- Nói như vậy hơn nửa năm này, năm người đó cực kỳ thế thảm đúng không? Có thể khiến cho Ân Thiên Sở nói nhiều lời như vậy, gã tự thuật một lần hết thảy phát sinh ở đạo đàn thế giới hơn nửa năm nay đã cực kỳ không dễ. - Dù sao cũng là năm vị đại tu sĩ, các phái tu sĩ trong đạo đàn thế giới tuy có liên hiệp, nhưng cũng có đoàn thể, tư tâm, lòng nghi ngờ, muốn liên thủ hoàn toàn phế năm người đó cũng không dễ. Huống chi sau khi năm người họ phát hiện chuyện không ổn đã không dám một mình hành động, hết trốn rồi tránh, một lòng chạy trối chết không có người có thể chống đỡ được năm pháp tướng hậu kỳ tu sĩ. Lục Bình gật đầu một cái. Đạo đàn thế giới này thật không nhỏ, nếu năm người đó quyết định chủ ý muốn chạy trốn, muốn đuổi kịp hoặc là vậy giết cũng không dễ dàng làm được. - Không sai, những đệ tử khác của bốn nhà tông môn đó tiến vào đạo đàn thế giới coi như thảm rồi! Lục Bình sửng sốt, lúc này mới phản ứng được bốn nhà tông môn đó một nhà cũng đều không đơn giản, có thể tiến vào đạo đàn thế giới không chỉ có năm vị đại tu sĩ kia. - Ngũ Hành tông đi vào đạo đàn thế giới này pháp tướng sơ trung kỳ tu sĩ có bốn người, đã có hai bị phế tu vi, chỉ có Hóa Vô Lượng cùng với Thủy Chí Nhu chạy ra ngoài cùng năm người kia hội hợp, người của Thái Huyền tông nghe nói cũng phế hai, một lần gặp được Hạ Hầu Vô Thương, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ bị Khánh Ly lão tổ sưu hồn rồi, người của Phi Vân các không biết được, nghĩ đến cũng không khá hơn chút nào, tuy nhiên Linh Vũ tông lần này chỉ có hai tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đi vào, nhưng ngay từ đầu đã bị Hà Bắc tu luyện giới các phái tu sĩ tức giận bắt giữ sau đó chém thành Nhân trệ. - Sao? Lục Bình trợn to hai mắt, nói: - Cái này quả là quá mức rồi! Nhân trệ, tức là chém tứ chi, móc mắt, cắt lỗ tại, cắt đầu lưỡi, đơn giản chính là khốc hình vô cùng vô nhân đạo! Ân Thiên Sở vẫn như cũ là một bộ giọng nói bình tĩnh, nói: - Nghe nói Tề Hạ tông có một tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ tiến vào đạo đàn thế giới đã hạ thủ. Lão tổ nhà mình bị người phế, Tề Hạ tông rơi xuống đã là chuyện sớm hay muộn, nếu không phải ở đạo đàn thế giới giết người tương đương với là đồng quy vụ tận, người có thể đã sớm giết chết! Lục Bình một thời gian cũng không biết nói gì cho phải, sau một lúc lâu, lúc này mới hỏi - Đúng rồi, Thiên Thành sư thúc bọn họ bây giờ ở đâu? Ân Thiên Sở đáp: - Ở cùng Thiên Huyền tông tu sĩ, khi xuất hiện chuyện như vậy, các phái tu sĩ tiến vào đạo đàn thế giới đều tụ tập cùng nhau. Tu sĩ cùng với môn phái có quan hệ không tệ lần nữa tụ tập với nhau. Lục Bình gật đầu một cái, lúc này mới lộ ra yên tâm không ít, nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi: - Sao người tìm tới nơi này được, không ở chung một chỗ cùng Thiên Thành sự thúc bọn họ sao? Ân Thiên Sở đáp: - Ta cũng hoài nghi, nhưng tường vân do Quái Vân Phàm của ngươi biến thành ta cũng đã thấy qua. Trước đó nghe nói có đại tu sĩ quang minh chánh đại ở chỗ này vòng địa bày trận thế bế quan tu luyện, tò mò nên đuổi tới xem một chút, không ngờ tới quả thật người ở nơi này. Lục Bình biết Ân Thiên Sở rất ít thích náo nhiệt. Đám người Thiên Thành lão tố cùng Thiên Huyền tông tu sĩ ở cùng nhau lúc này, nghênh đón tiễn đưa nhiều đi. Ân Thiên Sở hiển nhiên không thể kiên nhẫn hơn nữa, vì vậy một thân một mình chỉ chuyên trong đạo đàn thế giới. Lục Bình nhớ ra cái gì đó, hỏi: - Đúng rồi, ngươi có phát hiện Khánh Âm Thần Thạch, có cơ duyên đã từng được ý niệm truyền thừa của thất tổ không? Ân Thiên Sở lộn cổ tay một cái, hai khối Khánh Âm Toái Thạch cùng một cái ngọc giản xuất hiện trong tay, đáp: - Trong quá trình tu luyện từng nghe được ba câu thất tổ ý niệm, nhưng tác dụng cũng không lớn, cũng không quá tương hợp với ta tu luyện. Khánh Âm Thần Thạch thì lấy được hai khối, nhưng thất tổ ý chí tích chứa bên trong cũng không phải là ta có thể đối phó được, phải xem ngươi rồi. À, đúng rồi, trong ngọc giản còn ghi lại nội dung chân ngôn của bốn câu do ba người Thiên Thành sự bá lấy được cùng với sự cảm ngộ của mỗi người. Lục Bình nhận lấy hai khối đá vụn, sau đó đem một cái ngọc giản ném cho gã, nói: - Ta nghe được năm câu chân ngôn, người xem một chút đối với người có chỗ gì ích lợi không? Tuy nhiên đá vụn cùng một dạng như người thôi, cũng chỉ được hai khối. Trên thực tế Lục Bình lấy được sáu câu chân ngôn, chỉ bất quá “Long Đằng Tinh Hà quyết” thật sâu xa có chút làm người ta giật mình. Hơn nữa ban đầu Lục Bình tiến vào đạo đàn thế giới, ý niệm của Giao đạo nhân cũng chỉ nói năm chữ “Long Đăng Tinh Hà quyết” này, chính là nói cho mọi người Chân Linh phái cũng đầu óc mơ hồ, chi bằng không nói. - Năm câu sao? Nhiều vậy! Lục Bình cũng không biết năm câu chân ngôn có thể làm Ân Thiên Sở kinh ngạc như vậy, kỳ quái nói: - Rất nhiều sao? Ân Thiên Sở liếc mắt một cái, đáp: - Ta được ba câu chân ngôn đã làm Thiên Thành sự thúc bọn họ, còn có người của Thiên Huyên tông, Thiên Nguyệt tông hâm mộ nói vận khí tốt. Thiên Thành sự bá được hai câu chân ngôn, Lưu sư huynh cùng Lôi Địch mỗi người được một đạo chân ngôn thì mỗi người nói mình không uống chuyến này. Thất tổ chân ngôn từ trước đến giờ chỉ dựa vào cơ duyên, một năm này có thể có được một hai lời ý niệm chỉ điểm đã không tệ rồi. Coi như vận khí không tốt, một cậu không nghe cũng là chuyện thường. Ba nhà tông môn mười mấy vị tu sĩ, trừ ta ra chỉ có Tào Kiếm Bình được ba câu chân ngôn chỉ điểm. Lục Bình “ồ” lên một tiếng, gật đầu một cái không thèm để ý chút nào, mà là lấy ý niệm thử dò xét tới hai khối Khánh Âm Toái Thạch do Ân Thiên Sở giao cho hắn. Hai khối đá vụn này một khối xem ra là tới từ đạo đàn của Hổ đạo nhân, trong khi đó một khối khác không thể nghi ngờ khẳng định chính là đến từ đạo đàn của Giao đạo nhân. Khi Lục Bình mới vừa bắt tới tay loại cảm giác quen thuộc đã có thể khiến cho hắn xác nhận. Ân Thiên Sở nhìn thấy Lục Bình thần sắc bình tĩnh, không khỏi hỏi: - Ngươi không thể áp chế ý niệm bên trong toái thạch chứ? Đây chính là chuyện đại đa số đại tu sĩ đều không làm được. Thiên Huyền tông lấy được ba khối Khánh Âm Toái Thạch, trong đó chỉ có một khối bị Khánh Ly lão tổ trấn áp hết ý niệm, lấy được chân ngôn ghi lại bên trong. Hai khối còn dư lại ông ta cũng không thể ra sức. Về phần Thiên Nguyệt tông, lấy được bốn khối đá vụn nhưng trấn áp hai khối, còn dư lại hai khối Thiên Nguyệt tông hai vị đại tu sĩ cũng không thể làm gì. Muốn trấn áp ý niệm của thất tổ bên trong đá vụn căn bản vẫn phải nhìn thực lực. Nhưng dưới tình huống Thuần Dương tu sĩ không cách nào tiến vào đạo đàn, muốn trấn áp ý niệm bên trong toái thạch cũng chỉ có thể xem vận khí rồi. Lục Bình thuận miệng nói: - Hai khối ta lấy được đã xóa sạch ý niệm bên trong rồi. - Xóa sạch, xóa sạch đi sao? Ân Thiên Sở lần nữa không bình tĩnh, trấn áp cùng xóa sạch đi là hai khái niệm khác nhau trời vực. Chỉ cần ở chung một chỗ với người này, gã cảm giác mình nghĩ đến tình táo tâm thần luôn bị người này làm cho cả kinh bất ngờ. Tuy nhiên Ân Thiên Sở rất nhanh chính là vui mừng, nói: - Trấn áp ý niệm bên trong lại có thể có được chân ngôn của thất tổ ghi lại bên trong. Người có thể trực tiếp xóa sạch đi, đây chẳng phải nói hai khối Khánh Âm Thần Thạch đó chúng ta có thể mang đi ra ngoài sao? Lục Bình Từ một tiếng, hỏi tiếp: - Trong tay Thiên Thành sự thúc bọn họ có bao nhiêu Khánh Âm Toái Thạch? Ân Thiên Sở có chút tiếc nuối đáp: - Chỉ có Lưu sư huynh nhặt được một khối thối. Khánh Âm Toái Thạch cũng không phải tìm được dễ như vậy, rất nhiều đá vụn tán lạc ở đạo đàn thế giới, thậm chí sâu chôn dưới đất. Đạo đàn thế giới này mặc dù chỉ là tiểu thiên thế giới nhưng cũng cực kỳ rộng lớn, không có ai sẽ vì Khánh Âm Toái Thạch căn bản không thể nào mang ra khỏi đạo đàn thế giới lại đi đào xuống đất ba thước. - Ở chỗ Thiên Huyền tông... Hai người vừa đi vừa nói, trong lúc vô tình áp lực quanh người Ân Thiên Sở đột nhiên lần nữa tăng áp. Thần niệm đã bị áp áp xúc vào chỉ còn một phần mười lăm so với nguyên gốc, Ân Thiên Sở lúc này mới giật mình, hỏi: - Chúng ta muốn đi đâu vậy? Dưới chân Lục Bình không ngừng, nghe vậy đáp: - Đi tới đạo đàn di chỉ xem thử một chút!