Chân Linh Cửu Biến
Chương 1434
Bích Lân Hồn Hỏa dưới sự gia trì của Long chi pháp tướng hiển nhiên đã làm bị thương nặng ý niệm lưu lại trong thần thạch, nhưng muốn hoàn toàn diệt sạch hiển nhiên cũng không phải quá dễ dàng. Dường như cũng chỉ có lấy Bích Lân Hồn Hoa không ngừng thiêu đốt ý niệm trong đó mới có thể hoàn toàn xóa sạch. Nhưng để thực hiện điều này hiển nhiên phải hao phí thời gian rất dài, mà bây giờ Lục Bình thiếu hụt nhất chính là thời gian.
Vào lúc Lục Bình suy tư có nên vì vậy từ bỏ, nên rời khỏi nơi đây trước hay không, một đạo ý niệm phiêu đãng ở đạo đàn thế giới đột nhiên bị thần niệm bám vào người Long chi pháp tướng bắt được rõ ràng.
“Cái gì là tam ba quang? Tam quang chính là, thể có Tam Linh, hóa làm một, chính là thần thúy, bổn mạng chi hải, Long Đằng cũng thế!”
Ngôn ngữ nặng nề này Lục Bình nghe qua lại cảm thấy quen thuộc vô cùng vì chính là thứ giống đạo thanh âm lúc trước chính danh cho công pháp mà hắn tu luyện.
“Tam quang”, “Thể chi tam linh“...
Lục Bình như có điều ngộ ra. Nếu nói “Thể chi tam linh” xem ra chính là ba loại thiên địa linh vật mà Lục Bình đã từng dung luyện khi đoán đan kỳ. Thiên địa linh vật mặc dù hóa vào chân nguyên, tuy nhiên linh tính vẫn còn, ngưng tụ “Tam quang” hóa thành bản mạng thần thủy, với một đạo bổn mạng chi hải ngưng tụ trong tâm hạch không gian, làm chỗ dung thân chân chính của Long chi pháp tướng!
Long tuy ngạo khiếu thiên địa vũ trụ, những chân chính thuộc về như cũ là ở biển rộng
Cái này lại là một lời nói dùng để điểm rõ khả năng tu luyện bản mệnh thần thông. Thế nhưng khi đó Lục Bình cũng cảm giác được đạo ý niệm này không ngờ thần kỳ dung hội quán thông, biết được loại phương pháp tu luyện của bản mệnh thần thông.
Tam Quang Thần Thủy ngưng tụ mà thành bản mệnh chi hải hiển nhiên là thủ quyết với ba loại thiên địa linh vật của tu sĩ vào lúc đoán đan kỳ dung luyện. Mà uy lực của Tam Quang Thần Thủy lớn nhỏ hiển nhiên cũng thủy quyết với phẩm chất cao thấp của thiên địa linh vật mà tu sĩ dung luyện ban đầu.
Hơn nữa thiên địa linh vật dụng luyện cụ bị đặc tính bất đồng. Đặc tính thần thông của bản mệnh chân thủy ngưng tụ cũng đều không giống nhau, nhưng mà chút bản mệnh chân thủy lại đều được thống xưng là Tam Quang Thần Thủy.
Lục Bình lúc đoán đan kỳ dung luyện ba loại thiên địa linh vật theo thứ tự là Huyền Nguyễn Trọng Thủy, Vạn Diệu Ngọc Lộ cùng Lôi Kiếp Chi Thủy.
Ba loại thiên địa linh vật đó một dày cộm nặng nề, một chạy dài, một dữ dằn, theo sự cảm ngộ của Lục Bình mà tự đi vận chuyển trong cơ thể của hắn, dần dần ngưng tụ thành một giọt Tam Quang Thần Thủy bên trong tâm hạch không gian.
Theo chân nguyên của Lục Bình vận chuyển, bản mệnh chấn thủy như cũ ngưng tụ cuồn cuộn. Tuy nhiên Long chi pháp tướng hiển nhiên đã chờ không được. Một giọt bản mệnh chân thủy ngưng tụ trước hết trôi bên ngoài cơ thể, bị pháp tướng một hớp nuốt vào trong bụng, rồi sau đó hóa thành một đoàn hơi nước xông vào trong Khánh Âm Thần Thạch.
Thần niệm của Lục Bình cũng cảm giác được ý niệm lưu lại bên trong thần thạch thậm chí chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng đã bị hơi nước rót vào trong đó hoàn toàn tan rã.
Long chi pháp tướng sau khi phun ra một đoàn hơi nước dường như cũng tỏ ra cực kỳ mỏi mệt, xoay người chui vào bên trong tâm hạch không gian của Lục Bình. Sau khi thần niệm trở về, Lục Bình cảm giác mình một trận váng đầu hoa mắt trong cơ thể cũng là từng trận trống không. Sau khi một phen xem xét bên trong, Lục Bình không miễn có chút trợn mắt hốc mồm, lúc này bên trong tâm hạch không gian đã lại lần nữa ngưng tụ hai giọt Tam Quang Thần Thủy. Nhưng chân nguyên trong cơ thể đã bị hao tổn đi bảy tám phần mười bởi vì trước sau ngưng tụ ba giọt thần thủy.
Tuy nhiên sau khi Long chi pháp tướng trở về tâm hạch không gian, long trào chẳng qua nhẹ nhàng một chút. Hai chỗ Tam Quang Thần Thủy nhất thời dung hợp chung một chỗ, rồi sau đó thủy châu trở nên lớn hơn tiếp tục bành trướng, cho đến khi bên trong tâm hạch không gian tạo thành một mảnh hổ khổng lồ huyền không.
Long chi pháp tướng phát ra một tiếng ngâm rông vui thích, một đầu đâm vào trong hồ nước hết thảy sôi trào, làm gì còn có nửa điểm mỏi mệt lúc trước.
Nhưng lúc này Lục Bình cũng không dám chậm trễ chút nào, miễn lực vẫn bị chân nguyên thiếu thốn mà đưa đến trống không, thu nhiếp liên hoa trận đồ dưới chân, sau đó làm hết sức nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Ai cha, đi theo ngài thật khó chịu. Vì sao ngài tu luyện là mộc chúc tính công pháp, nếu không đoạn đường này thủy độn đã sớm tới chỗ rồi!
Trên vai Khương Thiên Lâm lão tổ, một con Đường Lang to lớn giương nanh múa vuốt phát tiết sự bất mãn của mình.
Trên mặt Khương Thiên Lâm mang một nụ cười, trong tầm mắt lóe ra thận trọng. Toàn bộ thần niệm thỉnh thoảng quét ngang qua các phương hướng bất đồng.
- Ngài hãy yên tâm, có hóa thủy thần thông của tôi tương trợ, dù đúng thật có Thuần Dương tu sĩ chú ý tới ngài cũng chưa chắc có sao. Huống chi lúc này những vị Thuần Dương tu sĩ đều ở cánh cửa không gian của đạo đàn thế giới duy trì Hà Tây chi địa, làm có thời gian chú ý ngài một đại tu sĩ bình thường như vậy!
Đường Lang Lưỡng Đoạn vẫn như cũ nói liên tục không ngừng, nhưng Khương Thiên Lâm vẫn như cũ tự mình cần thận.
Sau mấy ngày đem Chân Linh phái mấy vị tu sĩ lên chiến công bảng đưa vào tam đại bí cảnh cùng với đạo đàn thế giới, Khương Thiên Lâm lão tổ rốt cục tìm một cơ hội không gây cho người chú ý, đi tới bờ Thanh Minh Giang của Hà Tây chi địa. Khương Thiên Lâm dựa vào Thuần Dương linh bảo Lưỡng Đoạn hóa thủy thần thông mà Lục Bình để lại cho ông ta, một đầu đâm vào dưới dòng chảy phía đông trong Thanh Minh Giang, đi về phía chỗ Cửu Huyền lâu phụ cận Chân Linh phải lúc trước.
Sau khi thương lượng với Lục Bình, Khương Thiên Lâm đang chuẩn bị sau khi đạo đàn thế giới mở ra lập tức tìm cơ hội đi trước cắt đứt một đoạn thủy mạch chi mạch giấu trong Doanh Hư Bảo Kính.
Khương Thiên Lâm lão tổ ở Bắc Hải tu luyện giới cũng có thể được cho là uy danh hiển hách, kiến thức rộng rãi, vậy mà mặc dù như thế, ông ta kiếp này cũng không hy vọng quá xa vời mình có thể có một ngày chân chính tiếp xúc được Thuần Dương linh bảo. Cho dù ông ta tin chắc Chân Linh phái sẽ phát dương quang đại trong tay của đồng lứa bọn họ, thành tựu đại hình tổng môn, hoàn thành mơ ước của Chân Linh phái truyền thừa hơn vạn năm. Nhưng một món Thuần Dương linh bảo đổi với ông ta mà nói như cũ lộ ra xa vời không thể đụng tới.
Vậy mà lúc này, một món chân chính Thuần Dương linh bảo xuất hiện trước mặt ông ta, cũng như thời điểm chân chính nằm trong tay ông ta, may là vị Tiêu Dao tử này từ trước đến giờ không cầu chấp cũng khó mà đè nén tâm tình kích động trong lòng của mình.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
614 chương
3399 chương