Vào lúc Diễm Cửu Tinh đang suy nghĩ dùng biện pháp gì triệu hồi Diễm Cửu Diệp, sáu đạo độn quang đột nhiên rơi xuống chân trời. Lần này chẳng những Diễm Cửu Tinh, chính là Diễm Cửu Diệp trong lòng cũng lạc đăng một tiếng. Người đến kiên quyết không phải là Hỏa Loạn Tộc người mình, lâu như vậy chỉ có thể là Bắc Hải tu sĩ. Phương hướng mà sáu đạo độn quang rơi xuống rõ ràng là bảo thuyền, là Chân Linh phải pháp tướng tu sĩ! Sáu vị pháp tướng tu sĩ hơn nữa chiếc bảo thuyền này của Chân Linh phái, Bắc Hải tu sĩ hoàn toàn chiếm cứ ưu thế áp đảo! Diễm Cửu Diệp không nói hai lời, độn quang dưới chân lập lòe giống như vòng qua bảo thuyền đi trở kích tới địch. Vậy mà độn quang của lão ta chưa vòng qua bảo thuyền, một đạo nhận quang tê liệt không gian đã trước một bước chém ngang tới cản trước người của lão! Diễm Cửu Diệp buộc phải dùng hai tay chống đỡ trước ngực. Một đạo hỏa diếm quang mạc mở ra. Đạo nhận quang này mơ hồ khó thấy vào trong hỏa mạc bị thôn phệ hoàn toàn. Nhưng ý đồ của Diêm Cửu Diệp cố gắng chặn lại Chân Linh phái tu sĩ tiến vào bảo thuyền cũng thất bại. Trên thực tế Chân Linh phái viện thủ chạy tới, không chỉ Diễm Cửu Diệp cố gắng xuất thủ chặn lại, mấy tên Hỏa Loan tộc tu sĩ khác cũng có người biết được nếu mặc cho mấy người đó rơi vào bảo thuyền đối với Hỏa Loạn nhất tộc ý vị như thế nào. Nhưng không chờ tới lúc bọn họ cũng cố gắng xuất thủ chặn lại, mấy đạo bất đồng thần thông từ trên bảo thuyền đột nhiên bộc phát, ngăn lại toàn bộ mấy tên Hỏa Loan tộc tu sĩ. Trong đó có hai đạo hàn quang xanh biếc đột ngột đưa vào trong độn quang của một tên pháp tướng sơ kỳ Hỏa Loan tộc tu sĩ. Không đợi tu sĩ kia lảo đảo ra, hàn quang đã đánh trúng tên tu sĩ đó. Một tiếng kêu đau truyền tới. Vị tu sĩ đó mặc dù không bị thương thế nghiêm trọng dường nào, vậy mà người không tự chủ được ở giữa không trung lăn lộn đi về một bên khác của bảo thuyền. Một đạo thất thải hỏa quang uyển nhược giữa không trung nhấc lên một đạo thải hồng. Mà khi hồng kiều rơi xuống đất trùng hợp chính là bay qua chỗ của Hoa Loan tộc tu sĩ bị đánh bay. Tiếng gào thét thê thảm sẽ ngưng. Hỏa Loan tộc tu sĩ mặc dù được xưng tinh linh trong lửa, nhưng trong thất thải hóa quang chỉ là kiên trì chốc lát liền biến thành tro bụi. Độn quang giữa bầu trời toàn bộ rơi vào trên boong thuyền của bảo thuyền, trong đó người thả ra ngoài thất thải hỏa quang thần thông chính là Thiên Cầm lão tổ. Vậy mà lúc này Thiên Cầm lão tổ mặt mũi ngạc nhiên nhìn về phía Chân Linh phái pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trước đó đánh bay Hỏa Loan tộc tu sĩ về phía bà ta, chính là tiểu sư muội Khương Thiên Huyên của Lục Bình. Kể từ sau khi Thiên Cầm trở về Chân Linh phái, Khương Thiên Huyên đa số thời gian thuộc về bế quan tu luyện, rất ít môn phái lộ diện. Hôm nay lần nữa thấy nàng ta, Khương Thiên Huyên đã ngưng tụ pháp tướng, trở thành một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Huyền nhi, đây là con gái của mình a! Thiên Cầm lão tố đứng trên boong thuyền của bảo thuyền ánh mắt thần sắc biến ảo nhìn chằm chằm Khương Thiên Huyên, trong miệng ngọ nguậy nhưng chưa hề nói ra một câu. Khương Thiên Huyên nhìn “Thiên Cầm sư thúc” xa lạ trước mắt, tựa hồ từ trong ánh mắt quái dị của bà ta nhìn thấu một tia thân thiết, nhưng càng nhiều hơn cũng là áy náy. Điều này làm cho Khương Thiên Huyên có chút không giải thích được đồng thời cũng không khỏi sinh ra chút muốn ý thân cận cùng vị sư thúc trong lời đồn đãi không hợp cùng mẫu thân. Liễu Thiên Linh mặc dù cho tới bây giờ chưa từng nói với nàng những ân oán quá lâu đó, những lời đồn đãi về quan hệ giữa bọn họ trong tông môn cũng không ít. Khương Thiên Huyện đã từng cố gắng hỏi thăm qua phụ thân và mẫu thân. Phụ thân chỉ cười khổ lắc đầu không muốn nói tới. Còn với mẫu thân luôn luôn sủng ái nàng sau khi khiển trách nàng một phen, liền đem nàng nhốt vào trong truyền thừa động thiện bế quan tu luyện, sau đó lại đưa nàng đi Phi Linh sơn mượn linh mạch ngưng tụ ở đỉnh núi để ngưng tụ pháp tướng. Cũng may khi nàng bế quan ở đỉnh Phi Linh sơn vừa vặn đụng phải Cửu sư huynh cũng tới Phi Linh sơn bí mật độ lần thứ hai lối kiếp. Những năm này nàng mặc dù bế quan tu luyện nhiều, nhưng cũng biết vị Cửu sư huynh của mình hiện giờ đã là sự tồn tại có một không hai trong môn phái. Nếu hắn bên trong môn phái lên tiếng, chính là mẫu thân của mình Chân Linh phái chưởng môn làm lão sư của hắn cũng phải thận trọng cân nhắc. Vì vậy nàng đến năn nỉ Lục Bình. Nếu lão sư muốn lưu tiểu sư muội ở chỗ này bế quan, Lục Bình tuy rằng có thể đoán được một hai duyên cớ với quyết định này của lão sư. Nhưng đầu tiên cũng phải tôn trọng ý chí của lão sư, mặc dù không trực tiếp dân tiểu sư muội ra Phi Linh đảo, nhưng cũng đáp ứng vì nàng ở chỗ của lão sự nơi đó thuyết phục cầu tình dùm. Vì thế, Lục Bình sau khi vượt qua lối kiếp không lâu, không đợi tu vi vững chắc đặc biệt bí mật quay trở về Thiên Linh sơn một chuyến vì tiểu sư muội cầu xin tha thứ. Sau khi thầy trò hai người một phen mật đàm, Khương Thiên Huyên quả thật chấp thuận quay trở về Thiên Linh sơn không cần bế quan khổ tu. - Huyền nhi! Khương Thiên Huyện nghe vậy xoay người, thấy chỗ cửa khoang thuyền Khương Thiên Lâm đang mỉm cười nhìn nàng. - Phụ thân! Khương Thiên Huyên nhất thời quên cảm thụ kỳ dị mới vừa rồi, liền nhảy lên nhào tới Khương Thiên Lâm. Khương Thiên Lâm mỉm cười ánh mắt không dấu vết rời đi một cái chớp mắt nữ nhi trước mắt, sau đó cười ha ha nghe nữ nhi phảng phất bách linh điểu rỉ rả bên tai oán trách những năm này đời sống tu luyện nhàm chán. Tuy nhiên hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm cha con hai người bọn họ tâm sự nhau, Khương Thiên Lâm thấy Thiên Thành lão tổ đi tới, vì vậy cười ha hả cắt đứt nữ nhi oán trách, nói: - Tốt lắm tốt lắm! Hôm nay coi như pháp tướng tu sĩ. Nếu để cho bốn phái đệ tử đời thứ tư, thứ năm gặp đều phải gọi ngươi một tiếng lão tổ". Nhưng nhìn người một chút xem vẫn một bộ dáng vẻ không trưởng thành, làm gì có chút xíu khí chất của pháp tướng lão tổ! Thiên Thành lão tổ cười “ha ha” nói: - Khí chất pháp tướng lão tổ gì chứ, pháp tướng tu sĩ có khí chất gì? Sự điệt nữ nhi đừng nghe phụ thân người nói bậy. Bộ dáng như vậy mới khiến cho sự thúc ta cảm giác mình không già! Khương Thiên Huyên khéo léo xưng hô một tiếng “Sư thúc”, biết Thiên Thành lão tổ có lời muốn nói cùng phụ thân, vì vậy tìm một lý do xoay người rời đi. Tuy nhiên sau khi rời đi Khương Thiên Huyên theo bản năng liếc mắt nhìn về phía địa phương lúc trước Thiên Cầm lão tổ đứng yên, mới phát hiện Thiên Cầm lão tổ không biết vì sao khi đó rời đi rồi. - Nhìn dáng dấp những năm gần đây thực lực tăng cường nhưng không chỉ có có bốn phái, trừ các phái mấy lão gia, hôm nay đánh một trận xuất hiện không ít khuôn mặt mới! Thiên Thành lão tổ ngắm nhìn nơi xa Bắc Hải các phái cùng với Hoa Loan nhất tộc tu sĩ vẫn như cũ chém giết làm một đoàn nói. Bảo thuyền đã chuyển hướng muốn rời khỏi. Sau khi đám người Thiên Cầm lão tổ lên thuyền, Diễm Cửu Diệp coi như cố chấp cũng biết bây giờ bảo thuyền càng thêm không cách nào cản trở. Lão ta đã nhìn thấu Chân Linh phái dự định rời đi, rõ ràng chính là muốn để cho Hỏa Loan nhất tộc cùng Bắc Hải các phái lưỡng bại cầu thương. Vậy mà tình thế hiện nay cũng là Bắc Hải các phái cùng Hỏa Loan nhất tộc giảo sát chung một chỗ, dù muốn tách ra cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Toàn bộ Chân Linh phải tập trung trên bảo thuyền cũng tựa như tiến thối, coi như bọn họ nhìn thấu dụng tâm của Chân Linh phái lại không cách nào ngăn cản.&