Một bên Nam Cung Tiểu Kiếm thấy vậy tinh thần chấn động cả lên, hỏi: - Bùi đạo hữu, xảy ra chuyện đại sự gì? Mọi người nhìn Bùi Thành Tú, lại thấy trên mặt của hắn tràn đầy tất cả đều là thần sắc cổ quái, dường như đang khó có thể tin, lại giống như cảm thấy tức cười buồn cười, nhưng dường như đang cố kỵ cái gì không dám cười ra tiếng. Theo sát đó lại hiện ra một đạo vẻ mê võng, cho tới trên mặt của hắn tràn đầy vẻ phức tạp, thậm chí ngay cả Nam Cung Tiểu Kiếm hỏi thăm đều không nghe được vậy. Mọi người mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà Bùi Thành Tú ở thực lực cũng có thể được liệt vào hạng trung trong mọi người, lại là bổn địa đồng đạo, các phái đích truyền ít nhiều đều phải cho chút mặt mũi. Mắt thấy hắn tình cảnh như thế, làm sao không biết nhất định là xảy ra chuyện đại sự gì không xong. Cuối cùng vẫn những lão tổ của các phái ở một bên đỉnh núi khác giống vậy cũng đang chú ý bọn họ nhịn không được tức giận. Lạc Nhật tông đại trưởng lão Đàm Trọng lão tổ ho khan một tiếng, hỏi: - Thành Tú, xảy ra chuyện gì cớ sao tâm thần thất thủ? Bùi Thành Tú trong giây lát nghe bốn phái lão tổ hỏi thăm, nhất thời một tiếng hao phục hồi tinh thần lại. Hắn biết được mình sợ là mất mặt mũi trước mặt các phái chúng tu, trong lúc nhất thời càng lộ về tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải. Đàm Trọng lão tổ thấy con em nhà mình hốt hoảng như vậy cũng rất có chút không vui, trong giọng nói mang chút thất vọng, nói: - Cầm phi hồng tin đến đây đi! Bùi Thành Tú như trong mộng mới tỉnh, giữa mặt đỏ tới mang tai vội vàng đem phi hồng tin muốn giao cho bổn phái đại trưởng lão. Vào lúc này, bên ngoài Phi Lương sơn đột nhiên rơi xuống mấy đạo độn quang. Mấy tên tu sĩ trẻ tuổi liên tiếp đi ra từ trong độn quang. - Ha, Đông Phương sư huynh, sao người trở lại, không cùng Lục Thiên Bình đó giao thủ sao? - Thủy Tinh cung Tần Thế Quân sao cũng trở lại, nhìn dập sắc mặt của hắn rất khó coi. Chẳng lẽ bọn họ đều thua trong tay Lục Thiên Bình rồi sao? - Thúi lắm, đây mới chút thời gian, hơn nữa, Tần sư huynh làm sao có thể bại! - Thủy sư tỷ, bên này! - Lăng Vân cốc Lô Tri Xuyên giống nho, Tri Xuyên giống như chưa trở về! - Mấy người này là thế nào, sao ai cũng giống như là dừa bị mắc hơi sương vậy chứ? Mấy vị tu sĩ trở về Phi Lương sơn không thể nghi ngờ phải là các thánh địa cùng với đại hình tông môn đích truyền tu sĩ, toàn bộ tu luyện giới đều là hậu khởi chi tú hách hách nổi danh. Chẳng qua những người này sau khi rơi vào đỉnh Phi Lương sơn, sắc mặt của từng người một đều tỏ ra cực kỳ khó coi. Hoặc là sắc mặt âm trầm, hoặc là mặt mũi lạc tịch, hoặc là thần sắc cổ quái, hoặc là khó có thể tin,..., nói tóm lại cũng chưa có một người bình tâm tình khí. - Cái gì, điều này sao có thể? Nơi xa truyền tới một tiếng thét kinh hãi, rõ ràng là vị Lạc Nhật tông đại trưởng lão cầm lấy phi hồng tin từ trong tay Bùi Thành Tú. May là vị lão tổ đó trên ngàn năm hàm dưỡng, giờ khắc này cũng không cách nào giữ vững tâm thái yên tĩnh vô ba của mình, không nhịn được kêu thành tiếng. - Đàm Trọng đạo hữu, cớ gì hốt hoảng như thế? Thất Phiến lão tổ trong lòng chợt động, mở miệng hỏi. Vị Lạc Nhật tông đại trưởng lão mặt mũi cười khổ đem phi hông tin cầm trong tay giao cho trong tay Thất Phiến lão tổ. Thất Phiến lão tổ nhìn một chút nội dung bên trong, “hả” xong một tiếng, theo sát không dấu vết liếc một bên Lăng Vân cốc Thuần Dương lão tổ một cái. Sau đó ông ta bất động thanh sắc đem phi hồng tin giao cho trong tay Mãn Nguyệt lão tổ bên cạnh. Nam Cung Tiểu Kiếm đám đệ tử đời thứ ba mắt thấy các phái lão tổ đều biết được đã xảy ra chuyện gì, trong lòng chợt động, liền vội vàng tiến lên kéo đại sư huynh Đông Phương Ngạn Hồng nhà mình tới đây, nói: - Đông Phương sư huynh, ngươi không phải nói muốn cùng Lục Thiên Bình đó so tài một phen sao, sao vào lúc này trở lại, chẳng lẽ là... Đông Phương Ngạn Hồng cười khổ một tiếng, nhìn nhìn mấy người trở về đỉnh Phi Lương Sơn, hướng Tần Thế Quân nói: - Tần huynh, nếu không ngươi tới nói đi! Tần Thế Quân cũng hiếm thấy lộ ra vẻ khổ sở, nhìn một chút Lăng Vân cốc thứ hai đích truyền Triệu Tri Tiết trong chúng tu, nói: - Đông Phương huynh cũng cho tại hạ một vấn đề khó khăn. Tuy nhiên chuyện này sớm muộn đoàn người đều sẽ biết. Ừ, chính là Lục Thiên Bình đó đánh bại Lăng Vân cốc Lô đạo hữu, bọn ta cảm thấy không tự lượng sức, vì vậy liền đi trước quay trở về! Ánh mắt của mọi người đều nhìn về Triệu Trị Tiết trong đám người, có người tâm tư linh xảo cũng không quên đưa mắt nhìn lướt qua Bùi Thành Tú. Họ lại thấy Bùi Thành Tú cũng mặt mũi vẻ cổ quái nhìn về Triệu Tri Tiết, trong lòng biết được mới vừa Bùi Thành Tú thất thố chỉ sợ có liên quan với Lô Tri Xuyên. Triệu Tri Tiết nghe thứ nhất đích truyền nhà mình thua trong tay Lục Bình quả nhiên trên mặt hiện lên một mảnh thất vọng. Tuy nhiên hắn còn cười mạnh nói: - Thế nào, Lô sư huynh thua trong tay Lục Thiên Bình đó xem ra khiến cho chư vị kinh ngạc như vậy sao? Dù sao Lục Thiên Bình đó là nhân vật ngay cả Thiên Ma đều có thể đánh lui, Lô sư huynh thua trong tay hắn cũng không tốt làm chư vị như thế chứ? Đông Phương Ngạn Hồng cùng đám người Tần Thế Quân đều cười khan một tiếng, nói: - Phải phải, không sai không sai! Ngay vào lúc này, chỗ lão tổ của các phái tụ tập đột nhiên truyền đến một tiếng giận dữ: - Đáng chết sao dám như thế! Mọi người nhìn lại, thấy Lăng Vân cốc Thuần Dương lão tổ Trường Sinh Tử râu tóc tất cả đột nhiên dựng đứng, khuôn mặt giận không kìm được, nói: - Bắc Hải đáng chết! Sao dám lấn hiếp Lăng Vân Cốc như thế? Lão phu sẽ làm cho hắn tỏa cốt dương hội! Các phái đích truyền tất cả giật mình, duy chỉ có đám người Tần Thế Quân, Thủy Chí Nhu, Đông Phương Ngạn Hồng tựa hồ đã sớm ngờ tới sẽ một dạng như vậy không may may thấy kỳ quái. Mắt thấy lão tổ của các phái đua nhau khuyên bảo, Lăng Vân cốc đích truyền Triệu Tri Tiết lạnh giọng hỏi: - Tần đạo hữu, Thủy đạo hữu, Đông Phương đạo huynh, ta, nhưng một người áo quần chi sợ cũng phải hàng trăm vết thương và lỗ thủng. Tuy nhiên những thứ này không phải trọng yếu nhất, trọng yếu chính là mình đã rơi xuống thế hạ phong trong cách không đấu pháp cùng Lục Bình. Trường Sinh Tử dẫn đầu làm khó dễ trong hai người lại bị Lục Bình dễ dàng hóa giải. Thế nhưng Lục Bình phản kích lại làm cho Trường Sinh Tử không thể không xuất thủ lần hai, dưới mắt mọi người Trường Sinh Tử đã bị thua một chiều. Ngay lúc Trường Sinh Tử suy nghĩ trôi đi, thần niệm đột nhiên bắt được những giọt nước nhô lên cao chiếu xuống bất ngờ có ba giọt chính xác trước sau đập rơi vào các vị trí đồng nhất của mô hình bình chướng. Trường Sinh Tử âm thầm một tiếng không tốt. Chân nguyên trong cơ thể cổ động muốn tăng cường thủ hộ bình chướng, nhưng đã muộn. Ba giọt thủy châu đã đập xuyên qua vô hình bình chướng, theo sát quả nhiên có giọt thủy châu thứ tư từ nơi đó chợt lóe rồi biến mất xuyên qua trong lỗ thủng, rơi xuống trên người của Trường Sinh Tử. Trong lúc vội vã, Trường Sinh Tử chỉ có thể nghiêng người tránh qua, nhưng áo quần nâng lên lại bị một giọt thủy châu đập xuyên một lỗ nhỏ. Hết thảy đều phát sinh giữa điện quang thạch hóa, tu sĩ tại chỗ người nào không phải là sự tồn tại như Thái Sơn Bắc Đẩu ở tu luyện giới hiện nay. Cho dù các phái đích truyền đó cũng là Thái Sơn Bắc Đấu tương lai, tình tiết đấu pháp trên sân hiển nhiên thấy vô cùng rõ ràng. Sắc mặt của Trường Sinh Tử liên tiếp biến đổi, cuối cùng vẫn giận dữ nhưng thu tay lại. Mọi người đương nhiên không đi giễu cợt một vị Thuần Dương, nhưng trong lòng đối với sự nguy hiểm của Lục Thiên Bình cũng đua nhau nói lên một giai đoạn mới. Đợi đến khi Lục Bình mang Xích Luyện Anh đáp xuống đỉnh Phú Lương Sơn, Thất Phiến lão tổ cùng Mãn Nguyệt lão tổ dân đầu tiến lên đón. Điều này khiến cho Lục Bình cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Hai người này mặc dù cùng lão tổ của các phái đều là Thuần Dương, nhưng có thể lấy một mình mấy lực chống lên một nhà tông môn. Cảnh này khiến thân phận địa vị của bọn họ trong Thuần Dương tu sĩ ở tu luyện giới là cực cao.