Chân Linh Cửu Biến
Chương 1537
Gió nhẹ thổi tới, vẫn đóa nhất thời theo gió hóa thành vỡ tan. Mà hai vị lão giả tĩnh tọa giữa mây lúc trước cũng không có biết lúc nào biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại một cổ trà hương theo gió tiêu tán trong hư không.
Tin tức Lục Bình từ trong Phong Bạo Dương chỉ thân trở về nhất thời oanh động toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới chú ý thế cục thời khắc đó!
Chuyện Lục Bình lấy lực thân thể ngạnh kháng không gian phong bạo trong Phong Bạo Dương mà không tổn hao chút nào, tu vị thực lực như thế này sớm đã chỉ có những Thuần Dương lão tổ vượt qua lần lôi kiếp thứ ba mới có thể làm. Lấy thực lực như thế này mà xét, Hỏa Loạn tộc trưởng Diễm Cửu Tiêu mười có chín chính là chết trong tay của hắn rồi.
Không tổn hao chút nào sao?
Lục Bình không khỏi cười khổ. Mình trở về từ trong Phong Bạo Dương nếu thật không tổn hao chút nào, cớ gì khiến cho Vô Giới lão tổ chạy trốn khỏi từ trong tay của mình?
Xét cho cùng thì, không gian phong bạo trong Phong Bạo Dương còn mang đến thương không nhẹ cho thân thể của Lục Bình. Sau đó hắn lại liên tục ngự sử Thuần Dương pháp bảo lấy hóa thủy thần thông chạy tới Xích Vụ đảo. Đó khiến cho chân nguyên của Lục Bình hao tổn lớn, lúc này mới cuối cùng cho Vô Giới lão tổ cơ hội chạy trốn.
Trước khi rời Hàn Băng đảo, Lục Bình đem một viên ba mươi năm Thọ đan lưu lại cho Thiên Tuyết lão tổ, để cho Thiên Cầm lão tổ chuyển cáo Thiên Tuyết lão tổ. Chân Linh phái đang đứng ở khẩn yếu quan đầu tấn thằng đại hình tổng môn, lúc này không biết có bao nhiêu thế lực thù địch ngoài sáng trong tối tính toán Chân Linh phái. Mỗi một vị pháp tướng tu sĩ cũng có thể là mấu chốt Chân Linh phải đạt được thắng lợi cuối cùng, bản thân Thiên Tuyết lão tổ cần phải tỉnh lại, vạn không thể tâm tro ý lạnh. Huống chi hôm nay trong Chân Linh phái tu sĩ đời thứ nhất chỉ còn lại có bốn người. Thiên Tuyết lão tổ vô luận như thế nào cũng không thể vào lúc này một lòng muốn chết.
Mà sau khi Lục Bình chạy tới Xích Vụ đảo, liên hiệp tu sĩ đóng trên đảo dễ dàng đuối Huyền Linh phái chúng tu cổ gắng thừa dịp cháy nhà hội, hắn lấy được một tin dữ trong miệng của Thiên Luyện từ Thiên Linh sơn chạy tới tiếp viện: sau khi bảo thuyền tiến vào Phong Bạo Dương không lâu, đại khái cũng chính là khoảng thời gian Lục Bình chạy tới Hàn Băng đảo, Thiên Giang lão tổ rốt cục thọ chung chánh tẩm, ở Luyện khí điện tọa hóa. Bốn vị tu sĩ đời thứ nhất của Chân Linh phái còn sót lại đã mất đi một người.
Phùng Hư Đạo trốn, vẻ hoảng hốt sợ hãi trên mặt từ Xích Vụ đảo trốn đi ra sau đó chưa từng biến mất qua.
Chân Linh phái rốt cuộc ẩn giấu bao sâu, bọn họ âm thầm rốt cuộc có bao nhiêu pháp tướng tu sĩ chưa từng bị người phát giác?
Nhớ tới trên Xích Vụ đào gặp phải tu sĩ trẻ tuổi mặt mũi u mê đó, giữa lời nói cử chỉ còn mang một tia ngây thơ, Phùng Hư Đạo không tự chủ có chút không rét mà run.
Pháp tướng trong kỳ tu sĩ trẻ tuổi đó rõ ràng chính là một người được Chân Linh phái giấu để dành một lòng tu luyện không hỏi thế sự, đối với thế thái nhân tình có thể nói là một chữ cũng không biết, nhưng một thân tu vi cũng cao xuất kỳ. Phùng Hư Đạo lên cấp pháp tướng trung kỳ đã hơn trăm năm, nhưng khi trước mặt tên pháp tướng tu sĩ trẻ tuổi lại không cách nào chiếm được tiện nghi chút nào. Thậm chí nếu không phải tu sĩ trẻ tuổi này kinh nghiệm đối địch thật yếu kém, mà Phùng Hư Đạo điển hình là lão gian cự hoạt, chỉ sợ lão ta sớm đã thành người ta đánh hoa rơi nước chảy rồi.
Nhưng đây vẫn không phải làm Phùng Hư Đạo cảm thấy sợ, chân chính làm lão ta cảm thấy tuyệt kinh hãi chính là, thời điểm Huyền Linh phái ở Xích Vụ đảo thừa dịp cháy nhà hôi của đụng phải một cây đinh lớn, thì Lục Thiên Bình đột nhiên xuất hiện trên Xích Vụ đảo!
Đây thật không nên a, người này không phải là đã theo bảo thuyền tiến vào Phong Bạo Dương rồi sao, điều này sao có thể là thật?
Mặc dù Phùng Hư Đạo một lòng hy vọng đây không phải là thật. Nhưng khoảnh khắc Lục Bình xuất thủ, một tia hy vọng cuối cùng của Phùng Hư Đạo bể tan tành. Không nói hai lời, bỏ xuống hết Huyền Linh phái đông đảo đệ tử một mình xoay người bỏ chạy.
Làm Phùng Hư Đạo cảm thấy một tia may mắn là, Lục Thiên Bình đó cũng không tự mình đuổi theo. Nhưng làm lão ta lại cực kỳ căm tức chính là, pháp tướng trung kỳ tu sĩ trẻ tuổi một mực đeo bám lão ta trước đó đang đuổi theo phía sau, hơn nữa tốc độ không ngờ lại một chút cũng không chậm!
Loan Ngọc sau khi lấy được Mộc Loan nhất tộc hoàn chính truyền thừa, tu vị có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Đây là bởi vì trong Hỏa Loan nhất tộc, Loan Ngọc mặc dù được Diễm Vô Cửu lão tổ che chở, nhưng hắn rốt cuộc là Mộc Loan nhất tộc hậu duệ, cho tới bây giờ cũng không dám chân chính một thân một mình đi ra ngoài du lịch, dù là phạm vị thế lực của Hỏa Loan nhất tộc. Cho nên đại đa số thời gian hắn chỉ có thể vượt qua trong lúc bế quan tu luyện.
Mặc dù hắn biết coi như hắn trở thành người đại thần thông cũng chưa chắc không ai không đánh chủ ý của hắn, nhưng ít ra hắn hiểu tu vi càng cao lại càng có thể một phần bảo đảm an toàn của hắn nhiều hơn.
Sau khi lần nữa đi tới Bắc Hải, hảo hữu Lục Bình vì hắn tìm được một chỗ tâm thần sảng khoái. Cả tòa cự hình đảo tự này có linh mạch hùng hồn đựng dưỡng, chẳng những làm hắn thong thả tùy tâm hoạch định khai mở linh viên, hơn nữa chỗ này hắn còn gặp bồn tộc tu sĩ vốn cho rằng đã bị diệt tuyệt, là tức Lục Bình trở lại Bắc Hải. Điều này làm Lâm Hư Thanh cảm thấy kinh hãi dục tuyệt. Cũng may lần này Huyền Linh phái đệ tử được ông ta dẫn đi phần lớn đều an toàn trở về, mặc dù có không ít người trên người mang thương thế, nhưng rốt cuộc bảo vệ mạng sống.
Đạo Thắng lão tổ thấy Lâm Hư Thanh bình yên trở về, không khỏi nói:
- Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!
Lâm Hà Thanh gấp giọng nói:
- Sự bá, Phùng sư huynh vẫn chưa về. Hắn dẫn người xông đến quá sâu, rất có thể nghiệm cùng Lục Thiên Bình gặp gỡ hoặc là đuổi giết. Kính xin hai vị sự bá xuất thủ cứu giúp, đệ tử nguyện dân đường.
Không ngờ Đạo Thắng lão tổ lại nói:
- Ngươi hãy đem tông môn đệ tử an bài thỏa đáng trước, sau đó đi Huyền Linh điện nghị sự.
Lâm Hư Thanh sửng sốt, vội vàng nói:
- Nhưng...
Đạo Thắng lão tổ bỏ lại một câu nói này sau đó xoay người rời đi thẳng. Lâm Hà Thanh khẩn trương, vội vàng hướng Đạo Diễn lão tổ bên cạnh nhờ giúp đỡ.
Nhưng Đạo Diễn lão tổ lại thở dài một cái, vỗ vỗ bờ vai của ông ta, nói:
- Ngươi có thể trở về là tốt rồi! Trước đó sư huynh chưa ra đảo liền bị Thiên Tượng chặn đến cửa nhà.
Dứt lời ông ta cũng xoay người rời đi..
Thần sắc trên mặt Lâm Hư Thanh biến ảo, chỉ chốc lát sau, tựa hồ suy nghĩ minh bạch chuyện đã xảy ra, tự lẩm bẩm:
- Đại thế đã qua, đại thế đã qua rồi!
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
614 chương
3399 chương