Lục Bình cười nói: - Hôm nay Kinh Chập đảo hải vực cùng Thính Đào đảo hải vực đã nối thành một mảnh. Nàng trở về Đông Hải cùng Bắc Hải có gì khác nhau chớ. Huống chi chuyện này cuối cùng phải đối mặt. Nàng hãy yên tâm, hết thảy có ta, quả quyết không ai sẽ cho nàng bị ủy khuất. Xích Luyện Anh cười một tiếng hì hì, sau đó lại hỏi: - Chuyện huynh muốn làm rất nguy hiểm chứ gì? Lục Bình chần chờ một chút, vẫn gật đầu một cái, đáp: - Có lẽ sẽ là một đại sư chấn động thiên hạ. Xích Luyện Anh thu nụ cười trên mặt, nói: - Dù sao huynh tự mình cẩn thận là được Phi Lương sơn đấu kiếm lấy Tử Dương cung bị thua mà bế mạc. Tu sĩ của các phải xem cuộc chiến đua nhau rời đi. Lục Bình cùng Xích Luyện Anh một đường đi về phía đông rất nhanh sau đó liền xa xa nhìn vào bờ Ngọc Lan Hà, chỉ cần qua Ngọc Lan Hà thì đến Hà Bắc tu luyện giới, rồi sau đó tới Doanh Sơn biệt viện sẽ có thể thông qua Truyền tống trận bí mật trở về Bắc Hải. Nhưng ngay vào lúc này, độn quang mà Lục Bình giá ngự đột nhiên dừng tại chỗ không hề đi về phía trước nữa. Xích Luyện Anh không rõ cho nên, hỏi: - Sao không đi, xảy ra điều gì... Xích Luyện Anh đột nhiên im miệng không nói, bởi vì nàng thấy lúc này Lục Bình mặt mũi âm trầm như nước. Cho dù khi trực diện Tiêu Bạch Vũ, Lục Bình đều chưa từng giống như hiện tại như vậy. Lục Bình không để ý đến Xích Luyện Anh hỏi thăm, mà chậm rãi xoay người nhìn lướt qua bốn phía, trầm giọng nói: - Lục mô có tài đức gì, không ngờ lại chọc cho chư vị chờ đợi long trọng như vậy! Xích Luyện Anh ở một bên cả người run lên. Nàng cũng bận rộn nhìn lại hư không bốn phía. Đồng thời thần niệm quét ngang bốn phía, nhưng hiển nhiên bốn phía không để cho nàng nhận ra được đầu mối chút nào. Nhưng Xích Luyện Anh chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, vẻ kinh hãi trên mặt ngược lại càng thêm nồng hậu rồi! - Ha ha, Nguyên Phì đạo hữu, xem ra món linh bảo của quý phái cũng chưa chắc thần diệu như lời người nói như vậy sao! Một giọng nói từ trong hư không truyền tới, nhìn dáng dấp khoảng cách Lục Bình cùng mọi người cũng không phải là quá xa. - Hừ, đó là bởi vì thần niệm của người này rất khác hẳn với thường nhân. Nếu đổi thành Ngọc Hành đạo hữu người, chỉ sợ sẽ bị bọn ta mai phục đến sau lưng cũng chưa chắc có thể phát giác! Theo sát đó một giọng nói lần nữa vang lên, hiển nhiên là “Nguyên Phì đạo hữu” trong miệng người nói chuyện lúc trước. - Được rồi, hai vị, chuyện cần thiết nhất hiện nay là nhanh chóng chém chết người này để tránh làm các phái Thuần Dương biết. Đặc biệt là đám người Thất Phiến, Mãn Nguyệt lúc này bị bốn phái cùng với Thủy Tinh cung hai vị Thuận Dương kiềm chế. Người này có thực lực chống lại Thuần Dương, một khi bị hắn thôi diên, mấy vị Thuần Dương phản ứng kịp, Trung Thổ tu luyện giới đối với ít Thuần Dương mà nói thì sẽ ngay lập tức tới. Đạo thanh âm vang lên, Lục Bình phảng phất đột nhiên hiểu được, lạnh giọng nói: - Thái Huyền tông Vô Giới! Lục Bình lập tức đoán được thân phận của người đến, tựa hỗ làm người núp hư không có chút kinh ngạc, sau chốc lát trầm mặc, đạo thanh âm trước đó lần nữa vang lên, nói: - Lục đạo hữu quả thật lợi hại, không ngờ lại nhớ mãi không quên tại hạ. Xem ra hôm nay nhất định phải khiến cho các hạ bỏ mạng ở đây rồi, nếu không bọn ta ăn ngủ không yên! Ánh mắt của Lục Bình tiếp tục quét ngang hư không bốn phía. Hàn quang ba thước từ trong hai mắt Lục Bình thân súc không chừng, cười lạnh nói: - Thủy Tinh cung Nguyên Phi, Ngũ Hành tông Ngọc Hành, Thái Huyền tông Vô Giới, còn có ai nữa cùng đi ra đi, chỉ ba người các ngươi không ngăn được tại hạ! - Lục Thiên Bình, ngươi có từng nghĩ đến lại có thời điểm như thế này! Một đạo thanh ân hung ác truyền tới khiến cho thần sắc Lục Bình chợt giật mình, nói: - Thì ra là Đông Dật tiền bối một mực tránh ở Trung Thổ, khó trách ở Bắc Hải một mực không thể tìm tới tung tích của các hạ. Tuy nhiên bốn vị đại tu sĩ liên thủ mặc dù thực lực không kém, nhưng muốn lưu lại tại hạ sợ rằng như cũ có chút khó khăn! - Ha ha ha ha, Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên quả thật hào khí can vận, như vậy thêm lão phu nữa thì sao? Một đạo thanh âm thô kệch vang vọng giữa hư không, nhưng nghe ra tựa hồ đã lộ vẻ rất già rồi. Lục Bình lại có thể cảm nhận được khí thế đột nhiên phát ra từ trong hư không đồng dạng là một vị pháp tướng hậu kỳ điển phong đại tu sĩ. - Ha ha, Bắc Hải Chân Linh phải có thể ở tu luyện giới có thanh thế như vậy, cũng có gần một nửa duyên cớ đều trói buộc với một người này. Nếu hôm nay giữ lại hắn tại đây, Chân Linh phải bất quá vẫn là một Bắc Hải thiện bị tiểu phái mà thôi! Vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ thứ sáu lên tiếng, Lục Bình khó giữ vững thần sắc bình tĩnh trên mặt nữa. Bởi vì thời điểm này thần niệm của Lục Bình rốt cục theo khí thế không ngừng bộc phát hiển lộ xông phá linh bảo bao trùm che giấu trước thân hình mọi người. Lần này người mai phục chuẩn bị phục giết Lục Bình không phải là sáu, mà là mười bốn! Lục Bình vốn còn muốn hiểu rõ rốt cuộc ai muốn bày cục diện tới vậy giết hắn như vậy. Khi hắn âm thầm lấy thần niệm bí thuật phá hỏng bí thuật che giấu thân hình của linh bảo đến từ Thủy Tinh cung, rõ ràng phát giác tu sĩ phục giết hắn không ngờ lại nhiều tới mười bốn người Số lượng thật to! Rốt cuộc là ai có thể tính toán đến đường tắt trở về của hắn, ở chỗ này bày thiên la địa võng! Lúc này Lục Bình đã bất chấp vấn đề khốn cùng này, hắn muốn nhanh chóng đột xuất vòng vây khi những người kia chưa hiện thân! Chính vào lúc đó, dưới chân Lục Bình đột nhiên nở rộ một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa to lớn. Vốn hư không bổn phía bị cấm cố đột nhiên theo Bạch Ngọc Liên Hoa nở rộ mà bình phục. - Không được, hắn muốn chạy trốn! Vào khoảnh khắc liên hoa trận đồ nở rộ dưới chân Lục Bình, hắn đưa tay kéo một cái Xích Luyện Anh bên cạnh. Hai người đột nhiên hóa thành một chùm hơi nước theo gió phiếu tán. - Hắc hắc, thoát được sao! Phương hướng hư không Lục Bình bỏ chạy một trận lay động, bốn phía linh khí ngưng tụ. Một con bằng điều to lớn đập cánh quanh quẩn lên, rướn cổ ré dài một tiếng. Hơi nước bốn phía toàn bộ hội tụ trong miệng bằng điệu. Cùng lúc đó, hư không trái phải Lục Bình đứng yên trước đó hai bên chia ra xuất hiện ba vị pháp tướng tu sĩ. Phương hướng Lục Bình phi độn đến giống vậy cũng có ba đạo độn quang ở hư không hiện ra. Tổng cộng chín vị pháp tướng tu sĩ sau khi Lục Bình đột nhiên phá vòng vây cũng không kịp nhớ thu liễm thân hình. Mà chính vào lúc này, cự hình bằng điều chặn lại phía trước Lục Bình cùng mọi người đột nhiên phát ra một tiếng hú kinh hãi. Khi mọi người nhìn thấy, lại thấy thân thể của bằng điểu đột nhiên từ trung ương bắt đầu bị chém làm hai đoạn chỉnh tề. Một đạo hơi nước xuyên qua từ giữa hư ảnh bằng điểu bị vô giết, chỉ để lại một chút kiếm quang màu u lam chợt lóe rồi biến mất. - Đuổi theo, hắn không chạy được! Chín đạo độn quang hoặc đuổi thẳng, hoặc từ hai bên vòng qua, theo sát sau lưng Lục Bình. Lục Bình cùng Xích Luyện Anh mặc dù hóa thành hơi nước độn trốn, nhưng Xích Luyện Anh đúng là vẫn liên lụy Lục Bình, khiến cho hắn Hóa Thủy thần thông không cách nào tân kỳ toàn công, thủy chung chưa từng thoát khỏi thần niệm của mọi người phong tỏa. Khi Lục Bình mới vừa xung đột linh khí bằng điều ngăn trở, một đạo ánh đạo lẫm liệt đã ngang xuống xé rách hư không bao trùm nửa bên bầu trời mà hắn định rút lui.