Chán tu luyện, làm lão sư
Chương 5
Tử Phong đứng bên nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cũng để ý đến phản ứng của Tiểu Lâm, thấy hăn chỉ nhìn cuộc chiến dưới kia mà cũng có điều hiểu ra, hắn rất hài lòng. Nếu thằng nhóc này mà mải mê đứng xem vui thỳ hắn sẽ cốc đầu nó ngay. Đỡ mất công phải giải thích.
“Hiểu được không ?” “Sư phụ, ta hiểu được” “Ừm”
Mắt tiểu Lâm lại hoa lên một cái đã thấy mình đứng ở nơi khác, nơi đây là một rừng cây rộng lớn, cảm giác thiên nhiên hòa quyện rất thoải mái. Tiếng ồn truyền đến tiểu Lâm mới nhận ra ngay phía dưới trước mặt là một võ đài rộng lớn đông nghịt người, toàn là các thanh niên tầm 14,15 tuổi. Phía xa là các dãy nhà cổ treo leo trên các ngọn núi lớn. Hóa ra sư phụ đưa hắn đến một tông môn tu tiên. Ngạo Dực Tông là một trong các tông môn lớn nhất Phàm giới, có lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ trấn thủ. Hôm nay là ngày tuyển chọn đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền, đệ tự hạch tâm lớn mỗi 5 năm một lần. Các đệ tử đang chia vào các võ đài nhỏ tỷ thí với nhau để mong được tấn cấp. Đệ tử đại phái đều là những hạt giống cực tốt được các trưởng lão ra ngoài tuyển về thế nên những ai tham gia tuyển chọn cũng bét nhất là luyện khí tứ trọng trở lên, cao nhất là luyện khí cửa trọng. Đệ tử ngoại môn tham gia tấn cấp đều là tứ, ngũ trọng, nếu trở thành đệ tử nội môn thỳ có tám thành nắm chắc đột phá lục trọng, thất trọng cũng không biết trừng. Đệ tử nội môn thỳ lục, thất trọng tham gia cố gắng gia nhập đệ tử trân truyền. Đệ tử chân truyền là bát, cửu trọng tham gia. Nếu trở thành đệ tử hạch tâm được tông môn bồi dưỡng sẽ được thưởng một Trúc Cơ đan chờ khi đột phá Thập Trọng sẽ có cơ hội năm thành đột phá Trúc Cơ kỳ. Phải nói từng bước tranh đấu trong môn phái cũng không khác gì ngoài giang hồ, chỷ là có tông môn quản lý nên ít máu tanh hơn mà thôi.
Nghe sư phụ giải thích, tiểu Lâm phấn khích chăm chú quan sát, hắn biết nếu xem những người này giao đấu hắn sẽ học hỏi được rất nhiều vì đây là đệ tử đại tông môn nên sẽ chiêu thức sẽ đẹp mắt hơn, kỹ năng chiến đấu cũng giỏi hơn,… Hắn mong chờ, ngồi xuống nhìn chăm chú. Cuộc tỷ thí cũng bắt đầu, hơn năm mươi lôi đài được diễn ra cùng một lúc, cuộc chiến diễn ra liên tục, đệ tử nào bị đánh rớt ra ngoài lôi đài hoặc chủ động nhận thua sẽ bị loại. Vòng một diễn ra liên tiếp bốn năm ngày. Tiểu Lâm được sư phụ đưa thức ăn sẵn cho, ngồi vừa ăn vừa nhìn. Thỉnh thoảng sư phụ lại giải thích, chỉ ra chỗ mấu chốt của kỹ năng, của luyện khí từng trọng.
Hắn thấy không hổ là đại tông môn, các kỹ năng chiêu thức kết hợp hoàn mỹ với từng giai đoạn luyện khí. Hắn thấy một đệ tử tứ trọng cường hóa chân trái to lên, tung người lên không đạp ba cái vậy mà lằn hẳn ba dấu chân khổng lồ. Hắn thấy đệ tử ngũ trọng được cường hóa gân mạch, sử dụng thân pháp biến ảo, nhanh vô cùng, có đệ tử còn cong người như con tôm rồi bắn mạnh lao về đối phương sức công phá vô cùng lớn. Đệ tử lục trọng trở lên thỳ cường hóa huyết cốt, cơ thể khỏe mạnh, to lớn hơn lại còn có khả năng phục hồi rất nhanh, sức chiến đấu cũng tăng mạnh. Đệ tử thất trọng thỳ hầu như đoán trước được chuyển động của đối phương, khả năng tính toán phản đòn cực kỳ chuẩn xác, đến cảnh giới này khả năng khống chế lực cực tốt, rất ít làm dư phí lực lượng. Đệ tử bát trọng, chiêu thức cực kỳ hoa mĩ, không ngờ chạm đến linh khí lại thần kỳ đến thế, có người phun hỏa cầu thật to, lại có người hóa bắp tay thành kim loại, có người lại đạp không mà đứng (tuy chỉ trong chốc lát). Đệ tử cửu trọng mới thật kì diệu, công pháp của bọn họ nhìn như giống các công pháp mà đệ tử khác tu luyện, nhưng nhờ thay đổi bằng linh khí, khiến cho công pháp thay đổi hẳn về chất. Lúc trước để tử khác phun hỏa cầu to bằng tảng đá, thỳ họ phun hỏa cầu bằng cả ngọn núi. Thân pháp thỳ biến ảo mê hoặc không thể thấy đâu là người thật, cả người hóa sắt thép nhưng lại linh hoạt như hầu tử. Được một buổi học tập dã ngoại thế này, tiểu Lâm cũng hiểu hơn về cách luyện khí. Hơi thở khi được mài dũa đến một trình độ nhất định có thể khiến con người ta thoát phàm hóa siêu. Thế nên đây được gọi là cảnh giới Siêu Phàm.
Mắt lại hoa lên, tiểu Lâm thấy mình đã trở về khu vườn của sư phụ. Sư phụ bảo hắn hiện tại nên làm tốt bước cơ bản luyện khí, không cần tìm hiểu cảnh giới cao hơn làm gì chỉ tổ phân tâm.
“Sư phụ, tới cảnh giới gì thỳ có thể bay ạ”
“Nguyên Anh kỳ thỳ có thể bay rồi nhưng rất tốn sức, muốn bay lượn thoải mái thỳ phải đến Ngự Không Phùng Hư – Hóa thần kỳ là có thể” “Sao muốn bay lượn sao” – nhìn trong mắt thằng bé ao ước, khát vọng Tử Phong hỏi. Cũng đúng thôi là phàm nhân luôn luôn trên mặt đất, nếu biết một ngày mĩnh cũng có thể bay lượn trên bầu trời rộng lớn thỳ ai chả mơ ước.
“Đừng vội, nếu ngươi chăm chỉ thỳ không cần đến Nguyên Anh kỳ ta cũng có thể cho người bay lượn được, chỉ sợ lúc ý ngươi bay mệt quá mà thôi” “Thật sao sư phụ, con sẽ cố gắng hết sức”
Không đến Nguyên Anh kỳ mà muốn bay thật ra có rất nhiều cách, nhưng cách khiến cho bay lượn hoàn mỹ nhất chính là sử dụng phi dực. Kiếp trước hắn từng luyện hóa một đôi phi dực của Thần thú Phượng Hoàng nhất tộc, vừa có khả năng bay lượn lại vừa có thêm thần thông dục hỏa trùng sinh của Phượng Hoàng nhất tộc, cứ tu luyện một trăm năm sẽ có một lần dục hỏa trùng sinh, sau khi trùng sinh sẽ tăng cường cơ thể, cốt cách, tiềm năng. Nói cách khác mỗi một lần trùng sinh sẽ có thêm cơ hội đào móc tiền năng cơ thể để đột phá cao hơn. Chính vì có thần thông này Phượng Hoàng mới được xếp vào một trong các Thần Thú. Nhưng nhớ lại kiếp đó, vì luyện hóa phi dực đến tai Phượng Hoàng nhất tộc khiến cho hắn bị tộc Thần Thú này nhớ thương truy giết suốt bao nhiêu Vạn Giới. Đến cuối cùng hắn bực mình quay lại đánh nhau sống chết với chúng, cuối cùng không ai làm gì được ai, Phượng Hoàng nhất tộc mới công nhận hắn là khanh khách trưởng lão của Thần tộc.
Truyện khác cùng thể loại
334 chương
38 chương
35 chương
70 chương
13 chương
16 chương