật thảm hại tiến về phía quán trọ. Đến gần quán trọ, chàng thấy dưới bóng râm có 1 thiếu nữ đang ngồi trên 1 khúc gỗ mặc bộ đồ đi ngựa màu xanh bên cạnh 1 con ngựa nòi rất đẹp. Công tước thầm đoán đây không phải là 1 ngôi làng còn mới và nhỏ. Nàng chỉ thoáng liếc nhìn khi chàng xuất hiện trên đường làng vẻ thú vị nhưng cảnh giác. Khi chàng tới sát bên, nàng mới ngước nhìn lên và chàng nhận ra nàng rất hấp dẫn, dưới chiếc nón 3 sừng nhung xanh lá mạ nhỏ là mái tóc xoăn nâu đỏ, rũ xuống 2 bên thái dương tạo cho gương mặt tuy không đẹp nhưng hấp dẫn lạ kì. Đôi mắt to nâu hơi điểm chút vàng, chiếc mũi nhỏ, thẳng và ánh nhìn có vẻ quý phái. - Thưa cô, xin cô vui lòng chỉ giúp tôi liệu ở làng này có thợ rèn không? chàng nhẹ nhàng hỏi - Có đấy ạ, nàng trả lời giọng nói du dương, ngựa của ông bị sứt móng à. Vừa nói nàng vừa nhìn Salamanca và nét mặt mất ngay vẻ thờ ơ - Ồ con ngựa của ông tuyệt thật, nàng thốt lên đứng dậy nhìn chăm chú vào con ngựa vẻ thích thú khiến công tước hơi bực mình. - Con ngựa thật là đẹp. - Tôi rất hài lòng là cô cũng nghĩ như thế, công tước nói, giọng nam cao, mà lúc này nếu có Henry ở đây thì hẳn anh ta cũng phải mỉm cười. Nhưng thưa cô, tôi sẽ rất biết ơn nếu cô vui lòng chỉ giúp tôi nhà ông thợ rèn ở đâu? - À ông đi xuống con đường kia, mà thôi để tôi dẫn ông đi chứ giải thích cho ông hiểu thì mất thời giờ lắm. - Tôi đâu dám... công tước định nói, nhưng nàng đã bỏ đi đến cửa quán trọ gọi to: - Billy, Billy, cháu ở đâu? - Dạ cháu đây cô Verena, 1 cậu bé vừa từ cửa hông chạy ra vừa trả lời. Thằng bé chỉ độ 10 tuổi nhưng trông khá chững chạc, cười toe toét đôi mắt xanh thẳm cứ như đang chuẩn bị 1 trò đùa tinh quái nào đây - Cô tìm cháu hả cô Verena? - Ừ dĩ nhiên rồi, cô không định kêu cháu đâu nhưng cô phải dẫn quý ông này đến tiệm thợ rèn. Bây giờ thì cháu đứng đây, nhớ quan sát trên đường và nếu cháu thấy 1 cỗ xe thật đẹp thắng 4 con ngựa thì nhớ chạy đến báo cho cô biết ngay nhé, hiểu không? - Một cỗ xe ngựa hả cô? - Ừ, cũng có nhiều cỗ xe hay đi qua đây nhưng cháu phải chú ý cỗ xe nào có 2 người cưỡi ngựa đi hầu, cháu có hiểu không? Hai người này đội mũ có gắn lông chim - Giống như ông nội cô khi lên London hả cô? - Đúng rồi và đừng có quên đến báo cho cô ngay nghe không? - Nhưng cháu chịu khó quan sát cho đến khi cô trở lại thì cô sẽ cho cháu... nàng vừa nói vừa sờ vào túi - Thôi rồi... - Tôi cho cô vay đỡ cũng được, chàng nói, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên đôi môi, nhất là tiền được trả cho nhu cầu của tôi Chàng vừa nói vừa cho tay vào túi móc đại ra 1 nắm tiền, cũng phải đến 1 đồng rưỡi tiền vàng và vài đồng bạc lẻ. - Ồ cảm ơn, Verena nói hết sức tự nhiên, và chẳng hề tỏ vẻ bối rối lấy 1 đồng bạc lẻ từ tay chàng. - Xin lỗi đã làm phiền ông nhưng thật sự thì tôi chẳng có gì để thưởng cho Billy ngoại trừ 1 chiếc khăn tay Nàng cười thật lớn và chàng nhận ra 2 đồng tiền nhỏ trên 2 má nàng - Này Billy, cháu đúng là 1 nhóc con vụ lợi đấy, nàng vừa nói vừa trao cho nó đồng cắc, nhưng nếu cháu để chiếc xe chạy qua mà không báo cho cô thì cô xin thề là khi trở về cô sẽ vặn cổ cháu đó. - Cháu sẽ chú ý kĩ mà cô, Billy hứa, Verena quay qua chàng nói. - Thôi ta đi nào. Phải đi nhanh thôi, tôi không tin Billy lắm đâu chỉ cần 1 con sóc cũng đủ làm cho thằng bé quên bẵng hết mọi chuyện rồi, nếu không thì nó lại đắm chìm trong những giấc mơ đến độ không nhận ra chiếc xe nữa thì chết Nàng vừa nói vừa rảo bước, tay dẫn Salamanca còn công tước theo sau - Tại sao chiếc xe này lại quan trọng với cô thế? - À, đó là xe của 1 công tước. - Một công tước, chàng nhướng mắt, thốt lên, chẳng lẽ cô thích người quý tộc này đến mức đứng chờ gặp ông ấy sao? - Thích ông ấy ấy à, 1 tràng cười vang lên, làm gì có chuyện đó, tôi chỉ hơi tò mò muốn xem con người ích kỉ thiếu ân cần và luôn kiêu ngạo ấy luôn làm cho các cô bạn của tôi bị lúng túng trông như thế nào thôi? - Tôi đang tự hỏi không biết cô đang nói ai đây? công tước hỏi, nét mặt hơi lộ vẻ buồn rầu - À, tôi sẽ kể cho ông nghe nếu ông thích, Verena trả lời vừa vỗ nhẹ lưng con Salamanca, ông ấy là 1 công tước đáng ghét ở Selchester (Đúng là công tước nhà mình đó mấy sis)