Chân Linh Cửu Biến
Chương 1657
Trong khi đó, Thiên Tượng lão tổ lấy Thiên Hà khuế cho gọi ra đòn sát thủ mà năm đó Thái Sâm lão tổ lưu lại trước mặt biển lửa ngất trời này trong nháy mắt bị nuốt mất tiêu biến đi. Trong biển lửa tràn ngập hư không chỉ còn lại có sét đánh đây trời, nhưng đúng là vẫn không cách nào xông phá | biển lửa trói buộc.
Đường đường hai vị Thuần Dương, nhân vật đính lương của tu luyện giới đệ nhất thế gia như vậy, trước mặt biển lửa nhìn như bình thường không gì là không chút sức đánh trả, liền như vậy bao phủ trong biển lửa bộc phát ra từ trong linh vũ.
Nếu như nói hai vị thuần dương có vẻ như không chút chống đỡ lập tức lặng yên không tiếng động, bỏ mạng trong biển lửa bình thường không có gì lạ này, phảng phất cảm thấy vô cùng tức tưởi vậy, lúc này nhìn lại hướng bầu trời có thể rõ ràng cảm nhận được một cổ hỏa diễm phát ra từ trong linh vũ rốt cuộc có uy lực ra sao.
Cánh cửa không gian do Thiên Hà khuế biến thành chạy chồm thiên hà chiếu xuống đồng dạng là đòn sát thủ của Thái Sâm lão tổ thành tựu Chân Linh năm đó vì Chân Linh phái lưu lại. Nhưng đối mặt biển lửa phóng lên cao, toàn bộ thiên hà không ngờ trong nháy mắt bị nướng đó thành sương trắng đầy trời. Nếu không phải Thiên Tượng lão tổ lúc này đã tỉnh hồn lại từ trong uy năng của biển lửa, không tiếc hao tổn bản mệnh chân nguyên kịp thời thu hồi Thiên Hà khuê, sợ rằng Nhị kiếp linh bảo do Thái Sâm lão tổ vì Chân Linh phải lưu lại sẽ đồng dạng phải chốn thần biển lửa.
Uy năng cực lớn của bản mệnh linh và làm cho cả Thiên Linh sơn toàn thể mấy ngàn Chân Linh phải tu sĩ tất cả đều thất thanh. Hết thảy mọi người đều chấn động với thiên địa vĩ lực do khai thiên thần thông hiển lộ ra. Hai vị Thuần Dương, lại bị đốt cháy thành hư vô không chút lực giãy giụa như vậy. Thiên Hà thần thông do Thái Sâm lão tổ lưu lại trong nháy mắt bị đốt thành hư vô. Khu vực kể cả hư không của Chân Linh phái hộ phái đại trận bị biển lửa xuyên thủng cùng bị đốt thành hư vô, đến bây giờ đều không thể tự đi khôi phục, chỉ có thể đợi đến sau khi không gian khôi phục ổn định lần nữa bố trí chữa trị.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm trên một cọng thất sắc linh vũ lắc lư dằng dặc bay xuống phía dưới sau khi biển lửa giữa không trung thu liễm.
Linh vũ bay xuống trong tay Thiên Tượng lão tổ. Vốn dĩ khí tức của linh vũ huyền ảo bóng loáng lập lòe lúc này dù vẫn là vẻ thất sắc, nhưng cũng chỉ là màu sắc vốn có của linh vũ thôi. Khí tức huyền ảo cũng lộ ra tối tăm, cực kỳ giống một cây vũ mao bình thường thôi.
Bảo vật như vậy cho dù là khai thiên thần thông phong ấn bên trong không cách nào khôi phục. Bản thân của cọng linh vũ cũng đồng dạng là thiên tài địa bảo đứng đầu nhất phương thế giới này. Thiên Tượng lão tổ thận trọng thu hồi linh vũ, lúc này mới phát hiện toàn thể Chân Linh phải hiển nhiên vẫn chưa tỉnh lại từ trong sự chấn động trước đó, thần sắc nhất thời trầm xuống, hỏi:
- Còn lo lắng cái gì?
Toàn thể Thiên Linh sơn nhất thời một hồi ồn ào!
Khi đó Vũ Văn Phi Tường dùng thời gian không ngắn ẩn giấu đến Duyên Khôn đảo phụ cận. Từ Thiện Linh đảo đến Duyên Khôn đảo mảnh hải vực này, Chân Linh phải nhìn như không thèm để ý chút nào, thực ra bên ngoài lỏng lẻo nhưng bên trong thì nghiêm ngặt vô cùng. Vũ Văn Phi Tường mặc dù là đại tu sĩ đứng đầu tu luyện giới hiện nay, muốn lặng yên không tiếng động tránh qua các trạm gác công khai hay bí mật của Chân Linh phái dọc theo con đường này cũng rất không dễ dàng gì.
Nhưng đợi đến thời điểm hắn chạy tới Duyên Khôn đảo phụ cận, hết thảy hiện ra trước mặt cũng làm hắn cảm thấy giật mình. Đường đường thuần dương tu sĩ Lâm Vũ lão tổ lúc này đã bị hoàn toàn trói buộc bên trong trận pháp. Cả người bị quang hoa của trận pháp bao phủ thành một cái kén to lớn mặc cho người xẻ thịt.
Mà cũng chỉ có hai đại tu sĩ xuất hiện trước mắt, một là Chân Linh phái chưởng môn Liễu Thiên Linh, một là Mai Thiên Cầm, nhưng trước đó thấy rõ ràng độn quang của ba vị đại tu sĩ, hôm nay tung tích của người đại tu sĩ thứ ba một chút cũng không. Chẳng lẽ đã vẫn lạc trong song phương mới vừa đấu pháp hay sao?
Mà vào lúc này, Vũ Văn Phi Tường mới đột nhiên chú ý tới, Duyên Khôn đảo dưới chân, một tòa trung hình đảo tự diện tích hơn trăm dặm lúc này không ngờ lại đang chậm rãi chìm xuống trên mặt biển!
Vũ Văn Phi Tường đột nhiên cảm thấy tâm quý dị thường!
Ngay vào lúc đó, một cổ sát cơ bén nhọn đột nhiên bao lấy Vũ Văn Phi Tường lại.
Bị phát hiện rồi!
Vũ Văn Phi Tường không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Vị đại tu sĩ thứ ba rốt cục xuất hiện, chẳng lẽ người này chính là Thiên Tượng lão tổ? Không hổ là là phía sau màn thôi thú Chân Linh phai quật khởi, sát cơ như thế này quả thật tàn nhẫn!
Chẳng qua khí tức của người này làm sao có thể làm mình quen thuộc như vậy?
Vũ Văn Phi Tường nhanh chóng lui ra, một kích tràn đầy sát cơ rơi vào chỗ trống, thân hình ẩn giấu trong hư không bao lộ ra, làm Vũ Văn Phi Tường thất kinh:
- Ân Thiên Sở, không ngờ là Ân Thiên Sở, không phải là Thiên Tượng lão tổ. Thiên Tượng lão tổ đi đâu?
Vũ Văn Phi Tường trong nháy mắt đã nghĩ tới chỗ mấu chốt. Thiên Tượng lão tổ tất nhiên không tham dự vây công Duyên Khôn đảo vây lấy Lâm Vũ lão tổ. Một đạo độn quang của đại tu sĩ đó lại là Ân Thiên Sở, Thiên Tượng lão tổ tất nhiên vẫn còn trấn giữ Thiên Linh đảo.
Vũ Văn Phi Tường chớp mắt đã suy đoán tiền nhân hậu quả đến hết tám chín phần mười. Chẳng qua hắn không ngờ rằng trong ba đạo độn quang đại tu sĩ trước đó cũng không có Ân Thiên Sở, mà là Đặng Thiên Minh lấy khí tức của cái vảy vàng tím đánh lừa hết cảm giác của đám người Vũ Văn Phi Tường.
Hỏng rồi, có Thiên Tượng lão tổ trấn giữ, Chân Linh phái hộ phái đại trận tất nhiên vàng như tường đồng vách sắt. Nếu Chân Linh phái vị Thái Sâm lão tố đó lưu lại đòn sát thủ gì, hai vị thúc tổ muốn đánh vỡ Chân Linh phái hộ phái đại trận cũng không dễ dàng, thời gian kéo dài thậm chí có thể xuất hiện bất ngờ!
Không được, nhất định phải nhanh chóng trở về Thiên Linh đảo!
Vũ Văn Phi Tường vừa đọc đến đây, lập tức cố gắng rút người ra rút đi.
Nhưng lúc này Chân Linh phải hiến tế đại trận như cũ bụi bậm lạc định, Lâm Vũ lão tổ càng khó trốn vận ách vẫn lạc hơn nữa. Chỉ đợi đến khi Phi Linh đảo cùng Thiên Linh đảo hợp làm một thể, Lâm Vũ lão tổ lấy thuần dương chi khu sẽ hóa thành sự tồn tại nhân tạo giống như khí linh Như Ngọc trên Chân Linh phải bảo thuyền vậy, dùng để bảo vệ đạo tràng trú địa mới của Chân Linh phái.
Trừ Đặng Thiên Minh vẫn phải chủ trì trận pháp, Mai Thiên Cầm cùng với Liêu Thiên Linh rảnh được tay ra lập tức cùng Ân Thiên Sở liên thủ đuổi lên trước, muốn giữ lại Vũ Văn Phi Tường ở Bắc Hải.
Vũ Văn Phi Tường mặc dù trẻ tuổi tuấn kiệt có mấy người của phương thế giới này, nhưng đối mặt ba vị đại tu sĩ vây công cũng vô lực ngăn cản. May là ngay từ đầu hắn quyết định chủ ý rút đi nên một mực không hề lâm vào ba vị đại tu sĩ vây công. Mà lôi đình độn thuật của Vũ Văn thế gia cũng thực lợi hại, lại để cho hắn chạy thoát ra ngoài. Vụ đào tẩu này có thể nói không chỉ có thoát đi Duyên Khôn đảo rồi...&
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
20 chương
32 chương
306 chương
676 chương
100 chương
898 chương
3 chương
5 chương
511 chương