Chẳng qua là vị đại tu sĩ kia hiển nhiên không muốn cho Ngũ Hành tổng tu sĩ họ Cốc trước mắt biết được sự tồn tại của Khánh Âm Toái Thạch rồi lại không muốn vì vậy bỏ lại viên thần thạch, do đó thần sắc lộ ra củ kết dị thường. Tu sĩ họ Cốc hiển nhiên không biết duyên cớ, thấy được đại tu sĩ chần chờ không chừng lập tức cáu kỉnh trách cứ mấy câu. Cuối cùng vị đại tu sĩ đó bất đắc dĩ chỉ đành phải miễn cưỡng nhấc lên độn quang, lảo đảo lắc lư theo sau lưng tu sĩ họ Cốc phi độn rời đi. Lục Bình cảm thấy một cổ hỉ khí từ đáy lòng quanh quẩn mà lên cho đến toát ra từ ngọn tóc, bây giờ vận khí cũng thật tốt quá chứ! Lục Bình không lập tức động thân. Hắn đoán chừng hai vị đại tu sĩ đều đã phi độn đến bên ngoài khoảng cách đầy đủ, nghĩ rằng thần niệm của bọn họ không còn cách nào bao trùm chỗ tu luyện của vị đại tu sĩ trước đó, Lục Bình bấy giờ mới nhanh chóng chạy như bay tới viên Khánh Âm Thần Thạch bị đập xuống mặt đất. Mặc dù Lục Bình lúc này một vẻ mừng rỡ, nhưng trong lòng vẫn như cũ không dám khinh thường. Trong quá trình hắn đi tiếp nhanh chóng hết sức thu liễm khí tức quanh thân, đồng thời lấy tường vẫn biến ảo của Quải Vân Phàm che giấu thân hình. Như vậy cho dù trong chỗ tối có người thăm dò, cũng không cách nào biết diện mục thật sự của Lục Bình. Lục Bình đi tới chỗ tu luyện của vị tu sĩ trước đó, đưa tay xuống đất một chút. Hòn đá bất quy tắc bị ông ta đập xuống mặt đất trước đó cũng bay ra, bị Lục Bình nắm chắc trong tay. Toẹt roẹt! Trong phút chốc bàn tay của Lục Bình tiếp xúc với hòn đá, một tiếng vang mơ hồ không rõ nhưng lại cực kỳ kỳ dị xấu thẳng vào trong thần niệm của hắn. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng thân hình của Lục Bình không khỏi lay động một chút. Nhưng cũng may thần niệm của Lục Bình đủ bền bỉ, rất nhanh sau đó thanh tỉnh lại từ trong thần niệm quái dị đánh vào. Khi hắn nhìn lại hòn đá trong tay, cũng bất quá là một khối đá vụn bình thường thôi, không mảy may nhìn ra chỗ gì đặc biệt. Lục Bình không còn kịp cẩn thận tra xét hòn đá trong tay, xoay người lần nữa xâm nhập tới phương hướng của đạo đàn di chỉ. Lần này hắn một hơi xâm nhập mười lăm dặm không xa, khi đó mới bởi vì kéo dài sự tiêu hao chân nguyên trong cơ thể mà tạm hoãn bước chân. Chỗ vị trí của vị đại tu sĩ lúc trước cách nơi Lục Bình đáp xuống có hơn mười dặm, lần này Lục Bình lại lần nữa xâm nhập mười lăm dặm nữa, khi đó vị trí của hắn đại khái nằm ở trong khu vực hình vòng cung của khu vực dành cho đại tu sĩ xếp hàng thứ hai mươi trên bảng chiến công. Lục Bình thu liễm tường vân, giảm một cái dưới chân, ánh sáng màu trắng từng vòng khuếch tán đi từ trong ra phía ngoài. Thân thể của Lục Bình cũng dần dần trở nên mơ hồ cho đến khi biến mất không thấy Liên hoa trận đồ vừa đến mơ hồ lập lòe trên mặt đất chốc lát sau đó cũng không thấy tung tích. Lúc này Lục Bình đang cẩn thận suy nghĩ một khối đá vụn trong tay. Mặt ngoài của tảng đá bình thường không có gì lạ thật sự không nhìn ra dị thường gì cả. Vậy mà khi đó có thể xác nhận khối tảng đá này chính là hòn đá của Khánh Âm Thần Thạch vỡ vụn trong truyền thuyết không thể nghi ngờ, bởi vì thần niệm của Lục Bình đã có thể cảm giác được một cố ý niệm hùng hồn tồn tại trong khối tảng đá này. Mà cố ý niệm đó lại bị một cổ lực lượng càng thêm mạnh mẽ phong ấn ngăn trở, khiến cho Lục Bình cảm nhận được một cổ ý niệm này luôn là một đoạn tiếng vang mơ hồ không rõ. Có thể coi là như vậy, Lục Bình cũng có thể thông qua đoạn ý niệm mơ hồ không rõ xác nhận thân phận của nó. Khối Khánh Âm Toái Thạch này xem ra là một khối của Thiền đạo nhân ngồi xuống sau khi bảy khối Khánh Âm Thần Thạch vỡ vụn. Lục Bình phán đoán chính là giọng nói ngữ điệu trong quá trình đến từ đoạn ý niệm đang kể mơ hồ không rõ. Đây cũng là một loại phương pháp phổ biến liên quan tới phán đoán “Thân phận” của Khánh Âm Toái Thạch mà Lục Bình biết được từ trong miệng Lâm Vũ lão tổ. Thất Tổ giảng pháp đó là chân chính ngôn xuất pháp tùy, có lúc không chỉ có một đôi lời chân ngôn giảng thuật cho bọn họ có thể cho người ta cái công hiệu trút ồ ạt vào khắp cơ thể, hơn nữa nằm ở chỗ khi bọn họ nói, ngữ điệu có uy lực giống như gậy đập vào đầu tu sĩ. Mà hai thứ hỗ trợ lẫn nhau rõ ràng uy lực càng lớn hơn nữa. Đây mới là chỗ hiếm quý chân chính của Khánh Âm Thần Thạch. Trong Khánh Âm Toái Thạch mặc dù phong ấn ý niệm nội dung cần biểu đạt, nhưng không cách nào che giấu ý niệm biểu lộ ngữ khí giọng điệu. Mặc dù những thứ đồ này không có nội dung thực chất và cũng không còn cách nào tiếp tục giữ uy lực như gậy đập vào đầu, nhưng lại trở thành vật để tu sĩ dùng để phán đoán “Thân phận” của loại đá vụn này. Lục Bình căn cứ điểm này đoán được khối đá vụn xem ra tới từ ghi chép giảng pháp của Thiền đạo nhân! Trong lòng Lục Bình ít nhiều có chút thất vọng. Hòn đá của Thiền đạo nhân đối với Lục Bình tu luyện Giao đạo nhân đích truyền công pháp mà nói hiển nhiên không có bao nhiêu chỗ dùng. Tuy nhiên đây rốt cuộc là một khối Khánh Âm Toái Thạch, nếu Lục Bình có thể trấn áp một đạo ý niệm của Thiền đạo nhân tích chứa trong đó, chí ít cũng có thể đem nội dung chân ngôn ghi lại bên trong giao cho người của môn phái hữu dụng. Tuy nói uy lực ít đi sau khi phối hợp giọng nói ngữ điệu, nhưng có thể có được một câu hoặc là mấy câu chân ngôn của Thất Tổ giảng pháp, đó cũng là chuyện may mắn lớn cho Chân Linh phái. Dĩ nhiên, nếu Lục Bình có thể sau khi trấn áp Thất Tổ ý chí thu hộ thần thạch lại xóa sạch đạo ý niệm mạnh mẽ này, như vậy hắn vẫn có thể mang khối đá vụn ra khỏi đạo đàn thế giới, nhưng lại chỉ có thể đủ dùng để chế tạo Thượng Hải Chung. Khánh Âm Thần Thạch mà Long Hòe lão tổ muốn hắn mang về hiển nhiên chỉ có thể là ghi lại ý niệm của Giao đạo nhân. Chẳng qua không biết có ý niệm của Giao đạo nhân tồn tại trong thần thạch không? Long Hòe lão tổ muốn tảng đá đó có ích lợi gì? Lục Bình nắm thần thạch trong tay. Một cổ não chân nguyên nồng đậm kèm theo thần niệm mạnh mẽ rót vào trong khối đá. Lục Bình cũng cảm giác được một cổ tiếng kêu chói tại giống như một thanh chùy tử đâm thẳng thần niệm. Cho dù có Bích Lân Hồn Hỏa cùng với Quái Vân Phàm thủ hộ cũng khiến cho Lục Bình cảm giác được một cổ đau đớn như kim châm vậy. Cùng lúc đó, chân nguyên rót vào hòn đá tựa hồ gặp một vách tường bền chắc ngăn cản. Chân nguyên của Lục Bình cố gắng xông phá trở ngại của vách tường. Khi chân nguyên đụng vào vách tường lại bị bắn ngược trở lại, ngược lại thì cắt đứt chân nguyên của Lục Bình cuồn cuộn thâu nhập. Đồng thời vào tình huống tiếng thét chói tại cùng với chân nguyên bị nghẹt phát sinh cũng truyền vào tâm hạch không gian. Long chi pháp tướng tựa hồ trong nháy mắt cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên rống giận một tiếng. Tiếng rồng gầm từ trong minh minh xuyên thấu thẳng vào Khánh Âm Toái Thạch trong tay hắn. Lục Bình dường như cảm nhận được ý chí của Thiền đạo nhân trong hòn đá vào nháy mắt sinh ra chút xíu ý lùi bước không tầm thường chút nào như vậy. Nếu không phải thần niệm tu vị của Lục Bình đầy đủ, chỉ sợ rằng khó mà phát hiện điểm biến hóa này, trong lòng hắn chợt động. Tường vân màu vàng tím bay lên sau lưng. Long chi pháp tướng từ trong tường vẫn lộ ra một cái cự trảo theo như hướng đá vụn, đồng thời một tiếng long ngâm rống to gầm thét lên tiếng. Lục Bình cảm giác ý niệm chắc chắn giống như vách tường chặn bên trong đá vụn nhất thời vùi lấp. Chân nguyên thần niệm của Lục Bình thừa dịp trống không mà vào, loáng một cái đem đạo ý niệm xuất xứ từ Thiên đạo nhân này một mực trấn áp. Rồi sau đó một tiếng quát hỏi rõ ràng từ bên trong đá vụn truyền vào trong tại Lục Bình. Vẻ mặt Lục Bình cả kinh, cả người lọt thẳng vào trong mê hoặc, rồi sau đó ánh mắt vẫn đục lúc trước dần dần trở nên trong sáng, vô chân cười một tiếng, nói: - Hay! Hay! Hay lắm! Thất Sắc Phá Cấm Phù thì ra còn có thể chế tạo như vậy!