Chân tình người một đời không quên

Chương 18 : Bắt quả tang không thành

Tạ Đông Dương chẳng e dè nhìn lướt qua bạn gái của Giang Lưu, liền sững sờ. Hắn dù sao cũng thấy qua vô số người con gái đẹp, nhất là thường xuyên cặp kè cùng nhiều nữ minh tinh trong làng giải trí. Cho nên mập ốm, tròn dẹp, dạng mỹ nhân nào cũng đều đã gặp qua. Nhưng kiểu người trắng nõn thuần khiết như này, một cô gái không có bất kỳ dấu tích của phẫu thuật thẩm mỹ, quả thật chưa gặp nhiều. Tạ Đông Dương lập tức quên tới mục đích của mình mà chỉ quan sát kỹ lưỡng cô gái bên cạnh Giang Lưu. Cô có khuôn mặt tròn bầu bĩnh trông như một đứa trẻ con, quai hàm rất khả ái và đầy đặn. Da dẻ trắng mịn, hồng hào của tuổi thiếu nữ. Mắt hai mí vừa phải rất đặc sắc. Lông mày thanh tú, môi thoa chút son. Dáng dấp nói như thế nào nhỉ, rất thời thượng sang trọng nhưng cũng rất nền nã cổ điển. Nhìn riêng lẻ các ngũ quan đều rất hài hòa nhưng tập hợp thì rất dễ khiến người khác động lòng. Hoa Sanh ăn mặc rất đơn giản, chỉ là áo trắng cộc tay, quần đen ống rộng. Tóc dài thẳng tắp tới thắt lưng. Thần thái hơi giống Quách Bích Đình, như một nữ thần, rất phi phàm. Tạ Đông Dương thầm cảm khái, phẩm vị của Giang Lưu đúng là quá tốt, vừa ra tay đã có ngay một mỹ nhân tuyệt sắc. “Anh Tạ thật biết nói đùa.” Giang Lưu nhếch môi, biết chắc rằng anh ta đang hiểu lầm. Tạ Đông Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, quay qua hỏi Hoa Sanh: “Em gái à, em có biết người đàn ông bên cạnh vừa mới kết hôn không?” Hoa Sanh gật gật đầu. “Chu cha, đã biết vậy mà còn dám lộ liễu như vậy sao? Tiểu tam thời nay gan lớn thật. Cảm giác hả hê lắm đúng không? Cũng đúng, vất vả lắm mới bấu víu được vào cây to như Giang thiếu gia đây, đương nhiên cũng không kiêng dè nữa... Nhưng mà... nếu như bị phóng viên chụp được hình của các người thì không biết Giang thiếu gia sẽ làm sao mà ăn nói với nhà họ Hoa đây nữa. Ha ha. Tôi còn nghe nói sáng nay anh vừa cho người ta năm trăm triệu để bày tỏ tấm lòng, sao mới chiều đã gặp gỡ nhân tình rồi, không cần để ý đến mặt mũi Hoa gia nữa sao?” Bộ dạng Tạ Đông Dương quả thực là đang rất hả hê. Dù sao bắt được quả tang Giang Lưu mới cưới vợ xong đã cùng nhân tình đi ăn lẩu, đây là một chuyện vô cùng hot. Tạ Đông Dương nói huyên thuyên một hồi, dáng vẻ đắc ý vênh váo lại càng khiến Giang Lưu buồn cười hơn. Anh cười nhẹ rồi hạ giọng nói: “Tạ thiếu, anh chắc hẳn đã hiểu lầm. Tôi nghĩ nên giới thiệu một chút với anh, đây là vợ tôi - Hoa Sanh.” Hoa Sanh thản nhiên gật đầu xác nhận. Một giây sau, Tạ Đông Dương hoàn toàn hóa đá. Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Hắn sửng sốt khoảng mười giây ấp úng nói không nên lời: “Anh đùa tôi đấy à?” “Tạ thiếu thích đùa chứ xưa nay tôi thì không, nhất là đối với người mình không quen biết.” Lời này của Giang Lưu cũng rất rõ ràng, đầu tiên là khẳng định mình không thích nói đùa, thứ hai là mình chẳng hề quen biết Tạ Đông Dương. “Chuyện này... chuyện này sao có thể ?” Kết quả này hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Tạ Đông Dương khiến nhất thời hắn không cách nào thích ứng. Trong suy nghĩ của hắn theo lời đồn thì Tiểu Ngũ kia là người rất xấu, lại còn nói lắp, là đứa con không được hoan nghênh ở Hoa gia. Chính vì thế nên lúc đề cập đến chuyện liên hôn hắn đã sống chết không đồng ý. Sau này hắn còn nghe ba nói đang ngắm một miếng đất của Hoa gia ở phía Nam thành phố. Hoa gia cũng hứa hẹn sẽ lấy đó làm của hồi môn tặng cho nhà họ Tạ. Giá trị của mảnh đất kia tuy không lớn nhưng bởi vì nó nằm ở nội thành khu vực phía Nam thành phố. Đây là khu vực đang rất phát triển nên người nhà họ Tạ rất xem trọng. Ba Tạ Đông Dương vẫn luôn muốn xây dựng một khu đô thị cao cấp mang đẳng cấp quốc tế, đúng lúc mảnh đất kia của nhà họ Hoa lưng dựa vào núi, phía trước lại có hồ Tiên Nữ, theo phong thủy mà nói thì đây là một vị trí tuyệt vời. Ba mẹ cứ khăng khăng đồng ý hôn sự lần này nên tới ngày cưới hắn mới cố tình tạo ra một vở kịch vô cùng khôi hài để bỏ trón. Hắn không thể ngờ được ngũ tiểu thư nhà họ Hoa không những không xấu mà còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy. “Tạ thiếu, nếu như không có việc gì mời anh đi ra giúp. Tôi và vợ đang muốn dùng bữa.” Giang Lưu đuổi khách. Tạ Đông Dương choáng váng ra khỏi phòng, vào trong xe hắn vẫn chưa hết bất ngờ. Tạ Đông Dương đi rồi, Giang Lưu lấy thực đơn đưa cho Hoa Sanh. “Các món ăn ở đây rất ngon, cô muốn ăn cái gì chọn đi.” Hoa Sanh xem qua menu rồi gọi: “Cho tôi một đĩa rau thập cẩm.” Giang Lưu phì cười: “Tôi quên mất là cô chỉ ăn chay, hay là chúng ta chuyển sang chỗ khác đi.” “Không cần, ở đây là được rồi.” Hoa Sanh cũng lười di chuyển. Giang Lưu nhìn lướt qua menu đồ ăn rồi gọi thêm một vài món. Sau khi phục vụ ra khỏi phòng, anh chủ động rót cho cô một ly nước. “Cảm ơn.” “Người vừa rồi... chính là Tạ Đông Dương. Lần đầu tiên cô gặp đúng không?” Giang Lưu suy đoán với tính cách hờ hững của Hoa Sanh, rất có thể trước hôn lễ cũng chưa gặp qua Tạ Đông Dương lần nào. Thật sự là anh đã đoán đúng, cô quả thực chưa từng gặp người này, nhưng mọi chuyện về Tạ Đông Dương, Hoa Sanh đều biết rất rõ. “Đúng vậy!” “Có nhận xét gì không?” Giang Lưu hỏi cô. Anh dường như đang thăm dò ấn tượng đầu tiên của cô với Tạ Đông Dương, nhưng anh nghĩ với tính cách bảo thủ của Hoa Sanh có lẽ cô sẽ không muốn trả lời câu hỏi này. Có điều anh không ngờ rằng cô lại trả lời. Cô từ tốn uống một ngụm rồi nói chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Người cũng như tên”. Giang Lưu nghe xong liền phì cười. Anh thầm nghĩ, cô vợ này của mình thật đúng là miệng lưỡi sắc sảo. Người cũng như tên - đây vốn dĩ là từ tốt nhưng với trường hợp của Tạ Đông Dương thì không phải. Tên của hắn thường xuyên được nhắc đến trên các tiêu đề của kênh tin tức giải trí. Nếu không phải là có quan hệ không rõ ràng với nữ minh tinh này thì cũng là qua đêm với nữ minh tinh kia.