Trong tình huống của tu luyện giới đại đa số đều dựa vào thực lực nói chuyện, thực lực đó có lúc ám chỉ là thế lực sau lưng của một người, mà cũng có thể là chỉ thực lực một người. Thất Phiến lão tổ cùng Mãn Nguyệt lão tổ địa vị của hai người cũng không thua với Thuần Dương tu sĩ của những thánh địa tông môn Đặc biệt là Thất Phiến lão tổ, địa vị của ông ta thậm chí cao hơn một ít so với ít người thánh địa Thuần Dương. Thậm chí có lời đồn đãi nói thực lực chân thật của Thất Phiến lão tổ là đứng hàng nhân tộc Thuần Dương thứ hai, kế dưới Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiểu Bạch Vũ. Dưới tình huống này, hai người liên hệ tới đón tiếp Lục Bình đến cùng xem là đủ mặt mũi. Nhưng hôm nay muốn kết thành đồng minh cùng ngũ đại tông môn, có chung đại địch là Thủy Tinh cung, ngũ đại tông môn đoàn kết tất nhiên chắc chẽ. Hai vị Thuần Dương cố ý lấy loại tư thái này tới vì Lục Thiên Bình giương mắt cũng coi là tình hữu khả nguyên. Mặc dù như thế, nghĩ tới thực lực của Lục Thiên Bình biểu hiện ra trước đó, các phái Thuần Dương cũng đều theo bản năng thu liếm ngạo khí trong lòng, đây cũng là sự tôn kính đáng có đối với cường giả. Hai vị lão tổ dân Lục Bình giới thiệu với lão tổ của các phái lần này tới xem cuộc chiến, đồng thời cũng giới thiệu lão tổ của các phái cho Lục Bình. Lão tổ của các phái ngại vì mặt mũi của hai người Thất Phiến lão tổ cùng với thực lực mạnh mẽ chân thực của Lục Bình, tuy nói trong lòng các loại không thoải mái, đại đa số cũng đều thấy qua khuôn mặt tươi cười. Lần này được Tử Dương Cung cùng Liệt Thiên Kiếm phái mời đới, lão tổ của các phái tới xem cuộc chiến trừ ngũ đại thánh địa mỗi người một vị Thuần Dương ra, còn có đám người quen gồm Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ, Phùng Lục lão tổ, Tam Thần lão tổ, ngoài ra còn có hai vị Thuần Dương đồng dạng là trấn phái lão tổ đến từ hai nhà đại hình tông môn của Trung Thổ tu luyện giới. Trừ mười một vị Thuần Dương đang ngồi ra, còn có Trung Thổ cùng với đại tu sĩ của các đại tông môn ở hải ngoại tu luyện giới rất có danh vọng được mời tới. Lục Bình tuy rằng nhận được lễ ngộ rất cao, nhưng hắn lại đem vị trí của mình đặt ở cực thấp. Nếu là hai tay giao thủ, z Lục Bình hiển nhiên muốn tranh thắng, nhưng hôm nay chẳng qua là biết nhau, Lục Bình đương nhiên không ngông cuồng đến chung quanh thụ địch. Trong quá trình Thất Phiến lão tổ hai người giới thiệu, vẻ mặt Lục Bình nhún nhường, nhất luật lấy hậu sinh vãn bối làm lễ ra mắt với lão tổ của các phái. Điều này ít nhiều làm trong lòng một ít tu sĩ của các phái kiêng kỵ thực lực của hắn dễ chịu hơn rất nhiều. Trong đó bao gồm Lăng Vân cốc Trường Sinh Tử lão tổ, mặc dù trong lòng ông ta vẫn hận Lục Bình vô cùng, nhưng cũng không vào lúc này hủy đi mặt mũi, như vậy chỉ có thể khiển các phái càng thêm coi thường Lăng Vân cốc. Đối với Lục Bình ngoài mặt bồi lễ ông ta cũng chỉ là biểu lộ nhàn nhạt, chẳng qua hỏi: - Lục đạo hữu lúc nãy sử dụng thần thông cũng kỳ lạ, đặc biệt là thủy châu sinh ra trong bụng vẫn giao càng thêm uy lực mạnh mẽ. Chính là không gian thu hộ của lão tổ đều có thể đánh xuyên. Lục đạo hữu dựng đường bản mệnh linh thủy sao, không biết đạo hữu có thể cho biết hay không? Lục Bình cười đáp: - Đây cũng không phải là bí mật gì, Trường Sinh Tử tiền bối ánh mắt như đuốc, đây đích xác là vãn bối dựng dưỡng bản mệnh linh thủy, gọi là “Tam Quang Thần Thủy”! Tam Quang Thần Thủy, lão tổ của các phái đều yên lặng đem danh tự này ghi tạc đáy lòng. Không chỉ chính bọn họ phải nhớ kỹ, sau khi trở về các phái tông môn sẽ còn báo cho môn hạ tu sĩ, để cho bọn họ nhớ Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên bản mệnh thần thông lần này. Đó là bản mệnh lệnh thủy có thể ngay cả Thuần Dương tu sĩ thủ hộ thần thông người đều có thể dễ dàng đánh xuyên, thần thông có một. - Tam Quang Thần Thủy Trường Sinh Tử tự lẩm bẩm: - Tuyệt lắm một Tam Quang Thần Thủy! - Ha ha, Lục đạo hữu lần này đại xuất danh tiếng, tu sĩ của các phái trong tay đạo hữu lên cấp sát vũ mà về. Đường đường thánh địa thứ nhất đích truyền, không ngờ lại bị đạo hữu một chiều mà bại. Sau ngày hôm nay, uy danh của Lục đạo hữu ở tu luyện giới sợ rằng cao hơn một tầng lầu! Thực lực của Lục Bình mặc dù đủ lão tổ của các phái kiêng kỵ, lại có Thất Phiến lão tổ cùng Mãn Nguyệt lão tổ vì hắn giương mắt, nhưng đây cũng không nghĩa là chưa có người hủy đi mặt mũi. Một đạo tiếng cười lớn vô cùng âm hiểm truyền tới chỉ nghe trong tại Lục Bình. Ngũ Hành tông Thuần Dương lão tổ Thủy Linh Tử một câu nói chẳng những làm đám người Thất Phiến lão tổ mặt hiện lên sắc mặt giận dữ, chính là trên mặt của Trường Sinh Tử cũng không dễ nhìn. Lục Bình cùng Ngũ Hành tông cũng cũng coi là huyết hải thâm cừu rồi. Ngũ Hành Củ Tử bị hắn trước sau giết ba, trong đó hành thổ Củ Tử một mực trước sau có hai người chết trong tay của hắn. Trong lòng Lục Bình tuy giận, thần sắc vẫn bình tĩnh, nghe vậy xoay người lại hướng về phía Thủy Linh Tử cười nói: - Thủy Linh Tử tiền bối nói xem ra cũng không sai, tại hạ tuy nói thừa dịp Lăng Vân cốc Lộ đạo hữu chưa chuẩn bị may mắn thắng một chiều, nhưng điều này thực không coi vào đầu. Chân chính làm tại hạ tự hào chính là dựa vào thắng được Lô đạo hữu trận chiến đó đã sanh sanh đem hành hỏa Củ Tử của quý phái bị dọa sợ đến không dám ra tay thảm hại mà chạy! Thủy Linh Tử thần sắc cứng đờ, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống. Mới vừa bởi vì Lục Bình một chiều đánh bay Lô Tri Xuyên, Hỏa Vô Lượng đích xác là tự nghĩ không cách nào chiến thắng Lục Bình trở lui về Phi Lương sơn. Chẳng qua nhắc tới bị Lục Bình dọa sợ đến không dám giao thủ, điểm này tuy nói Lục Bình dùng từ cường điệu, nhưng cũng thực làm Thủy Linh Tử không cách nào cãi lại. Trên thực tế mới vừa tự nghĩ thắng không nổi Lục Bình trở lui trở về Phi Lương sơn đầu chỉ một mình Hỏa Vô Lượng, nhưng Lục Bình chỉ để ý bắt lại một mình Hoa Vô Lượng. Một bộ dáng vẻ ta chỉ có thấy Hoa Vô Lượng, những người khác ai cũng không thấy. Thủy Linh Tử cũng không thể cãi | lại nói còn có những người khác, làm như vậy không khác nào đem tất cả môn phái tu sĩ toàn bộ đắc tội một lần. Tuy nhiên Thủy Linh Tử mặc dù giận không nói gì, một bên Hòa Vô Lượng lại không thể vì vậy nuốt một hơi, nếu không ngày sau hắn làm gì còn có thể ở tu luyện giới ngẩng đầu lên. Ngay cả biết rõ không địch lại Lục Bình, trận chiến này hắn cũng không khỏi không nhảy ra đánh. - Lục Thiên Bình, người lấn hiếp người quá đáng. Tại hạ Ngũ Hành tông Hỏa Vô Lượng, có dám đánh một trận không? Lục Bình như cười như không quét mắt nhìn hắn một cái. Hỏa Vô Lượng trong lòng chợt máy động, nhưng hắn lại không thể không nhắm mắt đứng nơi đó, trên mặt một bộ biểu lộ tức giận. Không chờ Lục Bình trả lời, Tần Thế Quân sớm đã đi ra khuyên nhủ: - Hóa đạo hữu, Hỏa đạo hữu, cần gì tức giận như vậy. Hôm nay là trên Phi Lương Sơn, các phái tiền bối, đạo hữu đều ở đây, chính là chờ Tử Dương Cung cùng Liệt Thiên Kiếm phái lần thứ hai đấu kiếm. Nếu hai vị ở nơi này đánh nhau một trận chẳng phải là tân khách đoạt chủ sao? Hoa Vô Lượng dĩ nhiên là không có dũng khí cùng Lục Bình đánh một trận, chẳng qua tình thế bắt buộc, trong lão tổ của các phái cùng với tu sĩ cùng lứa kiên quyết không thể mất mặt mũi. Hôm nay có người khuyên can, Hỏa Vô Lượng hiển nhiên muốn mượn sườn núi hạ lư. Ngược lại thì Nam Cung Tiểu Kiếm thấp giọng cười lạnh: - Tần đại quân tử quả thật thiện giải nhận ý!