Một bình tinh huyết này muốn luyện hóa rất không dễ dàng, Lục Bình cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này luyện hóa. Dù sao bên trong động thiên này còn có hai con Hỏa Loan mắt lom lom. Hắn chẳng qua là trước tiên đem nó dung nhập chảy vào trong huyết mạch đợi sau khi trở ra động thiên lần nữa bế quan luyện hóa, tin tưởng đến thời điểm đó tu vi tự thân của Lục Bình cũng sẽ vì vậy mà nước dâng thuyền cao. Đây cũng là linh cảm của Quy huyết mạch ban đầu. Nếu không Lục Bình cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp đem tinh huyết tạm thời hòa vào huyết mạch nhanh như vậy, đợi thời điểm luyện hóa. Dù vậy, trong quá trình Lục Bình đem một bình tinh huyết tạm thời dung nhập vào huyết mạch tự thân còn cần vận chuyển tu luyện công pháp không gián đoạn. Mà trong quá trình đó vẫn có số ít tinh huyết bị hoàn toàn luyện hóa, Lục Bình thậm chí có thể rõ ràng nhận ra được tu vị tự thân tăng trưởng. Mặc dù quá trình này vị hồ kỳ vi, nhưng lấy Lục Bình tu vi để uẩn như vậy, có thể bị thần niệm rõ ràng nhận ra được tu vị tăng trưởng đã cực kỳ không dễ. Huống chi tăng trưởng không chỉ là tu vi của Lục Bình, còn có Long chi pháp tướng bên trong tâm hạch không gian! Cũng không biết qua bao lâu, Lục Bình hít một hơi thật dài, đem một tia tinh huyết cuối cùng trong bình ngọc hóa thành huyết vụ nuốt vào trong bụng. Chỉ chốc lát sau, khi đó mới chậm rãi mở ra hai mặt, trong ánh mắt bén nhọn để lộ ra một tia huyết sắc, sau đó ẩn núp không thấy. Lục Bình đứng dậy, cân nhắc bình ngọc trong tay. Ảnh mắt lần nữa rơi vào phù văn phồn phục điêu khắc trên mặt ngoài của bình ngọc. Hắn suy nghĩ một chút, kể cả một đoạn miệng bình bị linh bảo tiến đạo cắt đứt cùng nhau thu vào. Lục Bình thần niệm thoáng qua bên trong, có thể phát giác lúc này huyết mạch giống như sông lớn bôn dũng phát ra tiếng nổ ầm ầm. Lúc này Lục Bình mặc dù đã không thể bế quan tu luyện nữa, nhưng “Long Đằng Tinh Hà quyết” vẫn như cũ tự đi vận chuyển, không ngừng hòa vào Giao chi tinh huyết luyện hóa trong huyết mạch. Rồi sau đó dưới huyết mạch mang động, kể cả chân nguyên tinh hoa trong đó cuồn cuộn thông qua buồng tim xâm nhập vào tâm hạch không gian. Toàn bộ tâm hạch không gian vẫn như cũ bị bao phủ bởi thất thải quang mang từ trong huyết mạch rót vào. Long chi pháp tướng từ khi Lục Bình hút vào thứ một ngụm máu một mực bay vọt ở bầu trời của huyền không hải, quanh thân trên dưới đắm chìm trong thất thải là quang. Có thể nói lúc này tu vi của Lục Bình tăng trưởng chậm chạp, nhưng không lúc nào là không hề trong tăng trưởng nữa. Lục Bình bấm ngón tay hơi tính toán trong đầu chính là cả kinh, vốn cho rằng chẳng qua đem tinh huyết đơn giản hòa với huyết mạch tổng cộng không được mấy canh giờ, không ngờ trước sau chính là hai ngày. Thật may là hai ngày qua ông cháu Diễm Cửu Tiêu chưa từng tìm được. Nếu không một khi đối phương đánh lén, mà mình toàn lực vận chuyển công pháp không rãnh bận tâm lão ta, vô cùng có thể sẽ bị thương trong tay hai người họ. Tuy nhiên đồng thời Lục Bình cũng kỳ quái. Động thiên không gian này cũng không rộng rãi, sao hai ngày trôi qua, ông cháu hai người họ vẫn chưa đối mặt mình. Cùng lúc đó, một bên khác của động thiên không gian, Diễm Linh Cữu nhìn mình tổ phụ vui mừng dị thường đem cái linh vũ thứ ba bỏ vào trong túi, không khỏi hỏi: - Tổ phụ đại nhân, sao đến bây giờ bọn ta đều chưa gặp được Lục Thiên Bình đó? Theo như nói chủ động thiên này không lớn, hai ngày đủ bọn ta gặp nhau. Chẳng lẽ Lục Thiên Bình đó ẩn núp chúng ta, hay hoặc là đến bây giờ Lục Thiên Bình đó chưa từng đánh vỡ cấm chế bên ngoài chỗ di tàng sao? Diêm Cửu Tiêu nghe vậy sự vui sướng trên mặt biến mất không thấy, giống vậy đổi lại một tia vẻ nghi hoặc, đáp: - Không ai đi quản hắn. Hôm nay, bốn cái linh và trong động thiên này đã có ba cái đến trong tay bọn ta. Bảy cái bản mệnh linh vũ của Loan đạo nhân đã có sáu cái trong tay của Hỏa Loan nhất tộc ta, chỉ còn dư lại một cái cuối cùng xem ra chính là nằm ở phương hướng trước đó Lục Thiên Bình đi. Người này rốt cuộc đang làm gì, đợi chúng ta đến nơi đó thì khắc biết! Vào lúc ông cháu hai người Diễm Cửu Tiêu chạy tới chỗ phương hướng Lục Bình, Lục Bình cũng đã trở về đến một 6 chỗ thất thải cấm chế lúc trước trên đường thấy qua. Sau khi hơi làm thử dò xét, Lục Bình hai tay liên tiếp vẫy ra, liên tiếp ba đạo Phá Cẩm Phù lóe ra thất sắc quang hoa bay xuống trong thất thải cấm chế trước mắt. Rồi sau đó ánh sáng của cấm chế cùng phù lục tựu như cùng suy yếu nhạt dần xuống vậy. Đường Lang bò tới trên bả vai Lục Bình, nhao nhao muốn thử hỏi: - Như thế nào, cắt hay không cắt? Lục Bình không vui đáp: - Cắt cái gì mà cắt! Chỗ cấm chế này mất chút thời gian có thể đánh vỡ, nếu để cho người làm hư bảo vật bên trong thì làm sao bây giờ, không phải mỗi một lần đều sẽ có vận khí tốt. Lục Bình dùng “Sấm Thủy Kiếm Quyết” lột ra từng tầng một phong ấn cấm chế đã bị liên tiếp ba đạo Thất Sắc Phá Cấm Phù suy yếu. Lục Bình tiến cấp pháp tướng hậu kỳ vô luận là sự thao túng trên thần niệm hay là nắm trong tay chân nguyên đều đã đạt đến cảnh giới cực cao. “Sấm Thủy Kiếm Quyết” được thi triển ra trong tay của Lục Bình, từng tầng một nối tiếp nhau rót vào trong phong ấn cấm chế, giống như vỏ trứng lột ra từng tầng một vậy. Mà Lục Bình hoàn toàn nắm chắc thu hồi kiếm thuật thần thông trước khi hoàn toàn phá khai phong ấn cấm chế, tránh khỏi thương tổn vật được phong ấn trong cấm chế. Khi cấm chế trước mắt bị Lục Bình từng tầng một tróc cách chỉ còn lại có một đạo thất thải về mông lung cuối cùng, thần sắc của Lục Bình chợt động. Khi thần niệm của hắn có thể đạt được chỗ, hai đạo độn quang đã phá vỡ trường không cấp tốc phi độn tới chỗ phương hướng của hắn. - Tổ phụ đại nhân, động thiên không gian này nếu là di tàng của tổ tiên Loan đạo nhân lưu lại, bên trong trừ bảy cái bản mệnh linh vũ của tổ tiên ra, sẽ có những thứ bảo tàng khác hay không? Nếu không Lục Thiên Bình đó cũng sẽ không suốt hai ngày một mực dừng lại trong góc của động thiên này. Diễm Linh Cữu hiển nhiên có chút lo được lo mất, y mặc dù rất tin tổ phụ có thể chiến thắng Lục Thiên Bình. Nhưng y xem ra thần thái của Diễm Cửu Tiêu lộ ra từ trước, Lục Thiên Bình đó cho dù thua cũng có thể rút đi. Nếu như vậy, người này lấy được bảo vật trong động thiện, Diễm Cửu Tiêu muốn lấy đi cũng không phải dễ dàng như vậy. Sắc mặt của Diễm Cửu Tiêu trầm tĩnh, nhưng trong lòng cũng có chút lo được lo mất. Biểu hiện của Lục Bình quả thật là vượt ngoài dự liệu của lão ta. Hỏa Loạn tộc trưởng vốn có lòng tin mười phần, lúc này cũng tỏ ra vẻ đắn đo không chừng. Ngay vào lúc này, thần sắc của Diễm Cửu Tiêu nghiêm lại. Lục Bình cũng không cố ý ẩn núp thân hình khí tức của mình. Diễm Cửu Tiêu cũng phát hiện Lục Bình đang phá khai phong ấn sau khi hắn nhận ra được ông cháu hai người không lâu. - Cơ hội tốt, tổ phụ đi trước một bước, Cửu nhi theo sau! Dứt lời, Diễm Cứu Tiểu thân hóa một đạo hồng quang, trong chớp mắt bay qua khoảng cách mười mấy dặm. Lục Bình giương mắt nhìn lên, thấy chân trời một đạo hồng quang đột nhiên hóa thành một đoàn hóa cầu thật lớn, hơn nữa càng lúc càng lớn trong mắt của hắn, đập xuống định đầu hắn. Lúc này cấm chế trước người Lục Bình đã chỉ còn lại có một tầng mỏng cuối cùng. Lục Bình thậm chí đã có thể xuyên thấu qua tầng cấm chế này thấy vật phong ấn bên trong là một cái linh và giống nhau như đúc với một cái trong tay hắn. Trên mặt Lục Bình hiện lên một đạo tức giận, trong tay bấm ra một đạo kiếm quyết. Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly đã hóa thành Nhị kiếp linh bảo bay ra từ sau lưng Lục Bình một trận lay động giữa không trung. Kiếm quang rậm rạp chằng chịt từ trên thân kiếm thoát khỏi, hóa thành một mảnh kiểm lãng như núi thét biển gầm, cuốn lên hỏa cầu lưu tinh đập rơi giữa không trung!