Chanbaek " oneshhot"
Chương 46 : Điều ước
Byun Baek là một chàng trai mồ côi nghèo khổ. Không gia đình cũng không người thân, cuộc đời cậu là một chuỗi ngày cô độc thui thủi một mình, bởi vậy Byun Baek luôn luôn khao khát có một mái ấm gia đình.
Một lần lang thang trên đường, Byun Baek bất ngờ nhặt được một cây đèn dầu cũ kĩ với hai tay cầm nhọn hoắt như đôi tai của quỷ yoda. Cậu cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, hơn nữa, trước đây cậu có tình cờ nghe một đứa nhỏ đọc một câu chuyện gì gì đó về cây đèn thần, cho nên lần này trong thâm tâm cậu cũng có chút chờ mong. Biết đâu mình sẽ thực sự gặp được thần đèn thì sao? Cậu nghĩ.
Cẩn thận nâng niu cây đèn trong tay, tay kia vén vạt áo bạc màu chà chà đi lớp bụi trên thân đèn, và rồi thật bất ngờ, từ một cây đèn vô tri vô giác bỗng dưng có một làn khói xanh thoát ra, lớn dần, sau đó trong nháy mắt biến thành một nam nhân khổng lồ với đôi tai nhọn hoắt, trang phục kì dị nhưng lại vô cùng đẹp trai. Byun Baek kinh ngạc đến mức chỉ biết há mồm đứng nhìn.
“Ya ~ Hú ~ Cuối cùng ta cũng được tự do rồi!!!!” – Nam nhân múa máy loạn xạ ngửa mặt lên trời gào thét. Sau một điên loạn mới nhớ tới vị ân nhân bé nhỏ của mình đang ngậm miệng không nổi ở dưới mặt đất, nam nhân niệm chú một câu lập tức hai chân tiếp đất, nở nụ cười quỷ dị với ân nhân.
“Cảm ơn cậu đã cứu ta! Ta là thần đèn đã bị yêu quái nhốt trong cây đèn kia mấy trăm năm rồi ! Thật may có cậu nếu không ta không biết đến bao giờ mới thoát ra được !”
Byun Baek vẫn chưa tiêu hoá hết một màn biến hóa thần kì mà mình vừa được chứng kiến, nghe người kia nói vậy cậu càng trở nên kinh hãi.
“N-ngài… ngài thật sự là thần đèn sao ?!” – Byun Baek lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên ! Cậu không tin ta sao ?” Vị thần đèn thoáng chút bất mãn vì bị người khác nghi ngờ.
“Trên đời này thật sự..thật sự có thần tiên sao ?!”
“Đương nhiên rồi! Nếu cậu còn không tin, hãy lập tức nói ra một điều ước, tôi sẽ thực hiện cho cậu.”
“Thật chứ?! Ngài sẽ không lừa gạt tôi đi !?” Byun Baek vẫn còn hoài nghi, nhưng trong giọng nói đã tràn ngập sự hưng phấn. Nếu thực sự có một điều ước cho riêng mình, cậu sẽ ước có một mái nhà ấm áp, có người thân bên cạnh. Nhưng đợi đã… hình như có chỗ nào không giống câu chuyện cổ tích mà cậu được nghe thì phải.
“Nhưng chỉ có một điều ước thôi sao ?”
“Bớt nói nhảm! Chỉ có một cơ hội duy nhất, cậu ước đi !” Vị thần đèn bắt đầu không kiên nhẫn cất giọng thúc giục.
“A… Được. Tôi sẽ ước ! Tôi ước mình sẽ có một gia đình toàn vẹn, có vợ, có con, hạnh phúc viên mãn.” Byun Baek thành kính chắp đôi tay đặt trước ngực, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi khẽ lay động, đôi môi hồng hồng mím lại, đầu hơi nghếch lên lộ ra khuôn cằm tinh xảo.
Trong phút chốc, dường như thời gian ngừng lại, và trái tim ai đó khẽ đánh thịch ~ một tiếng.
Thôi rồi ! Thần đèn bị rớt tim !
“Cái này không khó.” Vị thần đèn mỉm cười trả lời cậu, trong nụ cười có mang chút gì đó toan tính sâu xa mà người thường không nhìn ra được. “Bất quá…!”
“Sao cơ ? Có gì trở ngại ư ?” Byun Baek lo lắng hỏi.
Thần đèn lấy tay xoa trán tỏ vẻ phải nghĩ ngợi dữ lắm.
“Không có gì trở ngại, nhưng nguyên tắc chỉ có một điều ước, ta chỉ có thể cho cậu một điều duy nhất mà thôi. Điều ước của cậu quá nhiều!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Thế này đi! Trước hết ta sẽ cho cậu một gia đình, còn những chuyện khác từ rồi tính.”
“Cảm ơn! Cảm ơn ngài! Thật lòng cảm ơn ngài!” Byun Baek nước mắt lưng tròng chạy tới ôm chầm lấy vị thần đèn rối rít cảm ơn, nhưng vì vị thần quá cao mà cậu thì quá thấp, cho nên cậu sẽ không nhìn thấy được vẻ đắc ý ranh mãnh hiện lên trên khuôn mặt thần đèn.
10 tháng sau, tại một vương quốc xa xôi nọ…
“Ui da ~~ Ui da~~~ Đau chết mất thôi!! Đồ lừa gạt, Park thối tha!!! Hu hu… Anh chết đi cho tôi!” Một chàng trai vô cùng xinh đẹp mặt mũi đỏ phừng phừng đang túm đầu rứt tóc một chàng trai khác cũng đẹp trai không kém đang đứng bên cạnh giường bệnh. Người kia không dám hé răng nói một lời, âm thầm chịu đựng nỗi đau bị hành hạ.
“Điều ước cái quái gì? Gia đình cái quái gì? Đồ lừa gạt!!!”
“Đau quá!!! Hu hu~~~~ Tôi không muốn làm vợ anh, tôi không muốn làm mẹ con anh, tôi không muốn!!!! Hu hu….”
“Vợ à, xin em đó, làm ơn đẻ nhanh lên được không? Con trai thương yêu đang chờ chúng ta đó!” Người kia lúc này mới không chịu được nữa, len lén ngẩng đầu lên lí nhí dỗ dành vợ mình.
“Anh đi chết đi!!!! Huhu ”
“Được. Được. Anh sai rồi! Tất cả là lỗi của anh! Của anh tất.”
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
9 chương
20 chương
27 chương
50 chương
180 chương
13 chương