Chân tình người một đời không quên

Chương 15 : Tỏ tình thất bại

Anh nói: “Hoa Sanh là một cô gái tốt, là do Tạ Đông Dương không có phúc mà thôi.” Giang Lưu từ trước nay không phải loại người tùy tiện đánh giá một ai đó. Nên lời nhận xét này có giá trị rất lớn. Một là nói Tạ Đông Dương vô phúc đã phá hỏng hôn lễ của mình. Hai là ngũ tiểu thư nhà họ Hoa rất ưu tú, anh cực kỳ yêu thích. Không đợi Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển nói gì, Cao Hạc đã nôn nóng hỏi: “Anh à, thật hay giả đó? Anh đừng có mà nói dối bọn em đấy nhé. Sao em lại nghe nói là cô ấy là người rất quê mùa, còn chưa từng đi học, chẳng có địa vị gì ở Hoa gia. Từ nhỏ đã bị bà cụ nhà họ Hoa đem lên núi để dạy bảo. Một người chưa từng đi học, lại còn ăn chay quanh năm thì chắc hẳn cũng chẳng có gì thú vị. Đúng rồi, bên ngoài còn đồn là cô ta còn bị nói lắp, không lanh lẹ, tướng mạo cũng cực kỳ xấu xí, nếu không… tại sao Tạ Đông Dương lại hành xử như vậy? Với tính khôn lỏi như khỉ của hắn, hẳn là sẽ không để nhân tình gài bẫy thế đâu. Suy cho cùng thì chắc là không vừa ý hôn sự này nên mới tiện tay đẩy thuyền tự sa vào cái bẫy của cô nhân tình kia rồi lấy cớ hoãn cưới mà thôi.” Giang Lưu nghe xong chỉ cười, không nói gì. “Trời ơi, anh à, anh nói gì đi… em sốt ruột muốn chết rồi đây này!” Cao Hạc nói một tràng nhưng Giang Lưu chẳng đáp lại tiếng nào, vì thế cậu ta lại càng nôn nóng hơn. “Có một số chuyện chân tướng như nào tự mình biết là được rồi, uống rượu đi… Không phải mấy người đã gài tôi trả tiền bữa này hay sao?” Giang Lưu không muốn bàn luận nhiều về Hoa Sanh. Anh vốn dĩ không phải là kiểu người dài dòng, liền chuyển chủ đề sang uống rượu. Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển cũng rất nhạy bén, không hỏi nhiều nữa. Nhưng Giang Lưu là người như thế nào chứ, người như anh lại chịu cưới một người phụ nữ nói lắp, xấu xí, không có học thức về nhà sao? Khẳng định là không… Ngọn nguồn của câu chuyện này e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết. Với tính cách của Giang Lưu, chắc hẳn anh sẽ không công bố những chuyện đó. Bọn họ chỉ có thể đợi cơ hội sau này gặp được cô vợ mới cưới của Giang Lưu mới có thể hiểu rõ. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, bước vào là một cô gái tầm hai mươi tuổi. Cô ta mặc một cái đầm trễ vai và một chiếc túi xách màu xanh nước biển, tất cả đều là kiểu mới nhất của Chanel. Kiểu tóc Bod tinh tế, dung mạo cũng rất xinh đẹp. Vừa mở cửa đã nhìn đến vị trí bốn người đàn ông đang ngồi ở bên kia… Sau đó xông thẳng đến: “Giang Lưu, em có chuyện muốn nói với anh.” “Tống Mỹ Kỳ, tôi có mời cô à, sao lại xông vào như thế. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không biết điều chút nào?” Cao Hạc và Tống Mỹ Kỳ vốn không ưa gì nhau. Hai người họ là bạn học cấp ba, thời đi học đã luôn bất hòa, cãi cọ suốt ngày. Nhà họ Tống cũng là một gia tộc danh giá, tuy không hiển hách bằng tứ đại gia tộc nhưng cũng không phải kiểu mà một gia tộc giàu có bình thường có thể với tới được. Mẹ của Tống Mỹ Kỳ cũng là dì ruột của Tạ Đông Dương. Có một tầng quan hệ như thế, nhà họ Tống càng như dệt hoa trên gấm, ở trong thành phố này cũng xem như có một vị trí nhất định. “Tránh ra, tôi không nói chuyện với anh, tôi muốn nói chuyện với anh Giang Lưu.” Tống Mỹ Kỳ cũng chẳng ưa gì Cao Hạc. Mọi người đều hướng mắt nhìn Tống Mỹ Kỳ, mặt cô ta hơi ửng đỏ, dường như có chút hơi rượu chắc là cũng đã uống không ít. Giang Lưu vẫn thản nhiên cầm điện thoại lướt xem weibo. Khi lướt qua những tin tức liên quan đến chuyện của mình và Hoa Sanh, anh vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy thích thú. “Nói đi.” Giang Lưu đến cả đầu cũng không buồn ngẩng lên, xem ra cũng không có ấn tượng gì tốt với cô gái kia. Quan trọng nhất là cũng chẳng có quan hệ thân thiết gì cả, anh còn không biết cô gái này vì sao lại gọi mình là anh Giang Lưu nữa, chức vị này từ đâu rơi xuống vậy? Tống Mỹ Kỳ cắn môi, trong lòng quyết tâm nói: “Giang Lưu, anh rõ ràng biết em thích anh, tại sao lại còn đi cưới người phụ nữ xấu xí nhà họ Hoa kia? Sao anh lại coi hôn nhân như trò đùa thế. Anh không thấy đến cả anh Đông Dương cũng không thèm cô ta hay sao. Anh tôn quý như thế sao có thể đi nhặt một thứ rác rưởi như vậy được?” Chỉ cần nghe Tống Mỹ Kỳ nói là đủ biết cô ta là người không có não. Tuổi cũng không nhỏ, lại nói chuyện không có suy nghĩ như thế sao? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói cô ta đều nói ra hết. Mặc kệ những điều kia là đúng hay sai nhưng cô ta trước mặt nhiều người nói thẳng như thế khác nào vả vào mặt Giang Lưu? Cái này gọi là tỏ tình sao? Rõ ràng là phá đám thì có. Nghe xong những lời này Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Lưu, cứ nghĩ rằng anh bạn này sẽ tức giận. Thế nhưng không. Giang Lưu vẫn bình tĩnh nhả khói thuốc xì gà, sau đó lạnh giọng hỏi người họ Tống kia: “Tôi với cô rất thân à?” Tống Mỹ Kỳ: … Cô ta mở to mắt, không thể tin được Giang Lưu có thể nói lời lạnh lùng như thế. Thực ra Tống gia và Tạ gia là bà con nhưng chẳng có quan hệ thân thiết gì với Giang gia. Tống Mỹ Kỳ đã gặp Giang Lưu rất nhiều lần, hai người tuy rằng không có quá nhiều dịp gặp gỡ riêng nhưng bà Tống cũng đã không ít lần ngỏ ý với Giang phu nhân rằng con gái họ đang để mắt tới Giang Lưu. Cô ta không tin chuyện này Giang Lưu không biết. Tháng trước khi hai người họ gặp gỡ ở bữa tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của bà cụ Vương. Tuy rằng không ngồi cùng một bàn nhưng lúc Tống Mỹ Kỳ đến chào hỏi, Giang Lưu cũng đã mỉm cười, gật đầu đáp lại. Cô ta cho rằng dù Giang Lưu không thích nhưng cũng sẽ không ghét mình. Nhưng sao hôm nay anh lại có thể nói ra những lời vô tình như thế chứ? Cao Hạc lại có chút hả hê, xua tay: “Ha ha, nhục chưa kìa? Anh tôi chả thân quen gì với cô hết, cô còn muốn nói linh tinh cái gì nữa?” Tống Mỹ Kỳ không có tâm trạng cãi nhau với Cao Hạc, cắn chặt môi, khuôn mặt tủi thân nhìn Giang Lưu. “Anh Giang Lưu, nhà họ Hoa bây giờ đang rất cần tiền nên mới tới cầu xin dì em. Họ muốn gả con gái họ cho anh Đông Dương. Anh cũng biết bọn họ là vì tiền, sao lại để cho bọn họ được như ý chứ? Em… nhà họ Tống em…” Không đợi Tống Mỹ Kỳ nói xong Giang Lưu đã đứng dậy, nhìn bọn người Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển nói. “Đổi chỗ khác đi, ở đây ồn ào quá.” Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển liền theo Giang Lưu rời đi. Cao Hạc sắp xếp mấy người còn lại xong cũng đi theo luôn. Tống Mỹ Kỳ vẫn đứng ngây người tại chỗ, vô cùng xấu hổ. Nghĩ lại thì nhà họ Tống cũng không đến nỗi nào, cô ta không biết vì sao mình lại đến tìm Giang Lưu để nói những lời không có não kia. Giang Lưu thật sự không thích tranh cãi với ai, nhất là với loại con gái không có đầu óc như thế này. Anh quyết định đổi sang một hội quán khác yên tĩnh hơn cùng bạn bè uống rượu và tán gẫu. Dù ủ mưu bắt Giang Lưu trả tiền nhưng lúc thanh toán Vương Quân Hiển lại giành. Không chỉ vậy, mỗi người còn chuyển ba trăm ngàn qua wechat cho Giang Lưu, nói là tiền mừng cưới. Giang Lưu chỉ cười không nói gì thêm. Bọn họ tụ họp vui vẻ mãi đến tận 12 giờ Tần Hoàn Dự mới lái xe đưa Giang Lưu về nhà. Trên đường đi, vẫn còn nhiều thắc mắc nên anh mở lời: “Cậu cứ thế mà kết hôn à?” “Không thì sao? Muốn ly hôn à?” Giang Lưu ngồi ở ghế lái phụ cười khẩy. “Không phải, nhưng nhanh quá khiến tôi vẫn chưa thích ứng kịp. Cậu đã hứa cùng tôi độc thân tới già, sao giờ lại lén lút đi kết hôn như thế hả?” Tần Hoàn Dự trêu đùa. Giang Lưu vẫn chỉ cười không nói. “Tôi rất tò mò về ngũ tiểu thư nhà họ Hoa, rốt cuộc cô ta là người như thế nào mà có thể khiến cho tâm trí cậu đại loạn như vậy.” Dựa vào quan hệ bao năm qua của Tần Hoàn Dự với Giang Lưu, anh ta cũng biết người đàn ông này không phải Lôi Phong. Anh chấp nhận vướng vào mớ bòng bong để cưới cô gái kia thì chắc hẳn cô ấy phải vô cùng xuất sắc. Giang Lưu vẫn chỉ cười.