“ Con thỏ nhỏ đáng yêu , nên gọi ngươi là gì đây? Ừm...... Ta nghĩ muốn, ngươi đã nhát gan như thế , vậy gọi tiểu nhát gan nhé, được không?” Dạ Thủy Linh nhìn tiểu bạch thỏ trong tay nói. Tiểu bạch thỏ giật giật lỗ tai thật dài , như là đồng ý cái tên này , đôi mắt to tròn đen láy, lại chớp chớp, chuyển động không ngừng. “Ha ha! Tiểu nhát gan, sau này sẽ gọi ngươi như thế nhé! Ngoan ngoãn......” Hai người bọn họ một chút cũng không giống như là đi ra săn thú , ngoại trừ con diều hâu vừa rồi, còn lại cũng không có thu hoạch gì. Cực Phong chậm rãi tiêu sái ở trên tuyết , hai người bọn họ trông giống như đôi tình nhân đang dạo trên tuyết. “Cái kia...... Các ngươi không phải có ước hẹn trận đấu sao, hiện tại đã qua thời gian khá lâu mà chỉ săn được một con......” Như thế này không thua mới là lạ...... Như là biết băn khoăn của nàng, hắn thân ái tựa đầu dựa vào cái gáy trắng ngần của nàng, ái muội ở nàng bên tai thổi khí,” Yên tâm, còn có thời gian,phong cảnh phía trước rất đẹp đấy!” Hắn mới không cần trận đấu, so với cái kia, hắn càng để ý là nàng, đang nói cho dù là thua, hắn cũng đã biết Cách Phổ Tùng Trí sẽ đưa ra cái yêu cầu gì . Không phải là muốn quân đội hắn gia nhập, cùng nhau tiến công Trung Nguyên sao? Đây là mục đích hắn tới đây a! Bị hắn đột nhiên dựa vào gần như vậy , làm cho nàng không được tự nhiên nhúc nhích không yên “Ngươi...... Ngươi ngồi đàng hoàng!” làm gì cùng nàng nói chuyện như vậy a! Hại nàng nổi da gà cả lên. Sax, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng một trận của hắn xuyên qua khu rừng cây im ắng…. Thật là, hắn làm sao vậy a! Từ sau khi Cách Tang Vương kia đến nơi này thì tính cách của hắn trở nên quái lạ. Không biết qua bao lâu, bọn họ xuyên qua rừng cây, liếc mắt một cái nhìn lại cảnh sắc u nhã, mặt hồ vốn dĩ có những cơn sóng màu lam nho nhỏ lăn tăn, hồ nước nay đã kết thành băng,ngọn cây bị tuyết đọng bao trùm bởi vì ánh mặt trời chiếu xuống nên tuyết tan rơi xuống như những giọt mưa tí tách. Bầu trời trong xanh, chim nhỏ bay qua thành đàn , những chú bướm xòe rộng đôi cánh như đang múa trong gió, quả thực là tiên cảnh nhân gian . “Oa! Đẹp quá a!” Dạ Thủy Linh kinh hô. Con ngựa đi vào ven hồ kết băng thì dừng lại, Xích Nhĩ Đa ôm Dạ Thủy Linh xuống ngựa, mà Dạ Thủy Linh trên tay đang ôm con thỏ. Mặc dù có ánh mặt trời, nhưng độ ấm như trước rất thấp, vừa mở miệng, từng trận khói trắng sẽ theo miệng toát ra, có thể thấy nơi này rất lạnh. “Nếu không phải tối hôm qua có bão tuyết, phong cảnh nơi này sẽ đẹp hơn.” Hồ nước trong suốt, ngay cả những chú cá nhỏ bơi lội đều có thể xem rất rõ ràng. Một trận gió lạnh từ đối diện đánh úp lại, làm cho nàng rụt lui cổ, ô...... Thật lạnh a! “ Nhĩ Đa...... Nơi này có củi không?” Nói như vậy bọn họ là có thể một bên thưởng thức cảnh đẹp, một bên đốt lửa sưởi ấm . “ Nàng định làm cái gì?” Nữ nhân này không biết lại đang suy nghĩ cái gì . Chẳng lẽ hắn không biết nàng hiện tại rất lạnh sao?” Đốt lửa a!” Người cổ đại không phải đều đánh lửa sao? Nếu thời đại kia của nàng a! Phương tiện ấm áp bao còn có thể mang theo tùy thân , thật tốt a! Căn bản là không cần giống như hiện tại thế này, lạnh đến chết được, không có bật lửa, lại không ấm áp bao. “Có là có! Nhưng mà phải đi tìm.” Xích Nhĩ Đa nói. “Vậy ngươi nhanh đi a!” Nàng thúc giục đẩy đẩy vào lưng hắn, muốn hắn nhanh tìm. Hắn nhìn quanh bốn phía liếc mắt một cái, có chút lo lắng nàng ở trong này một mình , nói không chừng hắn vừa đi, nàng liền gặp gỡ mãnh thú ăn thịt người thì làm sao? “Không cần lo lắng ! Ta đứng ở chỗ này chờ ngươi, nhanh đi, nhanh đi.” Nơi này chỉ có một mình nàng , còn lo lắng cái gì? Không lẽ Cách Phổ Tùng Trí lại đột nhiên xuất hiện? Không, hẳn là sẽ không, bọn họ đi hai đường khác nhau, cho nên hẳn là sẽ không gặp được mới đúng. “Vậy được rồi! Ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong này, không cho phép chạy loạn.” Xích Nhĩ Đa dặn dò nói. Nàng cũng không phải tiểu hài tử, “Đã biết rồi!” Nhìn hắn phất phất tay. Ngay sau khi hắn xoay người , con thỏ nhỏ trước ngực Dạ Thủy Linh không biết thấy cái gì nhưng lại đột nhiên nhảy xuống đất, tiếp theo nhảy lên mặt hồ đang kết băng .