Beatrice nhìm chằm chằm vào lá thư trước mặt, mắt bà như mờ đi. Giây phút vui sướng nhất trong đời, là khi bà thấy con gái lớn kết hôn cùng một ngài công tước, đã bị xóa nhòa bởi một mất mát thật to lớn, họ đã không còn nhà nữa. Và giờ đây bà phải báo cho Henry biết nhà của họ đã bị thiêu cháy. Nước mắt rơi trên má khi bà đang cố tìm cách vượt qua thảm kịch này. Các con gái không bị thương, ít nhất đây cũng là điều may mắn. Họ vẫn chưa tìm ra người phóng hỏa nhưng dù cho có tìm được kẻ đó thì họ cũng không thể xây lại nhà hoặc có lại tất cả đồ đạc trong nhà. Henry thân mến, bà viết. Và rồi bà đặt viết xuống, không muốn tạo thêm gánh nặng cho ông. Dù sao đi nữa thì ông cũng có thể làm được gì? Giờ ông đang phải chiến đấu ở Tây Ban Nha, và bà không thể báo cho ông một tin tức có thể khiến ông càng lo lắng hơn thôi. Nhưng giữ kín sự thật với ông thì còn tệ hơn. Thay vì thành thục với ông, tốt hơn cả là tìm cách xây lại nhà trước khi ông về. Bà lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào đống vải Margaret tìm được gần nhà. Có lụa, satin và phần lớn vải vóc mà Cain Sinclair mua cho cô con gái lớn của bà. Và dù rằng bà vẫn tin mình có thể nhờ ngài công tước giúp đỡ, nhưng lòng tự trọng khiến bà im lặng. Số vải vóc trong gói này mang đến cho bà chút hy vọng. Kỹ năng may vá của Victoria đã mang đến cho họ hai mươi bảng và theo cách Margaret thể hiện, bà nghi ngờ thực tế còn nhiều hơn thế. Nếu mọi người làm việc cùng nhau, có thể họ sẽ có đủ tiền thuê người về xây lại nhà. Beatrice không giỏi trong việc may vá nhưng ít nhất đường may của bà cũng thẳng thắn. Em gái của Beatrice chắn hẳn phải chết vì xấu hổ nếu biết bà làm những chuyện như thế này. Phụ nữ không được làm kinh doanh. Nhất là vợ và con của một nam tước lại càng không. Lần nữa, bà lại cảm thấy quá mệt mỏi vì cứ bị bảo phải làm gì hoặc làm thế nào. Cho đến giờ, tuân phục đã chẳng thể giúp gì được cho bà và bà vẫn còn nghi ngờ người quản lý đất đai đã hút cạn máu của bọn họ. Năm này tháng nọ, bà đã cho phép bản thân dần yếu đi, cứ không ngừng đưa ra những quyết định sai lầm và cứ lo lắng không biết Henry nghĩ gì. Giờ đã đến lúc phải thay đổi. Đã đến lúc bà phải tự đứng trên đôi chân mình và lôi bản thân ra khỏi cái hố tài chính đổ nát mà bà đã tạo. Công tước xứ Worthingstone đã cho họ sống ở Đồi Eiloch nhưng bà không muốn lợi dụng sự hào phóng này hơn nữa. Và nếu điều đó có nghĩa là phải cầm kim chỉ thì bà cũng sẽ gác mọi ức chế sang một bên mà làm thế. “Mẹ?”, giọng của Amelia. “Mẹ không sao chứ?” Beatrice đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu. Đúng, bà sẽ ổn thôi. Bà đã sai lầm nhưng mọi thứ sẽ phải thay đổi. Bắt đầu từ mai, bà sẽ trở lại Ballaloch, thuê người về xây lại nhà. “Mẹ sẽ không sao”, bà nói, mở rộng vòng tay. Con gái bà đứng cạnh tay cầm của cái ghế bành, ôm chặt mẹ. “Bọn con sẽ giúp mẹ”, Amelia hứa. “Con sẽ nói chuyện với Margaret và Juliette, và chúng ta sẽ cùng nhau may vá. Nếu mẹ cho phép”, nàng nói thêm. Mặt nàng đỏ bừng như thể lo lắng câu trả lời của Beatrice. Beatrice gật đầu. “Miễn là các con kín đáo, mẹ sẽ không phản đối.” “Cám ơn mẹ.” Mặt nàng vẫn đỏ nhưng là vì phấn khích. “Con sẽ nói cho Juliette.” Sau khi Amelia rời khỏi, Beatrice lại cầm viết lên. Không dễ tìm được từ ngữ thích hợp nhưng bà phải viết cho Henry, nói cho ông biết việc Victoria kết hôn và về đám cháy. Bà thừa nhận những khó khăn tài chính đang phải đối mặt, thừa nhận sự thất bại của bản thân. Nhưng bà chẳng thể ngăn được cảm giác vỡ vụn hay cảm xúc hối tiếc suốt ngần ấy năm. Dù thế nào đi nữa, thì cứ như bà đang viết thư cho một người xa lạ. Chồng bà đã từng rất yêu bà, nhưng khoảng cách càng ngày càng lớn và bà chẳng thể để lộ những tổn thương cùng sợ hãi trong lòng. Nếu bà muốn thay đổi cuộc sống, vậy thì bà phải bắt đầu tự thay đổi bản thân. Bà phải đơn giản tin rằng, chỉ có làm việc chăm chỉ và lòng can đảm mới có thể cho bà sức mạnh. … Khi mở cửa phòng của vợ, Jonathan thấy Victoria đang may vá, “Em không xuống ăn tối.” “Không”, nàng thừa nhận. Bàn làm việc giờ đầy vải vóc và anh nhận ra một chiếc áo lót đã may xong phân nửa vắt trên thành ghế. Cái áo này trông nghiêm trang hơn những kiểu khác nhưng anh thấy còn vải lụa, satin và ren đủ màu sắc khắp nơi. “Em lấy đâu mấy thứ này?”, anh hỏi. Nàng đặt kim khâu xuống nhún vai. “Mary đưa cho em một cái váy của bà Benedict, nhưng nó không phù hợp. Em đã cắt váy cưới và cả chiếc váy mới. Em đang may một cái váy mới từ hai thứ đó.” Đến lúc này anh nhận ra chiếc váy xanh nàng mặc trong hôn lễ. Dù rằng một phần chiếc váy đã bị hỏng vì khói và tuyết, nàng vẫn có thể tận dụng phần lớn chiếc váy. Chiếc váy mới có màu ngà, được trang trí ngọc trai và ren. Nó có vẻ phù hợp với một cô gái trẻ hơn là một công tước phu nhân vừa kết hôn. Anh thấy Victoria đang bắt đầu ráp vải với nhau, tay áo màu xanh, còn thân màu ngà. Dù rằng chiếc váy vẫn chưa được may xong, nhưng nó rất nổi bật. Nàng vẫn đang mặc chiếc áo trắng khi đi đường, chậu tắm vẫn nằm một góc. Có lẽ nàng quá mải mê với công việc đến độ quên bẵng nó. “Công tước phu nhân thì không may vá”, anh nhắc. “Không cần làm thế.” Đôi mắt xám của nàng lóe lên tia nhìn giận dữ. “Tại sao em lại phải từ bỏ công việc ưa thích của mình?” Anh thấy mình đang bước vào vùng nguy hiểm nhưng tốt nhất nên tự nói cho nàng biết sự thật hơn là để bọn người hầu bắt đầu bàn tán. “Bởi vì đơn giản là thế. Chỉ là thường lệ thôi.” Nàng cầm một tấm vải, bắt đầu luồn kim. “Những công tước phu nhân khác có thể không, nhưng công tước phu nhân này sẽ làm thế. May vá là tất cả những gì em biết. Em chính là thế và em sẽ không từ bỏ.” Dù rằng vẫn bình tĩnh nói nhưng anh nhận ra sự tức giận đang sôi sục trộn lẫn với oán hận. Anh quyết định đổi chủ đề, hôm nay đã có quá nhiều thay đổi với nàng. “Em đói không?” Nàng nhún vai, vẫn tiếp tục khâu. “Một chút.” “Cô hầu của em đâu?” “Em bảo cô ấy đi rồi. Khi may vá em muốn ở một mình.” Jonathan thở dài và rung chuông. Không hỏi xem nàng muốn gì, anh gọi tên một món ăn và anh hầu biến mất để thi hành mệnh lệnh. Suốt cuộc họp dài với viên cố vấn, tâm trí anh không lúc nào thôi nghĩ về Victoria. Nàng gần như một sự ám ảnh không ngừng đốt cháy mọi suy nghĩ của anh. Anh muốn để mặc mấy bản báo cáo về những lỗ lãi mà số tài sản mang tới và đến ngay bên vợ. Thành thật mà nói, anh ghét Luân Đôn và ước gì không phải sống trong ngôi nhà này. Mỗi khi trở về đây, anh lại nhớ tới cha mình. Nếu đây không phải tài sản thừa tự, thì ngay ngày mai anh sẽ bán nó. Nhưng vì không thể nên mỗi khi về đây, anh chẳng thà ở yên trong nhà đóng kín cửa. Anh muốn bảo vệ Victoria khỏi những vấn đề bị bàn tán của gia đình. Thức ăn được mang đến và Victoria cám ơn anh hầu, nếm thử món súp. Nó làm anh nhớ lại bữa tối mà họ đã cùng ăn chung khi ở Scotland và lần đầu tiên anh hôn nàng. Cách nàng nhấm nháp thìa thức ăn khiến anh không thể không chú ý đến đôi môi đó. Một lọn tóc vàng rơi trên ngực, và trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh những lọn tóc xổ trên khuôn ngực trần. Anh muốn được thấy nàng từ từ cởi bỏ quần áo trên người, muốn cơ thể cả hai quấn lấy nhau cho đến khi bản thân lạc lối trong nàng. Nhưng sự mất kiểm soát lúc trước khiến anh do dự. “Em đến đây một lát được không?” Anh mở rộng vòng tay và nàng đặt miếng vải sang bên, đứng lên khỏi ghế. Anh nắm lấy tay nàng, đưa nàng đến gần cửa sổ. Nàng đã kéo rèm nhưng anh mở nó ra. Bên ngoài trời đã tối, chỉ vài ánh sáng đèn lồng le lói trên đường hoặc lướt ngang qua. Tiếng bánh xe ầm ầm mất hút trong khi sương mù dập dềnh trong ánh nến màu hổ phách. “Còn cả thế giới rộng lớn mà em chưa từng được thấy, Victoria. Một ngày nào đó anh muốn cho em thấy tất cả.” Anh giữ chặt nàng trong vòng tay mình, buộc nàng phải nhìn ra ngoài. Cơ thể nàng tỏa ra mùi hương thoang thoảng như hoa, anh hít hít nơi cổ, đôi tay siết chặt. “Chúng ta sẽ rời khỏi Luân Đôn và trở lại Scotland. Chỉ riêng chúng ta.” “Em thích thế”, nàng thì thầm. “Nhưng trước hết em cần phải đối mặt với Luân Đôn.” “Không.” Anh sẽ không bao giờ để nàng phải tiếp xúc với sự dò xét của bọn họ. “Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó.” Anh nắm vai nàng, kéo nàng quay người đối mặt anh. Sau chuyến đi kéo dài cả tuần, nàng trở nên ốm hơn trước và dưới mắt bắt đầu xuất hiện những quầng thâm. Nhưng với anh lúc nào trông nàng cũng thật xinh đẹp. “Anh thấy xấu hổ vì em sao? Có phải vì vậy nên anh không muốn em ra khỏi nhà?” Đôi mắt xám nhìn anh nghiêm túc. “Không phải thế. Chỉ vì anh không muốn bọn họ khiến em thấy phiền. Bọn họ sẽ không giữ mồm giữ miệng chỉ vì em trở thành công tước phu nhân của anh.” Anh nghiêng người hôn nàng, anh muốn cho nàng một sự đảm bảo. Đầu tiên nàng đứng yên, chấp nhận nụ hôn đó nhưng không đáp trả. Nàng thì thầm, “Em không muốn anh thấy hối hận vì cuộc hôn nhân này”. “Anh chỉ hối hận một điều duy nhất”, vẫn hôn nàng, anh thì thầm. Anh vuốt ve làn da mẫn cảm, tiếp tục nụ hôn, môi anh tìm kiếm phản ứng từ nàng. Có hơi ngận ngừng nhưng khi anh kéo nàng đến gần, tay nàng vòng quanh anh, đầu hơi ngả về sau. “Anh muốn được bồi thường ngay lập tức.” Mắt nàng mở to nhận ra ẩn ý đằng sau câu nói đó. “Đừng sợ”, anh nói. “Hôn anh đi.” Dù phải dành hết sức lực để kiểm soát bản thân, anh cũng không muốn khiến nàng sợ hãi. Anh có thể cảm nhận được nàng đang mất dần ý thức trong nụ hôn này. Anh trượt lưỡi vào trong miệng nàng và khi nàng bắt chước làm hệt như anh, ham muốn càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Tay anh tìm xuống bên dưới, kéo nàng đến sát gần hơn. “Anh sẽ mang đến cho em cuộc sống mà em hằng mong ước, Victoria”, anh hứa. “Chỉ cần em sẵn sàng.” Nhìn thấy da thịt nàng đỏ bừng, anh biết mình đang khiến nàng bối rối. Cả nàng cũng biết rõ anh đang muốn có nàng. Nhưng anh chỉ không biết liệu nàng có từ chối mình không. Vai nàng cứng lên vì căng thẳng và anh cố làm thật chậm. “Anh… anh đang làm gì vậy, Jonathan?” “Anh thích cách em gọi tên anh, thay vì tước hiệu của anh”, anh đáp, lờ đi câu hỏi. Anh tiếp tục xoa vai nàng trước khi mở một chiếc cúc trên váy áo. Chiếc cúc thứ hai đi theo và cả người nàng cứng đờ. “Anh tự hỏi không biết em đang mặc áo lót màu gì?” Môi anh tìm xuống phần mềm mại trên cổ, chiếc lưỡi anh tắm táp làn da nàng. “Lần này, là xanh sao? Hay là trắng, như chiếc em mặc trong hôn lễ?” Anh với tay nới lỏng sợ dây buộc sau lưng áo. “Có thể em nghĩ mặc những chiếc váy đơn giản này sẽ che đậy được lớp áo lót bên trong, Victoria. Nhưng anh biết bí mật của em”. Khi sợi dây giữ chiếc váy hoàn toàn được tháo bỏ, anh trông thấy ẩn hiện áo ngực và áo lót đỏ rực rỡ. Lạy Chúa lòng lành. Sắc màu sống động tương phản hoàn toàn với màu da khiến anh chỉ muốn xé toạc chiếc áo lót. “Làm sao em có cái áo này?” “Bà Benedict cho người đưa đến cùng với áo váy.” Anh cúi người thì thầm trên gáy nàng, “Anh thích nó”. Anh chầm chậm trườn tay xuống cột sống, thích thú quan sát phản ứng tê rần trên vai nàng. “Cởi váy ra”, anh ra lệnh. “Em thích anh tự mình làm điều đó hơn”, nàng đáp. Jonathan cầm lấy vạt váy rồi nâng lên. Tay anh luồn sâu vào ngực, chạm vào phần cơ thể mềm mại căng tròn, nâng chúng lên, thích thú quan sát phần căng mọng nổi bật giữa màu áo ngực. “Giờ thì anh bắt đầu hiểu được làm sao mà em và mấy cô em gái lại có được một gia tài nhỏ khi bán món này.” Nàng thở hổn hển trong khi anh di chuyển đến đứng trước mặt nàng, tiếp tục nới lỏng chiếc áo ngực cho đến khi có thể hoàn toàn tháo nó xuống. Anh kéo áo lót xuống, cúi người thưởng thức nụ hoa kiêu hãnh. Tay nàng luồn sâu vào tóc anh, trong khi mắt nàng nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh muốn lấy lại đêm tân hôn mà chúng ta lẽ ra phải có, Victoria.” Bàn tay anh vẽ loạn bên dưới lớp váy lót, mơn man đùi nàng tiến dần lên cho đến khi hoàn toàn ôm trọn vùng đất ẩm ướt. Nàng không thể nén được tiếng rên khi anh trượt một ngón tay vào trong vùng đất riêng tư đó, ngón tay cái không ngừng trên đùa nơi cửa động. “Đợi đã.” Ngay lập tức anh dừng tay, Victoria nhắm nghiền mắt lại, ước gì mình có thể đánh tan làn sóng ngầm đang quẫy đạp trong cơ thể. Dù rằng những lời nói của anh thực sự đã khiến nàng kích động và nàng hiểu rõ những gì anh muốn ở mình. “Những chuyện này quá sức với em”, nàng thì thầm. “Em đã sẵn sàng… nhưng chỉ là hơi sợ chút thôi.” Dưới ánh lửa, vòm ngực anh hiện lên đầy vững chãi, cơ bắp căng phồng. Nàng vẫn nhớ cảm giác khi cơ thể anh ép chặt lấy mình và cả những động chạm gợi tình của bàn tay anh trên cơ thể mình. Jonathan nhìn nàng, mọi cảm xúc như bị niêm kín. “Em sợ anh sao.” Nàng gật đầu không biết phải giải thích thế nào. Nhiệt độ bỗng dưng như thấp hơn, nàng cố gắng trong vô vọng né tránh ánh mắt anh. Từng tế bào trong cơ thể anh đang căng ra như đang cố giữ lại một trận bão điên cuồng. Khi cơ thể anh chìm vào trong nàng, hẳn nhiên đau đớn là điều không sao tránh khỏi, nhưng nàng cũng nhớ đến cảm giác hưng phấn tột cùng mà anh đã mang đến. Dường như câu trả lời của nàng có làm anh đắn đo, bởi vì bàn tay anh đã đặt ngang eo nàng. “Vậy thì chúng ta sẽ chậm thôi.” Nàng thở ra nhẹ nhõm, thật may anh đã không xem câu trả lời của nàng như một lời phản bác. Tay anh vẫn đặt trên eo, bàn tay còn lại nắm lấy tay nàng. “Anh đã hứa sẽ khiêu vũ cùng em và đêm Giáng sinh. Em cho phép chứ?” Má nàng ửng hồng. “Nhưng chân anh thì sao?” “Tin anh đi. Giờ thì anh chẳng cần lo lắng gì cái chân này nữa.” Có chút châm biếm trong giọng nói khi anh kéo nàng tựa sát vào người mình. “Bước theo anh nào.” Anh bước về trước, dìu nàng lùi về sau. Chân nàng hơi vụng về nhưng anh dìu nàng đi những bước waltz đơn giản. Dù rằng nàng đã được dạy khiêu vũ, nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước, nàng gần như chẳng nhớ gì mấy. Khi Jonathan cố xoay nàng, Victoria lại vấp lần nữa nhưng anh đã giữ nàng đứng vững. “Đếm theo anh nào. Một, hai, ba.” Nàng nhảy thật tồi, nhưng càng bị vấp, nàng lại thấy dễ dàng hơn khi tự cười mình. Anh không bỏ qua lỗi sai nào, kiên nhẫn chỉnh từng bước cho đến khi nàng có thể theo kịp vũ điệu. Đôi mắt xanh ánh lên vẻ ham muốn mà nàng đã bắt đầu có thể nhận ra. Nàng để anh dìu bước, để bản thân buông lỏng hoàn toàn trong vòng tay anh. Và nàng biết đây chỉ là bước dạo đầu. Nàng suýt trượt chân lần nữa, thì anh đã nhanh chóng đỡ lấy, tay anh đặt ngang hông nàng. Anh giữ chặt nàng trong vòng tay mình, ép hai cơ thể sát vào nhau và nàng phải cố bắt kịp hơi thở khi cảm nhận được phần nam tính thô cứng đang trỗi dậy phản ứng với làn da mềm mại của mình. Dù anh chỉ ôm nàng thật chặt và không làm gì cả nhưng nàng vẫn có thể đọc được câu hỏi trong đôi mắt đó. Anh muốn nàng và dù rằng với tư cách một người chồng, anh hoàn toàn có thể yêu cầu nàng hoàn thành trách nhiệm của mình thế nhưng anh vẫn cho nàng quyền lựa chọn. Lần này, nàng chọn không sợ hãi. Khi anh đỡ nàng trượt dần áp sát vào phần cơ thể nóng bỏng của mình, Victoria tự nguyện mở rộng bản thân chào đón. Hai chân nàng quấn quanh eo anh trong khi tay anh giữ chặt hông nàng. Như một lời đồng tình lặng lẽ, nàng cúi đầu, hôn lên môi anh. Và anh đáp trả bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, lưỡi luồn sâu quấn lấy lưỡi nàng. Nàng thoáng rùng mình khi cơ thể anh cọ xát vào người nàng, và Jonathan bế thốc nàng đặt lên giường. Anh cởi bỏ quần áo trong khi nàng cố không nhìn thẳng vào nơi đó, nàng vẫn chưa thật sẵn sàng nhìn thấy anh. Cái gường như lún xuống dưới sức nặng cơ thể anh và bàn tay to lớn cẩn thận mơn man cơ thể nàng khi chiếc áo lót cũng dần được tháo bỏ. Giờ nàng đã hoàn toàn trần trụi đón nhận từng cử chỉ ve vuốt. “Không cần sợ anh đâu”, anh thì thầm vào tai nàng. Victoria hít thật sâu, cố giữ cho nhịp tim chậm lại. Nàng đưa mặt nhìn bức tường bên cạnh và kinh ngạc nhận ra anh đang quay người mình lại, cơ thể anh áp chặt vào lưng nàng. Phần cứng rắn của anh rúc vào đùi nàng trong khi tay anh giữ chặt nơi ngực. “Anh rất thích được khiêu vũ cùng em.” “Em nhảy tệ lắm.” Nhưng dù vậy, nàng vẫn rất thích thú hưởng thụ từng giây phút ở cạnh bên anh. Nàng quay người, đối mặt với anh, sự thân mật với cơ thể hoàn toàn trần trụi lại một lần nữa làm dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng nàng. Anh cúi người hôn nàng, bàn tay anh lần tìm đến từng bộ phận trong cơ thể như để ghi nhớ từng phần vuông da thịt. Sợ hãi cùng ham muốn đan xen vào nhau, và rồi nàng cảm nhận thấy bàn tay anh đang len lỏi giữa hai chân mình. Cơ thể nàng lập tức căng cứng lên phản ứng lại, sự kích thích tăng dần cùng với chuyển động của những ngón tay. Anh dẫn tay nàng tìm tới bộ phận đang sưng phồng đòi hỏi của anh, tâm trí nàng lâng lâng mơ màng. Nơi đó thật cứng rắn và ấm áp, cơ thể hưởng ứng với đôi tay ngập ngừng dò hỏi. Nàng vuốt ve cảm nhận chiều dài nam tính, vừa kích thích lại vừa sợ hãi cảm nhận kích thước không ngừng tăng vọt. “Cẩn thận”, anh cảnh báo. “Nếu em cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không giữ được đâu.” Anh kéo tay nàng ra và nằm đè lên người nàng. Dù rằng trọng lượng cơ thể anh không quá nặng nhưng nàng vẫn cảm nhận được lực ép lên ngực. Phía dưới thắt lưng, phần sưng phồng của anh thúc vào giữa hai chân. “Victoria”, anh kêu tên nàng trong hơi thở và cả người nàng như căng ra khi anh hơi nhích người lên. Nàng nhắm nghiền mắt, và dù rằng đôi tay anh vẫn không ngừng ve vuốt, nhưng nỗi sợ hãi đang dần bị xâm chiếm bởi cảm giác ham muốn. Cảm xúc mãnh liệt đang dần làm chủ khống chế hết thảy và nàng chẳng thể nói được điều gì đã đẩy lui mọi e ngại trong lòng. Ánh mắt anh rủ xuống khi anh cúi người giành lấy quyền chiếm hữu. Như thế chỉ cần anh vào trong nàng, nàng sẽ đánh mất bản thân cùng anh hợp thành một thể. Nàng siết chặt lấy anh, ngập ngừng nhận ra sự thăm dò mới. Dù rằng đã hoàn toàn ẩm ướt, nhưng nàng vẫn cảm thấy bên dưới cơ thể mình siết chặt. Anh không để cho nàng trốn chạy, khi hơi thở nàng bắt đầu nhanh hơn, cảm nhận được cơn đau, anh đẩy nhanh về phía trước. Theo bản năng, nàng cố đẩy anh ra. Anh thỏa hiệp lùi về sau một chút nhưng chỉ để thâm nhập vào sâu bên trong nàng thêm lần nữa. Victoria chẳng thể thở nổi, cảm giác hối tiếc như cơn sóng đánh mạnh vào nàng. Quá thân mật, quá gần gũi. Từng cử động cũng đủ khiến nàng nhận ra bản thân đang hợp nhất cùng anh. Thân thể nàng đã dần bình ổn, chấp nhận sự xâm chiếm này và khi đưa mắt nhìn anh, nàng trông thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt ấy. Suốt một năm anh đã từ chối mọi lời mời và bắt đầu trở thành một người lánh đời, tựa như nàng. Nàng không biết nguyên nhân anh lánh xa những giao tiếp xã hội liệu có giống như mình không… hoặc giả con ác quỷ mà anh đang phải đối diện là gì. Anh đã cho nàng quá nhiều, anh dạy nàng không nên sợ hãi. Từng giây phút ở bên nhau, anh đã cho nàng tất cả lòng cam đảm cần có. Bên cạnh anh, nàng thực sự đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ. Và không chỉ anh muốn bảo vệ nàng, bản thân nàng cũng muốn tự mình vượt qua mọi nỗi sợ hãi để có thể trở thành người vợ mà anh cần. Nàng bắt đầu chạm vào người anh, bàn tay nàng trượt dài trên lưng anh, hông nàng cũng chuyển động theo từng cú thúc. Khi nàng nâng gối lên, anh thoáng rùng mình, chìm sâu hơn nữa vào trong nàng. Nhịp điệu dần thay đổi, anh đẩy mạnh cho đến khi được bao bọc hoàn toàn trong nàng. Nàng không thể di chuyển nhưng anh vẫn còn cứng rắn, và nàng gần như không thở nổi, cảm giác anh đang tiến vào thật sâu bên trong mình. Anh như không bao giờ ngừng lại trong khi nàng dần lả đi dưới sự tấn công mãnh liệt, cả cơ thể run rẩy trước nhịp điệu dồn dập. Cảm giác thăng hoa giải thoát cơ thể, và nước mắt bắt đầu rơi. Đó là nước mắt của hạnh phúc nhưng khi anh nhìn thấy những giọt lệ trên mắt nàng, anh vội dừng lại. “Anh xin lỗi”, anh nói. “Anh không định thô bạo với em.” Anh tránh xa nàng, ngồi xuống bên mép gường, hai tay đặt bên người, cúi thấp đầu. “Không, anh có thô bạo gì đâu.” Nàng cố chạm vào anh nhưng anh không nhìn nàng. “Anh không hề làm em tổn thương, Jonathan.” Nhưng dường như anh chẳng thể nghe được những lời nàng nói. Đôi mắt vẫn dán lên tường và nàng chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra giữa hai người. Anh vẫn chưa thể thừa nhận điều gì đang ám ảnh mình. Anh cúi người nhặt quần áo vứt trên sàn, và nàng có thể nhận ra cả người anh đang cứng lên vì cảm giác tự ghê tởm. Bất chấp lời phản đối của nàng, anh lặng lẽ mặc quần áo, để nàng ở lại trong phòng, khép chặt cánh cửa sau lưng. Nàng ôm chặt gối, để nó áp vào da thịt trần trụi, cố tìm cách hiểu anh. Trước khi chạm vào nàng, anh không ngừng trấn an rằng anh sẽ không bao giờ khiến nàng bị tổn thương. Và bất chấp mọi lời phản bác, anh lại tin rằng mình đã gây tổn thương tới nàng. Victoria tự nguyền rủa bản thân sao tự dưng lại khóc nhưng cảm giác đã qua thật tuyệt khiến nàng chẳng thể ngăn được bản thân. Nàng mặc lại áo ngủ, cuộn tròn trong chăn. Có điều gì đó ẩn sau trong lòng Jonathan và khiến anh bất an, một bí mật nào đó mà anh chưa bao giờ tiết lộ. Và lần đầu tiên trong đời, nàng bắt đầu nhận ra mình không phải là người duy nhất có chuyện che giấu.