Chân Linh Cửu Biến
Chương 1703
Sau khi Lục Bình rời đi không lâu, không gian ở phương hướng hắn phất tay lúc trước đột nhiên rung chuyển. Một lão viên râu tóc bạc trắng trong tay chống một cây mộc trượng cơ hồ cao hơn gấp hai so với nó chậm rãi đi ra từ trong phong tuyết. Sau lưng nó còn đi theo hai con Linh Minh Cự Viên cấp bậc Thuần Dương, chính là tiền tướng quân Viên Phá Không cùng với hậu tướng quân Viên Phá Nguyệt.
Mà lúc này hai con Thuần Dương cự viên lại lộ ra cung kính dị thường đối với lão viên vừa lùn vừa mập trước người.
- Không đơn giản, lấy Thuần Dương lực địch Chân Linh tồn tại như vậy, lại còn có thể có phát hiện bọn ta ở một bên dòm ngó, từ đầu chí cuối đều ở đây đề phòng bọn ta!
Lão viên mặt mũi thần sắc thưởng thức, trong miệng sách sách tán ngợi.
- Tuy nhiên mượn Chân Linh tu sĩ tâm có điều cố kỵ, không cách nào ở phương thế giới này toàn lực thi triển ra tu vị tự thân tiện nghi thôi, lão thúc cần gì phải khen tiểu tử ấy đến tận trời!
Viên Phá Không dĩ nhiên quá không phục.
- Hừ!
Lão viên đem quải trương cầm trong tay nên mạnh một cái trên mặt đất. Vết bằng trên mặt đất giống như mạng nhện lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bên trong diện tích mấy dặm phảng phất như đột nhiên động đất vậy.
- Lão phu nếu bây giờ cùng ngươi động thủ, ngươi có thể đỡ nổi lão phu một ngày sao? Sợ là một canh giờ cũng không đỡ nổi chứ!
Viên Phá Không ngượng ngùng mà cười, lúng túng nói:
- Dương Hi bất quá mới vừa thành tựu Chân Linh, làm gì hơn được lão thúc!
Một bên Viên Phá Nguyệt chê cười nói:
- Ngũ ca cũng sớm lên cấp Thuần Dương mấy trăm năm so với Lục Thiên Bình đó!
Viên Phá Không hung tợn nghiêng đầu quát Viên Phá Nguyệt:
- Ngươi không nói lời nào không ai khi người cảm!
Vừa dứt lời, cái ót của Viện Phá Không bị đánh một cái tát của lão viên.
- Không ồn ào nữa, thưởng thức một cuộc đại chiến, kế tiếp không ngại chú ý nhiều một Hà Bắc tu luyện giới đó. Dù sao sau này Chân Linh phái sợ là phải cùng bổn tộc đánh tiếp giáp rồi, vô luận là địch hay bạn đều phải đề phòng một ít. Cô hóa thân này sợ rằng chống đỡ không được quá lâu, chuyện còn lại hai người các ngươi hãy xem mà xử lý. Lão viên ta nhanh chóng trở về Bằng Thạch sơn, cũng không biết có thể kiên trì hơn ba trăm năm nữa hay không, cùng những người này đi vào đại trận đi thông bên ngoài thế giới nhìn một chút. Khai thiên thất tổ được chúng ta phụng nhược thần minh rốt cuộc ở đó để lại gì cho sinh linh của phương thế giới này?
Sau khi nhận ra được có người dòm ngó, Lục Bình một mực không dám thu lại một cây thất sắc linh và khác trôi lơ lửng tựa đỉnh đầu, mà thủy chung duy trì một hợp chân nguyên cuối cùng khiến cho khai thiên thần thông phong ấn trong một cọng linh vũ đó thủy chung thuộc về trạng thái tùy thời có thể khai ích.
Lục Bình tiện tay triệu hồi Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly cùng với cây kéo Lưỡng Đoạn hai món Thuần Dương linh bảo bị thiên phạt cắn trả đánh bay, hắn cũng không quay đầu lại một đường phi độn về phía nam.
Sau khi Lục Bình mới vừa tới nơi tiếp giáp giữa Bắc Băng nguyên cùng Hà Bắc tu luyện giới, hắn bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, loại cảm giác như gai ở lưng trước đó rốt cục hoàn toàn biến mất.
Lúc nãy, ở một bên dòm ngó tuyệt đối là một vị Chân Linh tu sĩ không kém gì Dương Hi lão tổ, chí ít cũng phải là sự tồn tại của một vị Chân Linh hóa thân khối lỗi. Hơn nữa bên cạnh ông ta ít nhất còn cất giấu hai vị Thuần Dương, vậy đã nói rõ đối phương đương nhiên xuất phát từ một chỗ thực lực cực kỳ mạnh mẽ mới đúng.
Nếu không phải trước đó Lục Bình khuynh hướng Thuần Dương pháp tướng nghịch chuyển bổn nguyên rót huyết mạch chân nguyên, khiến cho Long chi pháp tướng phát giác sự tồn tại của người dòm ngó, Lục Bình cũng không cuối cùng tế lên nguyên thần đại trận sau đó mạo hiểm không thả ra Long chi pháp tướng, nếu không hắn ngăn cản sẽ càng thêm dễ dàng một chút.
Sau khi cảm ứng của Long chi pháp tướng thoát khỏi loại cảm thụ bị người giám thị trước đó, Lục Bình bấy giờ mới đổi buông lỏng tay trái nắm chặt. Một đoàn thất sắc hỏa diễm nhàn nhạt trôi lơ lửng trong bàn tay của hắn, hỏa diễm nhảy lên lộ ra như ẩn như hiện.
Một đoàn hỏa diễm này là một đoàn hỏa diễm mà trước đó Lục Bình kích phát một cọng thất sắc linh và sau khi khai thiên thần thông buông thả phong ấn bị thiên phạt cắn trả hóa thành tro bụi mà hình thành.
Trước đó Thiên Tượng lão tổ cũng từng khai ích một cọng thất sắc linh vũ phong ẩn khai thiên thần thông, nhưng cọng linh vũ đó chưa hề đưa tới thiên phạt cắn trả, hôm nay vẫn ở chỗ cũ trong tay Thiên Tượng lão tổ. Hơn nữa Thiên Tượng lão tổ còn phát hiện, khai thiên thần thông phong ấn trong linh vũ tựa hồ không biến mất, mà là đang chậm rãi thu nạp linh khí tràn ngập trong hư không bốn phía, phảng phất tự đi khối phục vậy, chẳng qua quá trình khôi phục hiển nhiên cực kỳ rất dài.
Một đoàn hỏa diễm trong tay Lục Bình hiển nhiên không thể trở về hóa thành thất sắc linh vũ nữa, nhưng hắn lại nhận ra một đoàn hỏa diễm là một đoàn hành hỏa bản nguyên chi khí cực kỳ tinh thuần ngưng tụ mà thành. Sau khi Chân Linh tu sĩ bước đầu ngưng tụ thành hoa chúc tính, đối với tu vi tăng trưởng bồn nguyên rất có hữu ích viên mãn.
Lúc này Lục Bình cần phải nhanh một chút trở về Hà Bắc tu luyện giới ổn định cục diện. Lần này cùng Dương Hi lão tổ ở Bắc Băng nguyên đại chiến hai ngày gây ra động tĩnh lớn như vậy, tu luyện giới lúc này sợ rằng sớm đã bị huyên náo phí phí dương dương. Nếu mình không thể kịp thời chạy về, không gánh nổi một ít thế lực nhận định Lục Bình không là đối thủ của Chân Linh tu sĩ nhân cơ hội làm khó dễ Chân Linh phái.
Nhưng trên thực tế Lục Bình trở về đúng là chấn nhiếp toàn bộ đối thủ của tu luyện giới Lấy Thuần Dương tu vi lực địch Chân Linh!
Nơi này là Trung Thổ tây nam địa vực, là chỗ tiếp giáp giữa Vô Tận Sơn Mạch và Tây Hoang chi địa. Khí lưu ôn nhuận từ nam hải tới mang đến nước mưa đầy đủ cho nơi này, những địa thế cao vút lại khiến cho nơi này rất khó tạo thành rừng rậm diện tích lớn, ngược lại thì mảng lớn thảo nguyên khiến cho đây nhìn qua điểm phô một tầng địa thảm màu xanh biếc.
Mấy chục đạo độn quang lúc này đang xẹt qua bầu trời tới phía trong, người đầu tiên trong độn quang chính là Cửu Huyền lâu đã từng là thứ nhất đích truyền Nhất Nguyên lâu chủ Ngụy Chấn. Mấy chục đạo độn quang còn lại sau lưng là một phần nhỏ tinh anh tu sĩ có chừng của Cửu Huyền lâu còn dư lại từ Trung Thị Thanh Minh Giang trung hạ du địa vực một đường phá vòng vây tới, trên người bọn họ gánh vác là cả Cửu Huyền lâu truyền thừa kéo dài.
Trung Thổ đã không còn là đất đặt chân của Cửu Huyền lâu, những thế lực lớn nhỏ chia nhau Cửu Huyền lâu lúc này hận không giết chết hết toàn bộ tất cả mọi người Cửu Huyền lâu tu sĩ, cũng khiến cho vật mà bọn họ nắm trong tay vĩnh viễn không lo lắng gì ở phía sau nữa. Cho nên bọn họ chỉ có thể thoát khỏi Trung Thổ, đi tới đất nghèo nàn rất hiếm vết chân người này, ý đồ ngày nào đó sẽ cuốn gói trở về.
Ngay lúc đó, từ trong độn quang truyền đến một tiếng thét kinh hãi, khiến cho độn quang chỉnh tề ở bầu trời nhất thời lọt vào trong hỗn loạn.
- Đại sư huynh, chuyện gì xảy ra?
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
20 chương
32 chương
306 chương
676 chương
100 chương
898 chương
3 chương
5 chương
511 chương